Chương 13
A Tư Tạp Ban Ngục Hữu
2025-03-18 11:00:26
Nói xong, ta nhanh chóng trở về Giang gia. Cách tiết vạn thọ của Hoàng đế chưa đến ba tháng, muốn chế tạo một chiếc thuyền vạn phúc tinh xảo, phức tạp và nguy nga như vậy trong thời gian ngắn ngủi này, quả thật không dễ dàng.
Nhưng vấn đề lớn hơn là, giờ tuy ta đã có lệnh bài gia chủ của hai nhà Giang, Ôn, nhưng lại không thể sai khiến được những người này. Hai vị gia chủ bị bắt, không ít người đã nghĩ đến việc chia gia sản, bỏ việc chạy trốn.
Ta phái người vây hết thảy hơn trăm người thợ đóng thuyền, tiêu sư của hai nhà Giang, Ôn, những người chưa bị bắt vào nhà lao, lại xưởng đóng thuyền.
Đợi ta quay lại, xưởng đóng thuyền nhà họ Giang đã oán thán khắp nơi. Ta bước lên chỗ cao, lấy ra hai lệnh bài gia chủ, gằn giọng khàn khàn vừa uy h.i.ế.p vừa dụ dỗ:
"Ta đã đại diện cho hai nhà Giang, Ôn nhận nhiệm vụ chế tạo vật phẩm cống nạp cho tiết vạn thọ, ba tháng sau, chiếc Thuyền vạn phúc dâng lên nhất định phải vào kinh, nếu không hoàn thành, hai nhà Giang, Ôn sẽ bị tội lừa dối vua, tru di cửu tộc."
Dứt lời, bên dưới xôn xao không ngừng. Ta lại lớn tiếng hơn: "Mọi người cũng biết, hai nhà Giang, Ôn bây giờ đang ở trong tình cảnh gì, tiền Thái tử thất thế, hai nhà Giang, Ôn cũng bị liên lụy. Lúc này, chỉ có hai vị gia chủ bị bắt vào nhà lao, ai biết được sẽ đến lượt chúng ta khi nào?”
“Giờ phút này, nếu có thể chế tạo tốt chiếc Thuyền vạn phúc này, chính là lập công chuộc tội, khi vào kinh dâng cống, ta nhất định sẽ cầu xin ân điển, cầu xin một con đường sống cho mọi người."
Một phen nói, đã biến hai nhà Giang, Ôn thành châu chấu trên cùng một sợi dây. Bọn họ không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng làm việc, cuối cùng cũng ổn định được tình hình.
Nhìn đám tiêu sư, thợ đóng thuyền đang hăng say làm việc, ta siết chặt nắm đấm, ta đã không còn là Giang Thấm Thấm ngày xưa chỉ biết dựa dẫm vào nam nhân nữa rồi.
Ôn Trạch đã dạy ta quá nhiều thứ, tính toán, mưu lược, còn cả sự liều lĩnh điên cuồng.
Lần này, ta sẽ dùng những thứ chàng đã dạy ta để cứu mạng chàng.
Ba tháng sau, ta theo thuyền vạn phúc vào kinh như nguyện. Hoàng đế rất hài lòng với chiếc Thuyền vạn phúc này, ông ta lập tức nói muốn ban thưởng cho ta.
Ta quỳ xuống tạ ơn, cúi đầu nói: "Dân nữ xin tạ ơn Bệ hạ ban thưởng, nhưng dân nữ mạo muội, xin được dùng phần thưởng này để đổi lấy một ân điển của Bệ hạ."
Vừa dứt lời, vị Thứ sử Ký Châu đi cùng ta lập tức hoảng hốt, thay ta tạ tội. Hoàng đế lại xua tay, nói không sao. Còn cho lui người hầu, giữ ta lại một mình trong điện.
"Ngươi chính là tiểu nha đầu câm nhà họ Giang mà Ôn Trạch cưới sao?" Hoàng đế nhìn ta với ánh mắt có chút dò xét và trêu đùa, "Sao bây giờ lại nói được rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Dân nữ bị chứng câm, thuốc thang khó chữa, nhưng hôm đó ở nhà lao, thấy Ôn Trạch bị đánh đập đến da thịt nát nhừ, nhất thời lòng nóng như lửa đốt, phun ra một ngụm máu, liền có thể nói được vài câu." Ta trả lời cẩn thận cung kính, không dám có chút sai sót nào.
"Trẫm biết ngươi vất vả vào kinh, lại đóng thuyền vạn phúc, muốn cầu xin ân điển là vì điều gì. Ngươi muốn cứu Ôn Trạch, phải không?"
Hoàng đế vừa hỏi, ta kích động đến mức quên cả quy tắc không được nhìn thẳng mặt thiên nhan, thẳng người dậy, cứ thế quỳ tiến lên hai bước đến trước mặt Hoàng đế.
Cẩn thận nắm lấy một góc long bào cầu xin: "Vâng, xin Bệ hạ ân chuẩn, cứu mạng phu quân của dân nữ. Vụ án tham ô mười tám năm trước không liên quan đến Ôn Trạch, lúc đó Ôn Trạch chỉ là một đứa trẻ năm, sáu tuổi. Sau khi trưởng thành, Ôn Trạch vẫn luôn âm thầm trung thành với ngài, không hề có chút quan hệ nào với tiên Thái tử!"
Trong đầu ta luôn hiện lên hình ảnh Ôn Trạch bị treo trong mật thất, nói đến đây, nước mắt lại tuôn rơi, nhỏ xuống trên mặt giày rồng của Hoàng đế.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hoàng đế thời trẻ vốn nổi tiếng tàn bạo, thấy ta như vậy, cũng lộ ra vẻ không đành lòng. Do dự một chút, dường như có điều gì đó khó nói ra.
"Không phải Trẫm không muốn cứu, mà là Trẫm... cứu không được hắn."
Hoàng đế lộ ra vẻ mặt buồn rầu: "Ôn Trạch là người của Trẫm, hắn mười sáu, mười bảy tuổi đã theo Trẫm, trung thành với Trẫm gần mười năm, coi như là gia thần của Trẫm, thay Trẫm nắm giữ Ký Châu, đầu mối giao thông đường thủy quan trọng, Trẫm cũng không muốn mất đi cánh tay đắc lực này. Chỉ là..."
Hoàng đế thở dài một tiếng, nói với ta về những điều bất đắc dĩ của ông ta. Thực ra, ngay từ khi đoạt vị thành công, lên ngôi Hoàng đế, ông ta đã bí mật triệu Ôn Trạch vào cung một lần.
Vấn đề được bàn bạc chính là vụ án tham ô mười tám năm trước và chuyện bè phái của Tiên thái tử. Ý của Hoàng đế là, người vừa mới đăng cơ, căn cơ chưa vững, việc này không nên lật lại, cũng không muốn Ôn Trạch vì thế mà uổng mạng. Nhưng Ôn Trạch lại bằng lòng lấy mạng đổi lấy việc Hoàng đế xem xét lại vụ án năm xưa.
Ngày hôm đó, tại điện Tuyên Chính, Ôn Trạch tâu:
"Trọng tra việc năm xưa, thứ nhất là vì Bệ hạ quét sạch thế lực của Tiên thái tử ở Ký Châu, đánh tan bè đảng Tiên thái tử trong triều, giúp Bệ hạ củng cố căn cơ."
"Thứ hai, trả lại cho phụ mẫu thần một sự trong sạch, công bằng."
"Thứ ba, minh oan cho nhà mẹ đẻ của thê tử, an ủi tấm lòng hiếu thảo của nàng."
"Đối với thần mà nói, đây là một mũi tên trúng ba đích."
Nhưng vấn đề lớn hơn là, giờ tuy ta đã có lệnh bài gia chủ của hai nhà Giang, Ôn, nhưng lại không thể sai khiến được những người này. Hai vị gia chủ bị bắt, không ít người đã nghĩ đến việc chia gia sản, bỏ việc chạy trốn.
Ta phái người vây hết thảy hơn trăm người thợ đóng thuyền, tiêu sư của hai nhà Giang, Ôn, những người chưa bị bắt vào nhà lao, lại xưởng đóng thuyền.
Đợi ta quay lại, xưởng đóng thuyền nhà họ Giang đã oán thán khắp nơi. Ta bước lên chỗ cao, lấy ra hai lệnh bài gia chủ, gằn giọng khàn khàn vừa uy h.i.ế.p vừa dụ dỗ:
"Ta đã đại diện cho hai nhà Giang, Ôn nhận nhiệm vụ chế tạo vật phẩm cống nạp cho tiết vạn thọ, ba tháng sau, chiếc Thuyền vạn phúc dâng lên nhất định phải vào kinh, nếu không hoàn thành, hai nhà Giang, Ôn sẽ bị tội lừa dối vua, tru di cửu tộc."
Dứt lời, bên dưới xôn xao không ngừng. Ta lại lớn tiếng hơn: "Mọi người cũng biết, hai nhà Giang, Ôn bây giờ đang ở trong tình cảnh gì, tiền Thái tử thất thế, hai nhà Giang, Ôn cũng bị liên lụy. Lúc này, chỉ có hai vị gia chủ bị bắt vào nhà lao, ai biết được sẽ đến lượt chúng ta khi nào?”
“Giờ phút này, nếu có thể chế tạo tốt chiếc Thuyền vạn phúc này, chính là lập công chuộc tội, khi vào kinh dâng cống, ta nhất định sẽ cầu xin ân điển, cầu xin một con đường sống cho mọi người."
Một phen nói, đã biến hai nhà Giang, Ôn thành châu chấu trên cùng một sợi dây. Bọn họ không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng làm việc, cuối cùng cũng ổn định được tình hình.
Nhìn đám tiêu sư, thợ đóng thuyền đang hăng say làm việc, ta siết chặt nắm đấm, ta đã không còn là Giang Thấm Thấm ngày xưa chỉ biết dựa dẫm vào nam nhân nữa rồi.
