Mộc Cẩn

Chương 11

Vệ Vũ

2025-02-28 08:11:53

Ta cười.

“Ngự sử đại nhân có người nhà không?”

Ngự sử im lặng một lát, trả lời: “Tất nhiên là có, ta có tra mẹ huynh trưởng, cũng có thê tử và ba đứa con.”

“Nếu hiện giờ bọn họ gặp nguy hiểm, sẽ c.h.ế.t đi, mà một mạng của ngự sử đại nhân có thể đổi lấy tính mạng của bọn họ, ngự sử đại nhân có nguyện ý không?”

Ngự sử nhỏ giọng nói: “Ta nguyện ý.”

Ta nhẹ giọng mà cười: “Ta cũng nguyện ý.”

Huyền Giáp Doanh là nhà của ta.

Vớt chút nước luộc từ Triệu phủ mang tới quân doanh, là trị ngọn không trị được gốc.

Nếu vẫn còn tham quan ô lại, các chiến sĩ vĩnh viễn chịu khổ.

Nếu một mình ta đổ m.á.u có thể giúp cho những người nhà thực sự của ta được an khang, ta cam tâm tình nguyện.

Ngự sử nhìn ta thật sâu.

Hắn đã hiểu.

Hắn lấy ra lệnh bài của Thái Hoàng Thái Hậu, định sử dụng quyền lực của ngự sử.

Nhưng cùng lúc đó, Triệu đại nhân đứng lên, ra lệnh một tiếng, gia tướng Triệu phủ đều vây tới đây.

Bọn họ tay cầm cung nỏ, nhắm ngay ta cùng với ngự sử đứng ở giữa.

Ngự sử khiếp sợ.

“Triệu Đông Chí, ngươi rốt cuộc tham ô bao nhiêu…”

“Mới có thể làm ra việc trực tiếp tru sát ngự sử của triều đình cùng với công thần để diệt khẩu?”

Triệu thứ sử lạnh lẽo nói: “Đại nhân, đừng trách ta, muốn trách thì trách nghịch tử bất hiếu bên cạnh ngươi, đã liên luỵ tới ngươi.”

Hắn phất tay, gia tướng nâng cung nỏ lên, chuẩn bị phóng ra.

Nhưng nháy mắt tiếp theo, bên ngoài vang lên tiếng móng sắt đạp vỡ mặt đất.

Hạ nhân nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vào: “Không tốt, là Huyền Giáp Doanh…”

Ta cười nói với Ngự sử còn chưa hết sợ: “Ta sớm đoán được Triệu Đông Chí có lẽ sẽ chó cùng rứt giậu, vì thế mới để Huyền Giáp Doanh canh giữ bên ngoài.”

Lời còn chưa dứt, thiếu niên tướng quân mặc áo bào đã cầm kiếm đi vào.

Hắn nhìn ta.

Ta nhìn hắn.

Sau một lúc sau, ta nở nụ cười đầy nước mắt nói với hắn.

“Tạ Trạc, Ta muốn đi kinh thành.”

8.

“Nếu ta không trở về, ngươi phải chăm sóc tiểu mộc hầu của ta cho tốt.”

Mùa xuân năm Kiến Chiêu thứ hai, bắt đầu từ Triệu gia ở Thanh Châu, một trận đầu rơi m.á.u chảy phát sinh ở triều đình.

Vô số tham quan ô lại bị bắt, có người mất mũ cánh chuồn, có người rơi đầu.

Triệu gia quả nhiên bị liên luỵ cửu tộc.

Mà ta, thân là nữ nhi ruột của Triệu Thứ sử cùng Triệu phu nhân, tất nhiên là đứng mũi chịu sào.

Huyền Giáp Doanh viết huyết thư cầu tình cho ta.

Tạ Trạc tự mi nfh vào cung, cả đời tướng quân ngạo cốt ở ngoài cung, quỳ mười canh giờ, tuyết rơi trắng giáp sắt.

Cuối cùng, Thái Hoàng Thái Hậu nắm tay tiểu hoàng đế đi ra.

Nàng rũ mắt hỏi Tạ Trạc: “Ngươi cầu tình cho binh lính của ngươi, hay là cầu tình cho người trong lòng của ngươi?”

Tạ Trạc trầm ngâm.

Hắn nói: “Vi thần cùng với Triệu Mộc Cẩn đã quen biết nhau hơn mười hai năm.”

“Năm năm trước trong trận chiến Tuyết Hà Lĩnh, vi thần trọng thương hôn mê, là Triệu Mộc Cẩn cõng thần từ trong tuyết đi ra.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nàng cũng bị thương, m.á.u từ miệng vết thương của chúng ta chảy ra, rơi xuống tuyết chảy cùng một chỗ.”

