Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước
Đó là vinh quan...
Vị Tiểu Hề
2025-03-24 09:52:16
Điện chủ Liệt Dương Điện sửng sốt, La Diên Trung? Đã nhớ ra, là đệ tử dưới tòa của tam trưởng lão.
“Ánh mắt của hắn thật đúng là rất tốt!”
“Nhưng đáng tiếc chúng ta không mắc mưu đâu!”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
“Nói linh tinh cái gì? Cái gì mà mắc lừa hay không? Tất cả lời hắn nói lúc trước ta đều có thể đồng ý với các ngươi, trong số các ngươi bất kỳ ai gia nhập đều có thể, toàn bộ gia nhập ta cũng thu toàn bộ!”
Nghe thấy lời này, khán giả xung quanh đều kinh hãi.
Bọn họ sống nhiều năm như vậy chưa từng thấy chưởng môn của tứ đại tông môn tự mình ra ngoài thu đồ đệ, lại còn đưa ra nhiều điều kiện mê người như thế, có thể nói Điện chủ Liệt Dương Điên tự mình cướp người còn rất thành tâm.
Điều này đổi vào bất kỳ ai thì làm sao có thể nhịn nổi?
Đây chính là một cơ hội rất tốt!
Ngẫm lại đã thấy vui sướng muốn chết!
“Cảm ơn điện chủ cất nhắc, mấy người chúng ta tạm thời không có tính đến việc đến tông môn khác!” Bùi Lạc Bạch từ chối rất khách khí.
“Nhưng sư phụ của các ngươi, trường hợp lớn như vậy mà còn không lộ mặt, các ngươi không tức giận hay sao?” Điện chủ Liệt Dương Điện hỏi lại.
Vừa hỏi xong, toàn thể đệ tử Thanh Huyền Tông đều chột dạ.
Nếu hắn tham dự, bọn họ đại khái có thể không được chơi rồi!
“Điện chủ, chúng ta không dám giận, sư phụ…” Diệp Linh Lang thở dài.
“Hắn làm sao? Hắn chẳng lẽ có thể uy h.i.ế.p các ngươi hay sao? Bổn điện chủ tại đây, ta cũng không tin hắn dám làm khó dễ các ngươi!”
“Nói thì không rõ, hay là ngài tự mình đến hỏi sư phụ đi!” Diệp Linh Lang nói xong quay đầu lại: “Sư tỉ, báo địa chỉ Thanh Huyền Tông cho Điện chủ, sư phụ sẽ giải thích rõ ràng.”
“Được!”
…
Điện chủ Liệt Dương Điện ngây người, thật sự tới tận cửa sao?
Lúc này, các chưởng môn của ba đại tông môn còn lại vừa nghe thấy thì không mở miệng hỏi bọn hắn nữa, mà quay đầu lại hỏi Nhậm Đường Liên.
“Sư phụ của bọn họ là nhân vật như thế nào?”
“Bình thường hắn đối xử với đệ tử như thế nào? Vì sao đệ tử lại sợ hắn như thế?”
“Rốt cuộc hắn là nhân vật nào? Đã từng có công tích vĩ đại gì? Vì sao ta chưa từng nghe nói qua người này?”
….
Nhậm Đường Liên nghiêm túc nghĩ một chút, rồi trả lời: “Ta không thân với hắn lắm, hay là các ngươi tự mình đi hỏi?”
Thật đúng là ném nồi quá giỏi.
Đệ tử Thanh Huyền Tông không quan tâm những hỗn loạn xung quanh, khi ở đây còn náo nhiệt, bọn họ đã xuống khỏi sân và rời đi.
Khi đến cửa của hội trường luận võ, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến một tiếng chuông dài chói tai.
Bọn họ quay đầu lại, chỉ thấy trên võ đài, một bia đá thật lớn từ từ dâng lên, phía trên tấm bia đá, một dòng chữ ở chỗ cao nhất ánh lên ánh sáng vàng khắc tên Thanh Huyền Tông.
Chữ đã khắc, ánh sáng lấp lánh.
Trong một khắc kia, tất cả các đệ tử Thanh Huyền Tông trong lòng dâng lên một lòng kiêu ngạo khó có thể giải thích.
