Chương 10
Vệ Vũ
2025-02-28 08:11:53
6.
Trong sách sử, năm Thuỷ Nguyên thứ 22, đầu mùa xuân, Trấn Viễn Hầu Tạ Trạc mang binh đại phá Khương Nhung.
Trong trận chiến này, đại tiểu thư Triệu phủ là Triệu Mộc Cẩn theo quân xuất chinh, chiến công hiển hách, thăng thành Nha Tướng, lại thành Phó tướng.
Mọi người đều nói, sau Tạ lão phu nhân, triều ta rốt cuộc lại xuất hiện một vị anh thư không thua kém đấng mày râu.
Chiến dịch đại thắng, sau khi Khương Nhung bại lui, tại kinh thành cũng xảy ra chuyện lớn.
Hoàng đế băng hà, Thái Hậu đỡ tiểu Thái tử ba tuổi lên ngôi, trở thành Thái Hoàng Thái Hậu, buông rèm chấp chính.
Thái Hoàng Thái Hậu nghe nói đến công lao của ta, cố ý phái Ngự sự tới Thanh Châu, muốn ta nhập kinh nhận ban thưởng.
Triệu phủ mở một buổi tiệc lớn, khoản đãi Ngự sử.
Đúng vậy, sau khi ta lập chiến công, Triệu phủ bắt đầu lấy nữ nhi làm vinh.
Triệu thứ sử cùng với Triệu phu nhân đầy mặt tươi cười, đón ta về Triệu phủ, giống như mọi chuyện trong quá khứ chưa từng xảy ra.
Thậm chí ngay cả Triệu Thước cũng lấy lòng mà đứng cạnh ta, thường thường dùng các loại lời nịnh nọt để tán tụng chiến công của ta.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Ta hỏi hắn: “Triệu Thanh Thanh đâu?”
Nụ cười của Triệu Thước cứng lại, nhưng ngay lập tức điều chỉnh thần sắc tốt nhất: “Hiện tại Thanh Thanh đã gả cho Tề Vương làm phi, cùng với Tề Vương cử án tề mi, vô cùng ân ái.”
Ta hiểu rõ.
Triệu Thanh Thanh gậy ông đập lưng ông, tự mình rơi vào bẫy của mình.
Mà ta lập công trở về, ngược lại trở thành trông cậy lớn nhất của Triệu phủ.
Triệu phu nhân lôi kéo ta rơi lệ: “Con có thể bình an trở về, mẹ an tâm rồi, đao kiếm trên sa trường không có mắt, mẹ chỉ sợ con có chuyện gì…”
Ta không nói lời nào.
Đúng là ta đã bình an trở về, nhưng rất nhiều huynh đệ của ta đều c.h.ế.t trên sa trường, da ngựa bọc thây.
Trong số bọn họ có rất nhiều người vốn có thể không chết.
Nếu vũ khí của chúng ta tốt hơn một chút, hoả lực của chúng ta có thể nhiều hơn một chút.
Thậm chí cho dù thức ăn ngày thường đầy đủ hơn một chút, y dược trong quân doanh đầy đủ hơn một chút.
Nhưng mười mấy năm trời như thế, chúng ta luôn thiếu tiền.
Tạ Trạc vẫn luôn dùng tiền riêng để trợ cấp quân lương, nhưng rốt cuộc không đủ.
Ta nhìn khắp Triệu phủ, Thanh Châu là nơi khổ hàn, nơi này lại đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, giống như là Giang Nam.
Nghe nói một cục đá ở lâm viên đều là tốn một đống tiền vận chuyển từ Thái Hồ tới đây.
Bên cạnh đó, hạ nhân cũng báo thực đơn chiêu đãi ngự sử: “Vây cá hầm, lưỡi phượng xào lăn, thịt anh đào, phật nhảy”
Người triệu gia vây quanh ta, ân cần mà nói cho ta biết những nguyên liệu nấu ăn này quý trọng như thế nào, bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư để chuẩn bị bữa tiệc này cho ta.
Mà ta chỉ sờ lên chiến y của mình.
Bên hông lại có rất nhiều số hiệu của các huynh đệ.