“Nàng sợ ta ngủ, vì thế bảo ta cùng với nàng ca hát.”

“Tạ Trạc trầm thấp hát lên: “Sao lại không có quần áo, chúng ta mặc chung áo.”

Tiếng ca quanh quẩn ở cung tường yên tĩnh.

Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên cười.

Nàng nói: “Ngọc Nhi cũng thích hát bài hát này, ngươi cùng với mẫu thân ngươi thật là giống nhau.”

Ngọc nhi là khuê danh của Tạ lão phu nhân.

“Muội muội này của ta đã nuôi dạy được một đứa nhỏ cực tốt.”

“Đứa nhỏ tốt này sau hai mươi tuổi thành Tướng Quân, vì triều ta lại nuội được một đám binh lính cực tốt.”

Thái Hoàng Thái Hậu cất cao giọng nói: “Chinh chiến sa trường, thủ vệ ranh giới, quét sạch triều dã, nghiêm trị tham quan, là trung.”

“Lấy Huyền Giáp Doanh làm nhà, thà rằng làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng cũng muốn mưu phúc cho người nhà, là hiếu.”

“Triệu Mộc Cẩn trung hiếu lưỡng toàn, có tội gì chứ, phải thưởng!”

Có ngôn quan bước ra khỏi hàng, góp lời:

“Thái Hoàng Thái Hậu nghĩ lại, điều này không hợp quy củ.”

Thái Hoàng Thái Hậu lắc đầu: “Người trị thiên hạ, không phải quy củ trị thiên hạ.”

Cứ như thế, ta được xá tội lệnh trở về Huyền Giáp Doanh, làm phó tướng cho Tạ Trạc, thủ vệ Thanh Châu.

9.

Sau này, có rất nhiều chuyện xảy ra

Triệu đại nhân và Triệu Thước bị c.h.é.m đầu, Triệu phu nhân vào nô tịch.

Triệu Thanh Thanh ở phủ Tề Vương bị bệnh quấn thân, nghe nói tin dữ, hộc m.á.u mà chết.

Tạ trạc mang mấy tin tức này đến cho ta.

Ở bên tái, trên nền tuyết vô ngần, chúng ta không nói chuyện, cứ như thế sóng vai nhau ngồi, lẳng lặng cùng nhau nhìn ngắm ánh trăng.

Hắn biết ta ở sa trường lấy tính mạng của mình đổi lấy mạng của hắn.

Ta cũng biết hắn ở ngoài cung quỳ thẳng cầu tình cho ta.

Nhưng chúng ta đều không nói.

Mười hai năm kề vai chiến đấu, một ánh mắt, một động tác, chúng ta đã sớm ngầm hiểu rồi.

Vì thế, khi chân chính yêu cầu mở miệng nói cái gì đó, chúng ta đều vụng về.

Thật lâu sau, Tạ Trạc nhẹ giọng nói, “Tiểu mộc hầu kia đã cũ rồi, ngươi có thể khắc cái mới được không?”

Ta cười

“Được, lần này ta sẽ khắc đẹp hơn một chút.hút.”

10.

Nơi xa, lửa trại do quan doanh nhóm đã dâng lên.

Vợ của Lưu Tú Tài ôm con trai con gái tới thăm hắn, bé gái giống như cục tuyết ôm lấy Ngô Nhị Lang gọi là nhị thúc, Ngô Nhị Lang vui vẻ mà công kênh nàng trên cổ đi khắp nơi.

Không lưu ý một cái đã đụng vào người Bùi Quốc Khánh, nữ tử bên cạnh Bùi Quốc Khánh móc kẹo mạch nha ra cho bé gái, đúng là người trong lòng đã chờ đợi Bùi Quốc Khánh nhiều năm, hiện giờ đã trở thành vợ của hắn.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Mạnh Đông Qua giơ sách binh pháp chạy tới, muốn tìm Tạ Trạc hỏi han, lại bị Dư Tiểu Hổ mang theo mấy huynh đệ ngăn lại, làm mặt quỷ, ý bảo là đợi một chút rồi hãy đi.

Bọn họ cùng nhau nhìn về phía ta và Tạ Trạc.

Hoàng Hôn giống như hải triều rơi xuống, nụ cười của mỗi người đều được mạ lên màu sắc ấm áp nhất.

11.

Chúng ta cũng không cần phải nói lời yêu lẫn nhau.

Bởi vì tình yêu ở giữa đất trời.

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộc Cẩn

Số ký tự: 0