“Hãy nhìn xem, đó là vinh quang mà chúng ta cùng nhau nắm lấy, đứng đầu giải đấu tổ đội Võ Hội Đỉnh Phong.” Diệp Linh Lang cười nói.
Trong khoảnh khắc, trong lòng mọi người đều sôi trào.
Đó là vinh quang bọn họ cùng nhau nắm lấy.
Khi bia đá khắc tên tuyên dương, mọi người chứng kiến, bảo tồn muôn đời.
Khi bọn họ trở lại phòng, những đệ tử khác vẫn còn ở hội trường xem náo nhiệt, nói chuyện phiếm, không có một ai dừng chân ở khu an tĩnh.
Bùi Lạc Bạch thả Diệp Linh Lang lên giường, Hoa Thi Tình vội lại xem xét vết thương cho nàng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bị thương không nhẹ, cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, không bị thương căn bản, nhưng dù sao cũng là Nguyên Anh đánh Trúc Cơ, một chưởng này đánh xuống nàng vẫn cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.
“Tiểu sư muội, muội xúc động quá rồi! Về sau không thể như vậy được!” Bùi Lạc Bạch nói: “Muội có nghĩ đến việc bản thân mình lấy tính mạng ra đánh bạc để dán phù lên người Bùi Lạc Bạch, nếu cuối cùng Giang Du Tranh không đi cứu Tư Ngự Thần mà xoay người để ném muội xuống khỏi võ đài, thì tất cả những vết thương của muội đều vô ích hay sao?”
Nghe xong lời này, các sư huynh sư tỉ cũng gật đầu theo, đúng là rất hung hiểm.
“Đại sư huynh, Giang Du Tranh cũng bị thương, nếu hắn lại đây định đánh muội, muội có thể nghĩ cách để túm hắn xuống! Hắn rớt rồi, Tư Ngự Thần bị định thân, huynh không thắng được sao?”
“Nhưng muội thương nặng như vậy, nếu không thể túm hắn đi xuống thì sao?”
“Được rồi, nếu tính muội thật sự bị hắn ném xuống, lúc ấy Tư Ngự Thần bị khống chế, Giang Du Tranh lại trọng thương, huynh chiếm ưu thế lớn như vậy, chắc chắn huynh không chọn cách cùng với bọn họ nhảy khỏi đài, biết đâu huynh sẽ dùng cách khác đánh bọn họ.”
“Nếu ta đánh không lại thì sao? Nếu ta lại phụ lại sự hy sinh của muội thì sao?”
“Vậy thì thua! Chúng ta đã dùng toàn lực, cho dù có chênh lệch, cho dù không thắng được cũng không còn cách nào, với thực lực của Côn Ngô Thành chẳng lẽ bọn họ không xứng được thắng hay sao?”
Bùi Lạc Bạch ngẩn ra, thật lâu không tìm ra được một câu nào.
Nói đến cùng, vẫn là không đủ mạnh mới có thể có lực lượng ngang bằng, mới có thể bị thương để thắng hiểm. Nếu như hắn mạnh hơn một chút, đánh bại Tư Ngự Thần , tiểu sư muội sẽ không phải lấy tính mạng để thắng trận đấu này.
“Tiểu sư muội dưỡng thương thật tốt, ta về tu luyện đây!”
Bùi Lạc Bạch xoay người đi khỏi phòng của Diệp Linh Lang.
Không thấy Bùi Lạc Bạch, ba sư huynh khác cảm thấy bản thân mình cũng không có mặt mũi ở lại đây, không giỏi bằng người khác sẽ bị ngược thành như vậy, bọn họ có tư cách nào mà không nỗ lực?
Vì thế, ba người bọn họ sau khi chia nhau ra an ủi Diệp Linh Lang, cũng nhanh chóng trở về bế quan tu luyện, chờ đợi trận đấu kế tiếp.
Nhìn thấy bọn họ từng người rời đi, những người còn lại nhìn nhau.
“Sư tỉ, muội thề lần này muội không phải cố ý bắt bọn họ phải tu luyện đâu!”
…
Nói như vậy, ngày thường đều là muội cố ý hay sao?
“Bọn họ là lo lắng cho muội, tuổi muội còn nhỏ như vậy mà gánh vác một mình nhiều như vậy, mấy đại nam nhận bọn họ cảm thấy băn khoăn!”
“Nói lại, đúng là rất nguy hiểm, đối phương là đại Nguyên Anh đó, muội nếu bị đánh c.h.ế.t thì phải làm sao?”
Diệp Linh Lang cười.
“Nếu đổi lại đối diện là Liễu Nguyên Húc hay Hách Liên Phóng muội cũng không dám làm như vậy, nhưng đối diện là Tư Ngự Thần, hắn chỉ muốn đánh muội thôi chứ không muốn g.i.ế.c muội, cho nên một chưởng này của hắn là có chừng mực, muội khẳng định sẽ không đùa giỡn với tính mạng đâu.”
Mấy sư tỉ gật gật đầu, tiểu sư muội suy xét luôn luôn chu toàn nhất.
“Việc chăm sóc tiểu sư muội cứ để cho muội, đoàn chiếm đã kết thúc muội cũng không có thi đấu gì, ba sư tỉ vẫn còn phải thi đấu.”
Lục Bạch Vi nhận được trọng trách chăm sóc Diệp Linh Lang.
“Được rồi, các sư tỉ cũng phải nỗ lực, để đứng đầu bảng tất cả các cuộc thi, toàn bộ đều viết tên Thanh Huyền Tông!”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, các nàng nghi hoặc nhìn xem.
“Ai đó?”
“Là ta, Giang Du Tranh.”
Lục Bạch Vi nhìn thoáng qua những người khác, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Ngươi tới làm gì?”
“Ta tới đưa tiểu giá đỗ thuốc trị thương. Đây là thuốc quý của đại sư huynh của ta, huynh ấy vốn rất tiếc, sau khi ta tấn công vào lương tâm của huynh ấy mới rốt cuộc bỏ ra để chuộc tội.”
Nghe xong lời này, Lục Bạch Vi quay đầu lại nhìn Diệp Linh Lang, Diệp Linh Lang cao giọng.
“Cảm ơn, thuốc lưu lại, người đi đi!”
“Hả? Không cho ta đi vào nhìn một cái hay sao?”
“Ta sợ ngươi bị sư huynh phát hiện, có mệnh tiến vào nhưng không còn mệnh ra ngoài đâu!”
“Ánh mắt của hắn thật đúng là rất tốt!”
“Nhưng đáng tiếc chúng ta không mắc mưu đâu!”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
“Nói linh tinh cái gì? Cái gì mà mắc lừa hay không? Tất cả lời hắn nói lúc trước ta đều có thể đồng ý với các ngươi, trong số các ngươi bất kỳ ai gia nhập đều có thể, toàn bộ gia nhập ta cũng thu toàn bộ!”
Nghe thấy lời này, khán giả xung quanh đều kinh hãi.
Bọn họ sống nhiều năm như vậy chưa từng thấy chưởng môn của tứ đại tông môn tự mình ra ngoài thu đồ đệ, lại còn đưa ra nhiều điều kiện mê người như thế, có thể nói Điện chủ Liệt Dương Điên tự mình cướp người còn rất thành tâm.
Điều này đổi vào bất kỳ ai thì làm sao có thể nhịn nổi?
Đây chính là một cơ hội rất tốt!
Ngẫm lại đã thấy vui sướng muốn chết!
“Cảm ơn điện chủ cất nhắc, mấy người chúng ta tạm thời không có tính đến việc đến tông môn khác!” Bùi Lạc Bạch từ chối rất khách khí.
“Nhưng sư phụ của các ngươi, trường hợp lớn như vậy mà còn không lộ mặt, các ngươi không tức giận hay sao?” Điện chủ Liệt Dương Điện hỏi lại.
Vừa hỏi xong, toàn thể đệ tử Thanh Huyền Tông đều chột dạ.
Nếu hắn tham dự, bọn họ đại khái có thể không được chơi rồi!
“Điện chủ, chúng ta không dám giận, sư phụ…” Diệp Linh Lang thở dài.
“Hắn làm sao? Hắn chẳng lẽ có thể uy h.i.ế.p các ngươi hay sao? Bổn điện chủ tại đây, ta cũng không tin hắn dám làm khó dễ các ngươi!”