Ta nói: “Chuẩn bị tốt rồi thì bắt đầu thôi, đã đến lúc gặp Ngự sử đại nhân rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
7.
Đêm hôm đó, yến hội bắt đầu đúng giờ.
Ta cùng với Ngự sử ngồi ở ghế trên, từng món ăn tinh xảo được trình lên như nước chảy.
Trong sảnh đường lớn có đàn sáo ca vũ, thị nữ mặc váy lụa dài và mỏng nhẹ nhàng múa, kim tuyến lưu động như nước chảy, trông như làn sóng ánh sáng.
Ta uống rượu hết ly này tới ly khác.
Cứ uống một chén, trong lòng ta lại đọc tên một huynh đệ đã mất đi.
Chờ đến khi ta đọc hết tên của các huynh đệ, tiếng đàn sáo cũng vừa kết thúc, các vũ cơ đi lên chào bế mạc.
Ta đổ hết rượu tưới xuống đất, tế những anh linh đã bỏ mình.
Sau đó đứng dậy vỗ tay.
“Chiến sĩ nơi tiền tuyến sinh tử, mỹ nhân dưới trướng còn ca múa.”
Ta cất cao giọng nói.
Giống như lợi kiếm cắt vào cảnh ca múa thái bình, trong phòng chợt trở nên an tĩnh.
Các nhạc sư hai mặt nhìn nhau, nhóm vũ cơ hốt hoảng lui ra.
Triệu phu nhân đứng lên nói: “Mộc Cẩn, con say rồi.”
Ta lắc đầu, ánh mắt tỉnh táo: “Không, ta biết rõ mình đang nói gì.”
“Ngự sử đại nhân, ngài từ kinh thành đến đây, ti chức muốn hỏi, mỗi năm kinh thành phát bao nhiêu quân phí cho Thanh Châu?”
Ngự sử nói: “Trước kia là một vạn năm ngàn lượng, năm trước tăng đến một vạn bảy ngàn lượng.”
Ta gật đầu: “Một vạn bảy ngàn lượng”
“Một vạn bảy ngàn lượng bạc ròng, nhưng các chiến sĩ của Huyền Giáp Doanh vẫn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.”
“Thử hỏi bạc này đến tột cùng đã tiêu vào chỗ nào?”
Ta cười rồi chỉ bốn phía: “Nhìn xem phủ Thứ sử kim bích huy hoàng, nhìn các loại châu báu ngọc khí trưng bày trong phòng này, nhìn xem yến hội xa xỉ hào hoa đến cực điểm này, ngự sử đại nhân, ngài có đáp án chưa?”
Yên tĩnh.
Yên tĩnh rất lâu.
Triệu Thứ sử đứng lên, hắn dùng ngón tay phát run chỉ vào ta: “Triệu Mộc Cẩn, ngươi điên rồi! Ngươi đang nói gì?”
“Ta đang vạch trần Triệu gia tham ô!” Ta dùng thanh âm lớn hơn cả hắn để trả lời.
Ta vỗ tay ba tiếng, Tiểu Đào đứng ở chỗ tối ôm một chồng sổ sách thật dày ra, đi đến bên cạnh ta.
Ta giơ sổ sách lên: “Đây là chi tiêu của Triệu phủ trong một năm, bổng lộc một năm của Triệu đại nhân là bao nhiêu? Điền trang cửa hàng nhà mẹ đẻ của Triệu phu nhân thu hoạch được bao nhiêu? Tổng cộng chỗ bạc đó, nhiều lắm cũng chỉ chịu được một phần ba số lượng chi tiêu khổng lồ này, thử hỏi, còn lại hai phần ba từ đâu ra?”
“Là quân phí, là bạc hút được từ m.á.u của vô số chiến sĩ, khi chúng ta ở sa trường chảy m.á.u bảo vệ ranh giới, ở triều đình lại có những sâu mọt như thế ăn mòn lương đống.”
Ngự sử nhìn ta.
Hắn im lặng hồi lâu, nói: “Triệu tướng quân, ngươi có nghĩ không? Nếu như tội tham ô được chứng thực, Triệu phủ có lẽ sẽ bị tru di cửu tộc.”
“Trong cửu tộc này, cũng có ngươi.”
Trong sách sử, năm Thuỷ Nguyên thứ 22, đầu mùa xuân, Trấn Viễn Hầu Tạ Trạc mang binh đại phá Khương Nhung.
Trong trận chiến này, đại tiểu thư Triệu phủ là Triệu Mộc Cẩn theo quân xuất chinh, chiến công hiển hách, thăng thành Nha Tướng, lại thành Phó tướng.
Mọi người đều nói, sau Tạ lão phu nhân, triều ta rốt cuộc lại xuất hiện một vị anh thư không thua kém đấng mày râu.
Chiến dịch đại thắng, sau khi Khương Nhung bại lui, tại kinh thành cũng xảy ra chuyện lớn.
Hoàng đế băng hà, Thái Hậu đỡ tiểu Thái tử ba tuổi lên ngôi, trở thành Thái Hoàng Thái Hậu, buông rèm chấp chính.
Thái Hoàng Thái Hậu nghe nói đến công lao của ta, cố ý phái Ngự sự tới Thanh Châu, muốn ta nhập kinh nhận ban thưởng.
Triệu phủ mở một buổi tiệc lớn, khoản đãi Ngự sử.
Đúng vậy, sau khi ta lập chiến công, Triệu phủ bắt đầu lấy nữ nhi làm vinh.
Triệu thứ sử cùng với Triệu phu nhân đầy mặt tươi cười, đón ta về Triệu phủ, giống như mọi chuyện trong quá khứ chưa từng xảy ra.
Thậm chí ngay cả Triệu Thước cũng lấy lòng mà đứng cạnh ta, thường thường dùng các loại lời nịnh nọt để tán tụng chiến công của ta.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Ta hỏi hắn: “Triệu Thanh Thanh đâu?”
Nụ cười của Triệu Thước cứng lại, nhưng ngay lập tức điều chỉnh thần sắc tốt nhất: “Hiện tại Thanh Thanh đã gả cho Tề Vương làm phi, cùng với Tề Vương cử án tề mi, vô cùng ân ái.”
Ta hiểu rõ.
Triệu Thanh Thanh gậy ông đập lưng ông, tự mình rơi vào bẫy của mình.
Mà ta lập công trở về, ngược lại trở thành trông cậy lớn nhất của Triệu phủ.
Triệu phu nhân lôi kéo ta rơi lệ: “Con có thể bình an trở về, mẹ an tâm rồi, đao kiếm trên sa trường không có mắt, mẹ chỉ sợ con có chuyện gì…”
Ta không nói lời nào.
Đúng là ta đã bình an trở về, nhưng rất nhiều huynh đệ của ta đều c.h.ế.t trên sa trường, da ngựa bọc thây.
Trong số bọn họ có rất nhiều người vốn có thể không chết.
Nếu vũ khí của chúng ta tốt hơn một chút, hoả lực của chúng ta có thể nhiều hơn một chút.
Thậm chí cho dù thức ăn ngày thường đầy đủ hơn một chút, y dược trong quân doanh đầy đủ hơn một chút.
Nhưng mười mấy năm trời như thế, chúng ta luôn thiếu tiền.
Tạ Trạc vẫn luôn dùng tiền riêng để trợ cấp quân lương, nhưng rốt cuộc không đủ.
Ta nhìn khắp Triệu phủ, Thanh Châu là nơi khổ hàn, nơi này lại đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, giống như là Giang Nam.
Nghe nói một cục đá ở lâm viên đều là tốn một đống tiền vận chuyển từ Thái Hồ tới đây.
Bên cạnh đó, hạ nhân cũng báo thực đơn chiêu đãi ngự sử: “Vây cá hầm, lưỡi phượng xào lăn, thịt anh đào, phật nhảy”
Người triệu gia vây quanh ta, ân cần mà nói cho ta biết những nguyên liệu nấu ăn này quý trọng như thế nào, bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư để chuẩn bị bữa tiệc này cho ta.
Mà ta chỉ sờ lên chiến y của mình.
Bên hông lại có rất nhiều số hiệu của các huynh đệ.
Ta nói: “Chuẩn bị tốt rồi thì bắt đầu thôi, đã đến lúc gặp Ngự sử đại nhân rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
7.
Đêm hôm đó, yến hội bắt đầu đúng giờ.
Ta cùng với Ngự sử ngồi ở ghế trên, từng món ăn tinh xảo được trình lên như nước chảy.
Trong sảnh đường lớn có đàn sáo ca vũ, thị nữ mặc váy lụa dài và mỏng nhẹ nhàng múa, kim tuyến lưu động như nước chảy, trông như làn sóng ánh sáng.
Ta uống rượu hết ly này tới ly khác.
Cứ uống một chén, trong lòng ta lại đọc tên một huynh đệ đã mất đi.
Chờ đến khi ta đọc hết tên của các huynh đệ, tiếng đàn sáo cũng vừa kết thúc, các vũ cơ đi lên chào bế mạc.
Ta đổ hết rượu tưới xuống đất, tế những anh linh đã bỏ mình.
Sau đó đứng dậy vỗ tay.
“Chiến sĩ nơi tiền tuyến sinh tử, mỹ nhân dưới trướng còn ca múa.”
Ta cất cao giọng nói.
Giống như lợi kiếm cắt vào cảnh ca múa thái bình, trong phòng chợt trở nên an tĩnh.
Các nhạc sư hai mặt nhìn nhau, nhóm vũ cơ hốt hoảng lui ra.
Triệu phu nhân đứng lên nói: “Mộc Cẩn, con say rồi.”
Ta lắc đầu, ánh mắt tỉnh táo: “Không, ta biết rõ mình đang nói gì.”
“Ngự sử đại nhân, ngài từ kinh thành đến đây, ti chức muốn hỏi, mỗi năm kinh thành phát bao nhiêu quân phí cho Thanh Châu?”
Ngự sử nói: “Trước kia là một vạn năm ngàn lượng, năm trước tăng đến một vạn bảy ngàn lượng.”
Ta gật đầu: “Một vạn bảy ngàn lượng”
“Một vạn bảy ngàn lượng bạc ròng, nhưng các chiến sĩ của Huyền Giáp Doanh vẫn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.”
“Thử hỏi bạc này đến tột cùng đã tiêu vào chỗ nào?”
Ta cười rồi chỉ bốn phía: “Nhìn xem phủ Thứ sử kim bích huy hoàng, nhìn các loại châu báu ngọc khí trưng bày trong phòng này, nhìn xem yến hội xa xỉ hào hoa đến cực điểm này, ngự sử đại nhân, ngài có đáp án chưa?”
Yên tĩnh.
Yên tĩnh rất lâu.
Triệu Thứ sử đứng lên, hắn dùng ngón tay phát run chỉ vào ta: “Triệu Mộc Cẩn, ngươi điên rồi! Ngươi đang nói gì?”
“Ta đang vạch trần Triệu gia tham ô!” Ta dùng thanh âm lớn hơn cả hắn để trả lời.
Ta vỗ tay ba tiếng, Tiểu Đào đứng ở chỗ tối ôm một chồng sổ sách thật dày ra, đi đến bên cạnh ta.
Ta giơ sổ sách lên: “Đây là chi tiêu của Triệu phủ trong một năm, bổng lộc một năm của Triệu đại nhân là bao nhiêu? Điền trang cửa hàng nhà mẹ đẻ của Triệu phu nhân thu hoạch được bao nhiêu? Tổng cộng chỗ bạc đó, nhiều lắm cũng chỉ chịu được một phần ba số lượng chi tiêu khổng lồ này, thử hỏi, còn lại hai phần ba từ đâu ra?”
“Là quân phí, là bạc hút được từ m.á.u của vô số chiến sĩ, khi chúng ta ở sa trường chảy m.á.u bảo vệ ranh giới, ở triều đình lại có những sâu mọt như thế ăn mòn lương đống.”
Ngự sử nhìn ta.
Hắn im lặng hồi lâu, nói: “Triệu tướng quân, ngươi có nghĩ không? Nếu như tội tham ô được chứng thực, Triệu phủ có lẽ sẽ bị tru di cửu tộc.”
“Trong cửu tộc này, cũng có ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro