Minh Nghi Trường Niên

Chương 1

Uông Uông Tuyết Bính

2025-03-14 09:19:10

1.

 

Tin tức Thẩm Trọng Tự muốn từ hôn với ta chưa đầy nửa ngày đã lan truyền khắp nơi.

 

Vì thế ta trở thành trò cười của toàn bộ kinh thành.

 

Nhưng một trò cười như ta đây, lúc này lại xách theo hổ đầu đao của cha ta bước vào thanh lâu.

 

Từ giữa đám oanh oanh yến yến, ta kéo Trần Trường Niên ra ngoài, giơ đại đao lên kề sát cổ hắn.

 

"Cưới ta."

 

Ngắn gọn, súc tích.

 

Trần Trường Niên ngước mắt nhìn ta, vẫn giữ bộ dạng phong lưu lười nhác, trong men say hờ hững cất lời:

 

"Ta nói này Giang đại tiểu thư, Thẩm Trọng Tự từ hôn với nàng, nàng cứ tìm hắn mà náo loạn, sao lại chạy đến gây phiền phức cho ta?"

 

Nói rồi, hắn chẳng buồn để tâm đến đại đao trên cổ mình, vươn tay ôm lấy cô nương vào lòng, mặc kệ nàng ta sợ đến mức mắt cũng không dám mở.

 

"Nàng ta tên Liên Nhi phải không? Là hoa khôi của thanh lâu này đúng không?"

 

Ta liếc nhìn vị cô nương mềm mại như nước trong lòng hắn, sau đó dời tầm mắt, thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Trần Trường Niên.

 

"Ừ?"

 

Hắn không nói gì, chỉ cúi đầu giúp Liên Nhi vén lại sợi tóc mai lòa xòa.

 

Ta tiếp tục lên tiếng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh:

 

"Nếu ngươi cưới ta, ta sẽ chuộc thân cho nàng, để nàng ta đường đường chính chính bước vào cửa tướng quân phủ của ngươi."

 

Cái kiểu ngày ngày vùi đầu trong phòng Liên Nhi như Trần Trường Niên, ta không tin hắn không động lòng.

 

"Nhị tiểu thư nhà Lâm Thượng thư vốn là người mắt không thể chịu nổi một hạt cát, nếu nàng ta trở thành chính thất của ngươi, ngươi cảm thấy Liên Nhi còn có thể sống được mấy ngày?"

 

Lâm nhị tiểu thư là đối tượng cầu thân gần đây của Trần Trường Niên, khắp kinh thành nổi danh cay nghiệt.

 

Ta quan sát sắc mặt Trần Trường Niên, ánh mắt hắn vẫn không thay đổi, nhưng khi ta cúi đầu, lại vô tình nhìn thấy tay hắn đang cầm quả nho đút cho Liên Nhi hơi khựng lại.

 

Trần Trường Niên d.a.o động rồi.

 

Ta hít sâu một hơi:

 

"Ngươi cưới ai mà chẳng là cưới, cưới ta không tốt sao?"

 

Câu nói này vừa dứt, ngay cả các cô nương lâu năm trong thanh lâu cũng sửng sốt, mắt chữ o mồm chữ a nhìn ta.

 

Ta thấy bàn tay Trần Trường Niên siết chặt lại, như thể đang nhẫn nhịn điều gì lắm.

 

Hắn mở miệng lần nữa, nhưng giọng điệu vẫn cà lơ phất phơ:

 

"Nàng gả cho ai mà chẳng là gả, sao cứ phải là ta?"

 

Ta nhướn mày bắt chước Trần Trường Niên:

 

"Bởi vì ngươi đã hứa với ca ca ta, sẽ bảo vệ ta cả đời. Mà ta bây giờ, lại rất sợ ch.ết."

 

Trần Trường Niên nhướng mày, bật cười một tiếng:

 

"Chỉ vì lý do này?"

 

"Không thì sao?" Ta cũng cười nhạt, "Ngươi cũng nói rồi đấy, ta gả cho ai mà chẳng là gả."

 

Hắn lặng người, im lặng hồi lâu mới bất đắc dĩ thở dài:

 

"Ngày mai sẽ có bà mối đến nhà nàng, cứ chờ đi."

 

"Được."

 

Ta thu lại đại đao, xoay người rời đi. Không ngờ sau lưng lại truyền đến giọng nói lười nhác của Trần Trường Niên:

 

"Đồ ngốc, toàn nghĩ ra mấy cách tào lao tự làm khổ mình."

 

Ta quay đầu nhìn Trần Trường Niên, nhưng hắn vẫn không hề ngẩng lên.

 

Chắc là hắn đang nói mấy lời âu yếm với Liên Nhi.

 

Ta và Trần Trường Niên, có thể coi là thanh mai trúc mã, cũng có thể coi là hàng xóm sát vách lớn lên cùng nhau.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sở dĩ nói "có thể coi", là bởi vì Trần Trường Niên chưa bao giờ coi ta là nữ nhân.

 

"Giang Minh Nghi, ngươi nhìn lại dáng vẻ của mình đi! Bản thiếu gia nhìn khắp kinh thành cũng không thấy cô nương nào như ngươi, ngày nào cũng cầm đao múa thương. Ngươi nói xem, có cô nương nào như ngươi không hả?"

 

Lúc trước, Trần Trường Niên ngồi vắt vẻo trên tường nói với ta những lời này, khi ấy Thẩm Trọng Tự cũng ngồi bên cạnh, nghe vậy chỉ mỉm cười phản bác:

 

"Thế gian này, nữ tử đâu phải ai cũng giống nhau."

 

Khi đó, ta chỉ mải đắm chìm trong nụ cười của Thẩm Trọng Tự, bây giờ ngẫm lại mới hiểu, Trần Trường Niên căn bản chưa từng coi ta là nữ nhân.

 

Bằng không, trước kia hắn cũng sẽ không ngày ngày vác trường thương đến tìm ta tỷ thí.

 

Nhưng về sau, Trần Trường Niên lại biến thành tên công tử  phong lưu, sở thích cũng từ tỷ thí võ nghệ với ta biến thành trêu hoa ghẹo nguyệt.

 

Trần Trường Niên lại là tên công tử  ăn chơi khét tiếng kinh thành, còn Thẩm Trọng Tự thì ngược lại, là tài tử được người người ca tụng.

 

Nói Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.

 

Ta chưa kịp bước vào cửa, đã thấy vị "tài tử" kia cùng muội muội cùng cha khác mẹ đứng trước phủ, thật là trai tài gái sắc.

 

Thật là oan gia ngõ hẹp.

 

Nha hoàn thân cận A Chi của ta, vừa thấy cảnh này đã nóng m.á.u không đứng yên nổi. Nàng siết chặt nắm tay, miệng không ngừng mắng chửi "cẩu nam nữ", nếu không phải ta ngăn lại, nàng đã xông lên đ.ấ.m Thẩm Trọng Tự một cú  thất khiếu thổ huyết rồi.

Không phải ta nói quá đâu, vị công tử chỉ biết ngâm thơ làm câu đối kia, chắc chắn chịu không nổi một đ.ấ.m của nữ tử luyện võ từ nhỏ như ta.

 

"Đại tỷ…"

 

Muội muội Giang Minh Tịch của ta, vừa thấy ta liền gọi ngọt xớt một tiếng.

 

"Giang tiểu thư."

 

Thẩm Trọng Tự cũng gật đầu chào ta.

 

"Đại tỷ, muội nghe nói tỷ vào thanh lâu, chuyện này… có thật không?"

 

Thật là trà, cùng yếu đuối như nhau, nhưng so với vị muội muội đáng ghét này của ta, Liên Nhi lại khiến ta thuận mắt hơn nhiều.

 

Đáng tiếc, lại có kẻ thích cái bộ dạng ong a ỏng ẹo này, mà Thẩm Trọng Tự chính là kẻ đứng đầu bảng.

 

Hắn nghe vậy, liền cau mày nhìn ta, trong mắt hiện lên sự chán ghét:

 

"Giang tiểu thư, dù nàng giận ta từ hôn cũng không nên tự rẻ rúng bản thân, đến những nơi ô uế như vậy."

 

Ta nhìn hắn, mỉm cười đầy giễu cợt:

 

"Vậy ta nên đi đâu đây? Phải đi tìm một sợi dây thừng móc  trên xà nhà treo cổ sao?" 

 

Ánh mắt ta đảo qua, dừng lại trên người hảo muội muội của ta, giọng điệu lạnh lẽo: 

 

"Hay là nên đi tìm một liều độc dược, tiễn 'muội muội ngoan' của ta, cũng chính là tình nhân của ngươi, xuống hoàng tuyền?" 

 

Ta nheo mắt nhìn bọn họ, không hề che giấu s.át ý lạnh lẽo trong mắt. Vừa nói, tay còn lắc lư thanh đại đao trong tay, khiến ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi đao phản chiếu vào mặt họ. 

 

Muội muội Giang Minh Tịch của ta sợ đến mức nước mắt lã chã rơi, co rúm người lại như chim cút, trốn sau lưng Thẩm Trọng Tự, toàn thân run lẩy bẩy như lá vàng trước gió đông. 

 

Ta kéo lê thanh hổ đầu đao trên mặt đất, lưỡi đao ma xát b.ắ.n ra tia lửa đỏ rực. 

 

Càng đến gần, Giang Minh Tịch nước mắt lưng tròng, chỉ chớp mắt đã làm ướt cả một mảng tay áo Thẩm Trọng Tự. 

 

Ta nhìn nàng ta, nhếch môi cười lạnh: 

 

"Giang Minh Tịch, nếu không có bản lĩnh… thì đừng tự chuốc lấy khổ. Ta sợ đấy, ngươi chưa kịp gả vào phủ Thẩm gia, đã mất mạng rồi." 

 

Nói xong, ta quay lưng bước vào phủ, không hề quan tâm đến tiếng khóc sướt mướt của Giang Minh Tịch hay ánh mắt căm hận nghiến răng nghiến lợi của Thẩm Trọng Tự. 

 

 

 

A Chi đứng bên cạnh vô cùng hào hứng nhìn màn kịch này. 

 

Cho đến khi trở về phòng, nàng vẫn chưa dừng lại, thao thao bất tuyệt: 

 

"Quá hay! Tiểu thư! Đây mới là người mà ta quen biết chứ! Mỹ nam thiên hạ nhiều vô số, việc gì người phải tr.eo cổ trên cái cây cong queo như Thẩm Trọng Tự chứ!" 

 

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của A Chi, tâm trạng ta cũng vui vẻ hơn hẳn, cười đáp: 

 

"Đúng vậy! Loại ngốc tử như hắn, cứ để cho Giang Minh Tịch cưới là được rồi!" 

 

A Chi nghe vậy cười phá lên, nhưng cười cười lại rơi nước mắt. 

 

Nàng đã từng nghĩ rằng tiểu thư nhà mình sẽ bị tên khốn Thẩm Trọng Tự kia hại cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Nghi Trường Niên

Số ký tự: 0