“Nói thì không rõ, hay là ngài tự mình đến hỏi sư phụ đi!” Diệp Linh Lang nói xong quay đầu lại: “Sư tỉ, báo địa chỉ Thanh Huyền Tông cho Điện chủ, sư phụ sẽ giải thích rõ ràng.”
“Được!”
…
Điện chủ Liệt Dương Điện ngây người, thật sự tới tận cửa sao?
Lúc này, các chưởng môn của ba đại tông môn còn lại vừa nghe thấy thì không mở miệng hỏi bọn hắn nữa, mà quay đầu lại hỏi Nhậm Đường Liên.
“Sư phụ của bọn họ là nhân vật như thế nào?”
“Bình thường hắn đối xử với đệ tử như thế nào? Vì sao đệ tử lại sợ hắn như thế?”
“Rốt cuộc hắn là nhân vật nào? Đã từng có công tích vĩ đại gì? Vì sao ta chưa từng nghe nói qua người này?”
….
Nhậm Đường Liên nghiêm túc nghĩ một chút, rồi trả lời: “Ta không thân với hắn lắm, hay là các ngươi tự mình đi hỏi?”
Thật đúng là ném nồi quá giỏi.
Đệ tử Thanh Huyền Tông không quan tâm những hỗn loạn xung quanh, khi ở đây còn náo nhiệt, bọn họ đã xuống khỏi sân và rời đi.
Khi đến cửa của hội trường luận võ, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến một tiếng chuông dài chói tai.
Bọn họ quay đầu lại, chỉ thấy trên võ đài, một bia đá thật lớn từ từ dâng lên, phía trên tấm bia đá, một dòng chữ ở chỗ cao nhất ánh lên ánh sáng vàng khắc tên Thanh Huyền Tông.
Chữ đã khắc, ánh sáng lấp lánh.
Trong một khắc kia, tất cả các đệ tử Thanh Huyền Tông trong lòng dâng lên một lòng kiêu ngạo khó có thể giải thích.
“Hãy nhìn xem, đó là vinh quang mà chúng ta cùng nhau nắm lấy, đứng đầu giải đấu tổ đội Võ Hội Đỉnh Phong.” Diệp Linh Lang cười nói.
Trong khoảnh khắc, trong lòng mọi người đều sôi trào.
Đó là vinh quang bọn họ cùng nhau nắm lấy.
Khi bia đá khắc tên tuyên dương, mọi người chứng kiến, bảo tồn muôn đời.
Khi bọn họ trở lại phòng, những đệ tử khác vẫn còn ở hội trường xem náo nhiệt, nói chuyện phiếm, không có một ai dừng chân ở khu an tĩnh.
Bùi Lạc Bạch thả Diệp Linh Lang lên giường, Hoa Thi Tình vội lại xem xét vết thương cho nàng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bị thương không nhẹ, cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, không bị thương căn bản, nhưng dù sao cũng là Nguyên Anh đánh Trúc Cơ, một chưởng này đánh xuống nàng vẫn cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.
“Tiểu sư muội, muội xúc động quá rồi! Về sau không thể như vậy được!” Bùi Lạc Bạch nói: “Muội có nghĩ đến việc bản thân mình lấy tính mạng ra đánh bạc để dán phù lên người Bùi Lạc Bạch, nếu cuối cùng Giang Du Tranh không đi cứu Tư Ngự Thần mà xoay người để ném muội xuống khỏi võ đài, thì tất cả những vết thương của muội đều vô ích hay sao?”
Nghe xong lời này, các sư huynh sư tỉ cũng gật đầu theo, đúng là rất hung hiểm.
“Đại sư huynh, Giang Du Tranh cũng bị thương, nếu hắn lại đây định đánh muội, muội có thể nghĩ cách để túm hắn xuống! Hắn rớt rồi, Tư Ngự Thần bị định thân, huynh không thắng được sao?”
“Nhưng muội thương nặng như vậy, nếu không thể túm hắn đi xuống thì sao?”
“Được rồi, nếu tính muội thật sự bị hắn ném xuống, lúc ấy Tư Ngự Thần bị khống chế, Giang Du Tranh lại trọng thương, huynh chiếm ưu thế lớn như vậy, chắc chắn huynh không chọn cách cùng với bọn họ nhảy khỏi đài, biết đâu huynh sẽ dùng cách khác đánh bọn họ.”
“Nếu ta đánh không lại thì sao? Nếu ta lại phụ lại sự hy sinh của muội thì sao?”
“Vậy thì thua! Chúng ta đã dùng toàn lực, cho dù có chênh lệch, cho dù không thắng được cũng không còn cách nào, với thực lực của Côn Ngô Thành chẳng lẽ bọn họ không xứng được thắng hay sao?”
Bùi Lạc Bạch ngẩn ra, thật lâu không tìm ra được một câu nào.
Nói đến cùng, vẫn là không đủ mạnh mới có thể có lực lượng ngang bằng, mới có thể bị thương để thắng hiểm. Nếu như hắn mạnh hơn một chút, đánh bại Tư Ngự Thần , tiểu sư muội sẽ không phải lấy tính mạng để thắng trận đấu này.
“Tiểu sư muội dưỡng thương thật tốt, ta về tu luyện đây!”
Bùi Lạc Bạch xoay người đi khỏi phòng của Diệp Linh Lang.
Không thấy Bùi Lạc Bạch, ba sư huynh khác cảm thấy bản thân mình cũng không có mặt mũi ở lại đây, không giỏi bằng người khác sẽ bị ngược thành như vậy, bọn họ có tư cách nào mà không nỗ lực?
Vì thế, ba người bọn họ sau khi chia nhau ra an ủi Diệp Linh Lang, cũng nhanh chóng trở về bế quan tu luyện, chờ đợi trận đấu kế tiếp.
Nhìn thấy bọn họ từng người rời đi, những người còn lại nhìn nhau.
“Sư tỉ, muội thề lần này muội không phải cố ý bắt bọn họ phải tu luyện đâu!”
…
Nói như vậy, ngày thường đều là muội cố ý hay sao?
“Bọn họ là lo lắng cho muội, tuổi muội còn nhỏ như vậy mà gánh vác một mình nhiều như vậy, mấy đại nam nhận bọn họ cảm thấy băn khoăn!”
“Nói lại, đúng là rất nguy hiểm, đối phương là đại Nguyên Anh đó, muội nếu bị đánh c.h.ế.t thì phải làm sao?”
Diệp Linh Lang cười.
“Nếu đổi lại đối diện là Liễu Nguyên Húc hay Hách Liên Phóng muội cũng không dám làm như vậy, nhưng đối diện là Tư Ngự Thần, hắn chỉ muốn đánh muội thôi chứ không muốn g.i.ế.c muội, cho nên một chưởng này của hắn là có chừng mực, muội khẳng định sẽ không đùa giỡn với tính mạng đâu.”
Mấy sư tỉ gật gật đầu, tiểu sư muội suy xét luôn luôn chu toàn nhất.
“Việc chăm sóc tiểu sư muội cứ để cho muội, đoàn chiếm đã kết thúc muội cũng không có thi đấu gì, ba sư tỉ vẫn còn phải thi đấu.”
Lục Bạch Vi nhận được trọng trách chăm sóc Diệp Linh Lang.
“Được rồi, các sư tỉ cũng phải nỗ lực, để đứng đầu bảng tất cả các cuộc thi, toàn bộ đều viết tên Thanh Huyền Tông!”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, các nàng nghi hoặc nhìn xem.
“Ai đó?”
“Là ta, Giang Du Tranh.”
Lục Bạch Vi nhìn thoáng qua những người khác, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Ngươi tới làm gì?”
“Ta tới đưa tiểu giá đỗ thuốc trị thương. Đây là thuốc quý của đại sư huynh của ta, huynh ấy vốn rất tiếc, sau khi ta tấn công vào lương tâm của huynh ấy mới rốt cuộc bỏ ra để chuộc tội.”
Nghe xong lời này, Lục Bạch Vi quay đầu lại nhìn Diệp Linh Lang, Diệp Linh Lang cao giọng.
“Cảm ơn, thuốc lưu lại, người đi đi!”
“Hả? Không cho ta đi vào nhìn một cái hay sao?”
“Ta sợ ngươi bị sư huynh phát hiện, có mệnh tiến vào nhưng không còn mệnh ra ngoài đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro