Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Nàng nhìn thấy...

Vị Tiểu Hề

2025-03-24 09:52:16

“Mọi người ở đây chờ muội!”

Nghe được lời này, ba người khác lập tức sốt ruột.

“Muội định làm gì?”

“Muội muốn đi xem một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi, muội đảm bảo nhất định sẽ an toàn trở về, mọi người ở đây tiếp ứng cho muội được không?”

Những người khác căn bản không thể hiểu được nàng vì sao cứ chấp nhất như vậy.

Thật ra, Diệp Linh Lang cũng không tìm thấy lý do để giải thích cho hành động của bản thân, nhưng nàng chỉ là muốn như thế.

“Không được, nếu là muội nhất định phải đi, ta sẽ đi với muội!” Mục Tiêu nhiên nói.

“Còn có ta nữa, chúng ta nhất định phải đi cùng nhau, không thể tách rời được!” Lục Bạch Vi nói.

“Tuy ta và các ngươi không cùng một nhóm, nhưng hiện tại dù gì cũng ngồi cùng một chiếc thuyền, vẫn nên cùng nhau đi đi!”

“Được, muội chỉ chờ những lời này thôi!”

Diệp Linh Lang cười cười một cách giảo hoạt, khiến cho ba người kia vừa nói xong lời nói thật lòng sợ ngây người.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Cũng không cần phải biến sắc mặt nhanh như vậy chứ!

Hiện tại bọn họ hối hận thì có kịp không?

Chỉ thấy Diệp Linh Lang giơ tay lấy ra từ nhẫn vài lá bùa, kiêu ngạo quơ quơ.

“Tới đây tới đây, mỗi người một phần, không thiếu của ai cả.”

Nói xong, nàng dán ba tấm lên người bọn họ, dán xong rồi thì những tấm còn lại dán hết lên người mình.

“Diệp tử tỉ, ngươi có phải quá đáng quá không? Chúng ta chỉ có một tấm phòng thân, còn ngươi lại dán nhiều như vậy, ngươi…”

La Diên Trung còn chưa nói xong, cả người đã ngây ngẩn.

“Ta không động đậy được!”

“Tiểu sư muội, muội làm gì thế!”

“A a a, tiểu sư muội, muội không mang theo tỉ cùng chơi hay sao!”

“Chờ muội!”

Diệp Linh Lang nói xong hai tiếng, trên người dán ba tấm gia tốc phù cùng với ba tấm quỷ khí phù, vèo một cái vọt đi.

Nàng nhanh chóng đi qua những quỷ hồn, đi về phía nàng muốn tới, khi tới gần thì nàng phát hiện đúng như lúc nãy nàng nhìn đến, là một vực sâu.

Không giống là, vực sâu này lớn hơn so với nàng nghĩ, nó giống như không có kết thúc.

Nàng tự mình củng cố tinh thần hăng hái vọt tới bên cạnh vực sâu, cúi đầu nhìn xuống.

Nhìn về phía vực sâu liếc mắt một cái, cả người nàng ong lên một cái, giống như lá gan muốn nứt ra, đầu muốn nổ tung, có một nỗi sợ chưa từng cảm thấy bao giờ nảy nở trong lòng, giống như là bước vào cánh cửa địa ngục.

Ý thức của nàng hoảng hốt vô cùng, thiếu chút nữa thì đi thêm một bước, bước về phía vực sâu.

Trong khoảnh khắc tìm lại được ý thức, nàng điên cuồng lui về phía sau, lui về chỗ ba người, xé Định Thân Phù trên người bọn họ.

“Đi! Đi mau! Rời khỏi nơi này!”

Ba người bọn họ không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tiểu sư muội luôn luôn bình tĩnh dũng cảm thẳng tiến không lùi sẽ hoảng loạn sợ hãi như thế.

Bọn họ không dám hỏi nhiều, thứ mà tiểu sư muội cũng sợ, thì thật sự đáng sợ.

Vì thế, bọn họ cũng tự dán hai tấm gia tốc phù quay trở lại phương hướng cũ.

Chạy vội chạy vàng, bọn họ bỗng nhiên không tìm thấy đường về, bốn phía đều đen nhánh, nơi nơi đều là quỷ hồn, khắp nơi đều là gió âm u lạnh lẽo, không gian đều là tiếng quỷ kêu.

Đúng lúc này, Diệp Linh Lang cảm thấy trong miệng có vị tanh ngọt, phun ra đầy một mồm máu.

“Phù..”

Thấy một màn này, mọi người sợ hết cả hồn.

“Tiểu sư muội! Muội làm sao vậy?”

Diệp Linh Lang nhanh chóng lấy đan dược từ trong nhẫn ra, cũng không thèm nhìn mà nhét hết vào miệng.

Mục Tiêu Nhiên bị dáng vẻ này của nàng dọa cho sợ hết hồn, khi nhìn thấy đan dược trong tay nàng, hắn vội vàng đánh rơi hết.

“Tiểu sư muội, không phải cái này, muội lấy nhầm đan dược rồi!”

Mục Tiêu Nhiên vội lấy ra đan dược phù hợp nhét vào miệng nàng.

Vừa mới nhét vào, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy được bốn phía có gì đó không ổn.

Những con quỷ vốn đang làm lơ bọn họ đều phát điên nhào tới chỗ bọn họ đang đứng.

Mục Tiêu Nhiên vội vàng cõng Diệp Linh Lang lên chạy vội, Lục Bạch Vi và La Diên Trung bảo hộ phía sau hai người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chạy được một khoảng cách, bọn họ quay đầu lại thì phát hiện những quỷ hồn đó đang l.i.ế.m m.á.u của Diệp Linh Lang.

Mà bọn chúng sau khi nếm được mùi ngon, bọn chúng đi theo hương vị mà đuổi theo bọn họ.

Mà lúc này, Diệp Linh Lang đang nằm trên lưng Mục Tiêu Nhiên, cổ tay trái của nàng tản ra một luồng ánh sáng vàng, lóe lên.

Cảm giác được sự ấm áp truyền đến từ trên cổ tay, Diệp Linh Lang cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nàng mở to mắt nhìn về phía trước.

“Sư huynh, đi về phía bên trái.”

Những người khác nghe được tiếng nàng nói chuyện, trong lòng cũng buông lỏng, tiểu sư muội còn có thể chỉ được phương hướng, nàng không sao, nàng còn tốt.

Mục Tiêu Nhiên lập tức hướng về phía nàng chỉ nhanh chóng tiến đến.

“Tiểu sư muội, phía trước không có đường, phía trước là tường, làm sao bây giờ? Chờ chút, phía trước là tường, có tường trước mắt, có nghĩa là nơi này do người chế tạo ra.” Mục Tiêu Nhiên kích động nói.

“Đúng rồi! Chúng ta rốt cuộc đã trốn ra khỏi khu vực quỷ khổng lồ chưa?” Lục Bạch Vi cũng kích động theo.

“Đừng nói chuyện phiếm nữa! Những con quỷ đó đã ngửi được mùi m.á.u tươi đang đuổi theo phía sau rồi!” La Diên Trung đi ở phía sau kích động nhất.

Trước khi bọn họ vượt tới tường vây, Diệp Linh Lang thả Chiêu Tài ra chặn lại những quỷ hồn lảng vảng gần đó, sau đó nàng tự mình nhảy khỏi lưng của Mục Tiêu Nhiên, đi đến tường phía trước.

Sau khoảng mười lăm phút sờ soạng, nàng nhanh chóng viết phù văn lên tường.

Vào thời khắc phù văn có hiệu lực, ánh sáng chói lòa, khiến cho toàn bộ quỷ hồn phía sau nóng cháy lên.

Diệp Linh Lang nhanh tay nhanh mắt thu hồi Chiêu Tài, sau đó dẫn đầu nhảy vào bên trong mảnh ánh sáng kia.

Lại một lần nữa rơi xuống đất, bọn họ đi tới một gian mật thất, trong đó khắc đầy những văn tự cổ xưa. Những văn tự đó rất giống với những văn tự trên tường lúc trước.

Trong mật thất có dạ minh châu, toàn bộ không gian đều được chiếu sáng tỏ, nơi này nhìn có vẻ sạch sẽ ngăn nắp, vô cùng an toàn.

Thấy một màn này, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này thân thể Diệp Linh Lang mềm nhũn, nàng ngã xuống.

Lục Bạch Vi nhanh tay đỡ lấy nàng.

“Tiểu sư muội!”

Lúc này, vầng sáng vàng ở cổ tay trái của Diệp linh Lang cũng dần dần biến mất, nàng chậm rãi mở hai mắt.

“Không sao, không c.h.ế.t được, chỉ là hơi mệt một chút.”

“Rốt cuộc muội nhìn thấy cái gì? Sao bỗng nhiên lại như vậy!”

“Muội thấy, nơi đó,.. Phụt…”

Diệp Linh Lang lại phun ra một ngụm máu.

Lúc này, trong nhẫn của nàng bay ra một thanh kiếm, kiếm quang lóe lên, mũi kiếm để ở phía trên trán của Diệp Linh Lang

“Này… Sao lại thế này? Kiếm của nàng trúng tà hay sao?” La Diên Trung tức khắc bị dọa.

Lục Bạch Vi cùng Mục Tiêu Nhiên cũng sốt ruột, từng thấy tiểu sư muội lấy nó ra để chiến đấu, biết được thanh kiếm này không đơn giản, nhưng trăm triệu không nghĩ được lúc này nó lại muốn phản chủ.

Bọn họ đang muốn bỏ thanh kiếm này ra, một tiếng nói tức giận truyền đến, dọa cho tất cả bọn họ đều sợ hãi.

“Động cái gì! Nếu các ngươi muốn nàng c.h.ế.t thì hãy bỏ ta ra!”

“Má ơi! Thanh kiếm này trúng tà hay sao? Nó thế mà biết nói!” La Diên Trung mở to hai mắt.

“Ngươi nhìn thấy một thanh kiếm biết nói chuyện, chẳng lẽ không phải là ngươi trúng tà hay sao? Đầu óc của ngươi bị sao thế?”



Thanh kiếm này nói rất có lý nha!

Cái khác không nói, nhưng ít nhất là thông minh hơn La Diên Trung.

“Ngươi có biết tiểu sư muội của ta bị sao không?”

“Nàng nhìn thấy thứ không nên thấy! Còn có các ngươi cũng quá ngu ngốc, thế mà còn hỏi nàng nhìn thấy gì, các ngươi sợ nàng c.h.ế.t không đủ nhanh hay sao?”

Huyền Ảnh bị làm cho tức chết.

“Hiện tại ta xóa bỏ ký ức của nàng, các ngươi đừng ồn ào nữa, nhỡ đâu khiến cho kiếm ta run lên lát nữa nàng tỉnh dậy không nhớ cái gì thì cũng đừng trách ta.”

Nói đến đây, những người khác lập tức không dám nói tiếng nào nữa.

___

Lời tác giả: Từ sau buổi tối đừng có chờ làm gì, mọi người cùng thức đêm với tui, tui cảm thấy lương tâm bất an. 

____

Lời người dịch: 1. Mình rất thích cái cách mà những huynh đệ tỉ muội của Thanh Huyền Tông thể hiện tình cảm với nhau. Rất đoàn kết, rất yêu thương nhau, rất có tình nghĩa. Có thể hoàn cảnh của họ đều giống nhau, ngoài Lục Bạch Vi thì không thấy ai có gia đình cả, nên đối với họ Thanh Huyền Tông chính là gia đình. Mọi người đối với nhau rất có tình có nghĩa, rất có nghĩa khí, đúng là cái kiểu nghĩa khí toát ra từ bên trong, chứ không phải chỉ là từ lời nói. Trong nguy hiểm, hoạn nạn, sẵn sàng cùng nhau chết. Tình cảm của các sư huynh đối với Diệp Linh Lang là chiều chuộng hết mực, từ sự chiều chuộng ấy mà Diệp Linh Lang mới có thể “ép buộc” các sư huynh phải nỗ lực mạnh mẽ, lý do lớn nhất là để “bảo vệ sư muội”

2. La Diên Trung hiện giờ đất diễn rất nhiều, nhưng có thể nói đây là nhân vật phụ duy nhất trong truyện có đất diễn nhiều như vậy, nhưng hắn chỉ là nhân vật phụ thôi. Ấn tượng bạn đầu tuy là không tốt, nhưng ngoài việc “ngốc nghếch” một tí, thì hắn quả thật không phải là loại hung ác không gì không làm. Nói chung, hắn khá là có nghĩa khí, mặc dù cái gọi là nghĩa khí ấy đều là đổi bằng lợi ích, nhưng ít nhất thì hắn không phải là loại thay lòng đổi dạ. Sau này, gặp lại khá nhiều và về cơ bản thì La Diên Trung vẫn luôn đứng về phe Diệp Linh Lang một cách vô điều kiện. Nói cho cùng không biết ai là kẻ ngốc, La Diên Trung cũng không phải là ngốc, bởi hắn có một cảm giác khá đúng về Diệp Linh Lang, nên không bao giờ nghi ngờ Diệp Linh Lang trong bất kỳ trường hợp nào, có thể vì thế sau này hắn cũng được lợi khá nhiều.

3. Cái “thứ” mà Diệp Linh Lang nhìn thấy này hơi đáng sợ một chút, quá tập 1000 mới có lời giải đáp cơ. :))

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Số ký tự: 0