Ôn Trạch đã dạy ta quá nhiều thứ, tính toán, mưu lược, còn cả sự liều lĩnh điên cuồng.
Lần này, ta sẽ dùng những thứ chàng đã dạy ta để cứu mạng chàng.
Ba tháng sau, ta theo thuyền vạn phúc vào kinh như nguyện. Hoàng đế rất hài lòng với chiếc Thuyền vạn phúc này, ông ta lập tức nói muốn ban thưởng cho ta.
Ta quỳ xuống tạ ơn, cúi đầu nói: "Dân nữ xin tạ ơn Bệ hạ ban thưởng, nhưng dân nữ mạo muội, xin được dùng phần thưởng này để đổi lấy một ân điển của Bệ hạ."
Vừa dứt lời, vị Thứ sử Ký Châu đi cùng ta lập tức hoảng hốt, thay ta tạ tội. Hoàng đế lại xua tay, nói không sao. Còn cho lui người hầu, giữ ta lại một mình trong điện.
"Ngươi chính là tiểu nha đầu câm nhà họ Giang mà Ôn Trạch cưới sao?" Hoàng đế nhìn ta với ánh mắt có chút dò xét và trêu đùa, "Sao bây giờ lại nói được rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Dân nữ bị chứng câm, thuốc thang khó chữa, nhưng hôm đó ở nhà lao, thấy Ôn Trạch bị đánh đập đến da thịt nát nhừ, nhất thời lòng nóng như lửa đốt, phun ra một ngụm máu, liền có thể nói được vài câu." Ta trả lời cẩn thận cung kính, không dám có chút sai sót nào.
"Trẫm biết ngươi vất vả vào kinh, lại đóng thuyền vạn phúc, muốn cầu xin ân điển là vì điều gì. Ngươi muốn cứu Ôn Trạch, phải không?"
Hoàng đế vừa hỏi, ta kích động đến mức quên cả quy tắc không được nhìn thẳng mặt thiên nhan, thẳng người dậy, cứ thế quỳ tiến lên hai bước đến trước mặt Hoàng đế.
Cẩn thận nắm lấy một góc long bào cầu xin: "Vâng, xin Bệ hạ ân chuẩn, cứu mạng phu quân của dân nữ. Vụ án tham ô mười tám năm trước không liên quan đến Ôn Trạch, lúc đó Ôn Trạch chỉ là một đứa trẻ năm, sáu tuổi. Sau khi trưởng thành, Ôn Trạch vẫn luôn âm thầm trung thành với ngài, không hề có chút quan hệ nào với tiên Thái tử!"
Trong đầu ta luôn hiện lên hình ảnh Ôn Trạch bị treo trong mật thất, nói đến đây, nước mắt lại tuôn rơi, nhỏ xuống trên mặt giày rồng của Hoàng đế.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hoàng đế thời trẻ vốn nổi tiếng tàn bạo, thấy ta như vậy, cũng lộ ra vẻ không đành lòng. Do dự một chút, dường như có điều gì đó khó nói ra.
"Không phải Trẫm không muốn cứu, mà là Trẫm... cứu không được hắn."
Hoàng đế lộ ra vẻ mặt buồn rầu: "Ôn Trạch là người của Trẫm, hắn mười sáu, mười bảy tuổi đã theo Trẫm, trung thành với Trẫm gần mười năm, coi như là gia thần của Trẫm, thay Trẫm nắm giữ Ký Châu, đầu mối giao thông đường thủy quan trọng, Trẫm cũng không muốn mất đi cánh tay đắc lực này. Chỉ là..."
Hoàng đế thở dài một tiếng, nói với ta về những điều bất đắc dĩ của ông ta. Thực ra, ngay từ khi đoạt vị thành công, lên ngôi Hoàng đế, ông ta đã bí mật triệu Ôn Trạch vào cung một lần.
Vấn đề được bàn bạc chính là vụ án tham ô mười tám năm trước và chuyện bè phái của Tiên thái tử. Ý của Hoàng đế là, người vừa mới đăng cơ, căn cơ chưa vững, việc này không nên lật lại, cũng không muốn Ôn Trạch vì thế mà uổng mạng. Nhưng Ôn Trạch lại bằng lòng lấy mạng đổi lấy việc Hoàng đế xem xét lại vụ án năm xưa.
Ngày hôm đó, tại điện Tuyên Chính, Ôn Trạch tâu:
"Trọng tra việc năm xưa, thứ nhất là vì Bệ hạ quét sạch thế lực của Tiên thái tử ở Ký Châu, đánh tan bè đảng Tiên thái tử trong triều, giúp Bệ hạ củng cố căn cơ."
"Thứ hai, trả lại cho phụ mẫu thần một sự trong sạch, công bằng."
"Thứ ba, minh oan cho nhà mẹ đẻ của thê tử, an ủi tấm lòng hiếu thảo của nàng."
"Đối với thần mà nói, đây là một mũi tên trúng ba đích."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro