Chương 8
Đang cập nhật
2025-03-15 19:18:16
Người ta bảo "nước chảy đá mòn", dù có lòng dạ sắt đá thì cũng phải cảm động rồi chứ?
Nhưng không! Hai lão già bạc tình này, cuối cùng vẫn vắt chanh bỏ vỏ, thậm chí còn độc ác và vô tình đến mức nói ra những lời đó với tôi.
Bọn họ rốt cuộc có lương tâm không?
Chắc là không có đâu, nếu có thì cũng bị chó tha mất rồi!
Mẹ Triệu Cảnh Thành thấy tôi không nói gì, liền giậm chân bước đến trước mặt tôi, lớn tiếng: "Tôn Miểu Miểu! Mẹ đang nói chuyện với con đấy! Con bị điếc rồi à?"
Tôi lười biếng nâng mí mắt, lạnh lùng đáp: "Lúc trước tôi bị mù, tim cũng mù, nên mới ngu dại mà nhảy vào cái hố bùn này. Giờ tôi tỉnh táo rồi. Ai muốn báo ân thì cứ báo, đừng lôi tôi vào. Dù sao Triệu Cảnh Thành cũng đã đề nghị ly hôn, từ giờ chuyện xấu của nhà họ Triệu các người đừng có kéo tôi vào nữa."
Cha mẹ Triệu Cảnh Thành nhìn tôi như thể tôi là sinh vật ngoài hành tinh, rất lâu sau, ông già họ Triệu mới lên tiếng: "Cha nghe Cảnh Thành nói rồi, con gây chuyện là vì tiền lương của nó đúng không? Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Cảnh Thành và Mỹ Lan cả. Cảnh Thành gửi tiền về chia đôi, nhưng Mỹ Lan sợ con không vui nên đưa phần của con cho cha mẹ, nhờ cha mẹ chuyển lại cho con."
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn lão già này mà không nói gì.
Trong lòng tôi đã sớm biết rõ bọn họ cùng một giuộc với nhau, cáo già ranh ma, chuyên bịa chuyện để bao che cho cặp đôi chó má kia.
Thấy tôi vẫn không lên tiếng, lão ta có vẻ bực bội, liền móc từ trong túi ra một túi vải được bọc rất chặt, đưa cho tôi: "Đây là số tiền Cảnh Thành gửi về mấy năm qua, cha mẹ đã giữ giúp con rất cẩn thận, bây giờ trả lại hết cho con."
Tiền tự dâng đến tận tay, tôi không lấy thì đúng là ngu!
Dù sao thì trước đó, tôi cũng đã khổ sở hầu hạ hai lão già này bao nhiêu năm, coi như đây là tiền công của tôi đi!
Tôi lặng lẽ nhận tiền, thấy tôi chịu lấy, cả nhà họ Triệu đều thở phào nhẹ nhõm, còn Tiền Mỹ Lan thì tức tối đến mức mặt mày u ám.
Rõ ràng, Triệu Cảnh Thành và cha mẹ anh ta đều tưởng rằng tôi cầm tiền là đồng nghĩa với việc tin vào lời nói dối của họ.
Nhìn Tiền Mỹ Lan tỏ vẻ đáng thương, lau nước mắt, hai lão già kia lại bắt đầu giở giọng ép người: "Bây giờ con cũng nhận tiền rồi, chúng ta nói đến chuyện hôm qua. Hôm qua con không hỏi rõ ràng đã đánh Mỹ Lan, còn kéo cả đám người đến bôi nhọ danh dự của nó và Cảnh Thành, làm tổn hại thanh danh của hai đứa nó. Chuyện này rõ ràng là lỗi của con, con phải thể hiện sự chân thành mà xin lỗi!"
Tôi nhếch môi cười nhạt, hỏi lại: "Vậy mấy người muốn tôi xin lỗi thế nào?"
"Trước tiên, con phải xin lỗi Mỹ Lan thật lòng ngay tại nhà. Sau đó, con tự viết một lá thư kiểm điểm, đem đến đài truyền thanh của thôn, tự mình công khai xin lỗi rồi đính chính lại mọi chuyện cho Mỹ Lan và Cảnh Thành."
11
Hai ông bà già nói xong, bốn người tám con mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong mắt bọn họ, tôi đã nhận tiền thì chỉ còn một con đường duy nhất, đó là phải xin lỗi.
Tôi nhếch môi cười lạnh, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt: "Dựa vào đâu?"
"Con không hiểu tiếng người à?"
"Tất nhiên là tôi hiểu rồi, chỉ sợ người không biết nói tiếng người là các người thôi. Các người coi tôi là đồ ngu à?"
Tôi cười lạnh một tiếng: "Tiền này thật sự là do Tiền Mỹ Lan chia cho các người sao? Các người thử đặt tay lên lương tâm mà thề đi! Nếu các người dám lấy mạng sống của Triệu Cảnh Thành ra thề rằng số tiền này đúng là Tiền Mỹ Lan nhờ chuyển cho tôi, thì tôi sẽ tin! Ngay lập tức xin lỗi Mỹ Lan, nói được làm được!"
Nghe tôi nói xong, hai ông bà già sợ hãi lùi về sau hai bước.
Bọn họ là người cực kỳ mê tín, chỉ cần bệnh nhẹ cảm cúm cũng phải đi cúng bái tổ tiên, cầu xin thần thánh.
Làm sao có thể lấy mạng con trai mình ra thề độc?
Tôi lại tiến lên một bước, gằn từng chữ: "Các người nói theo tôi: Nếu chúng tôi nói dối, thì Triệu Cảnh Thành sẽ thịt nát xương tan, c.h.ế.t không toàn thây!"
"Chỉ cần các người dám nói, tôi sẽ tin!"
"Tôi sẽ ngay lập tức xin lỗi Tiền Mỹ Lan!"
Bị tôi ép sát, hai ông bà già liên tục lùi lại, sắc mặt tái mét, như thể tôi là ác quỷ khát máu.
Mà đúng thế thật, tôi chính là ác quỷ, là ác quỷ quay lại tìm bọn họ báo thù sau khi bị bọn họ bạc tình phụ nghĩa!
Tôi quay đầu nhìn Tiền Mỹ Lan, lúc này cô ta đã sững sờ đến mức quên cả khóc.
Tôi cười khẩy: "Bọn họ không dám thề, vậy cô thề đi cũng được. Chỉ cần cô nói rằng nếu cô và Triệu Cảnh Thành nói dối, thì hai người các người sẽ bị sét đánh chết, c.h.ế.t không có chỗ chôn, tôi lập tức xin lỗi cô ngay!"
Tiền Mỹ Lan mặt cắt không còn giọt máu, nhưng vẫn không dám thề.
Triệu Cảnh Thành bên cạnh trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt không chỉ có sự kinh ngạc, mà còn có cả phẫn nộ, cả tủi thân.
Anh ta chắc chắn đang nghĩ rằng tôi điên rồi!
Tôi yêu anh ta, lấy lòng anh ta còn không kịp, sao lại có thể độc miệng nguyền rủa anh ta như vậy?
Nhưng không! Hai lão già bạc tình này, cuối cùng vẫn vắt chanh bỏ vỏ, thậm chí còn độc ác và vô tình đến mức nói ra những lời đó với tôi.
Bọn họ rốt cuộc có lương tâm không?
Chắc là không có đâu, nếu có thì cũng bị chó tha mất rồi!
Mẹ Triệu Cảnh Thành thấy tôi không nói gì, liền giậm chân bước đến trước mặt tôi, lớn tiếng: "Tôn Miểu Miểu! Mẹ đang nói chuyện với con đấy! Con bị điếc rồi à?"
Tôi lười biếng nâng mí mắt, lạnh lùng đáp: "Lúc trước tôi bị mù, tim cũng mù, nên mới ngu dại mà nhảy vào cái hố bùn này. Giờ tôi tỉnh táo rồi. Ai muốn báo ân thì cứ báo, đừng lôi tôi vào. Dù sao Triệu Cảnh Thành cũng đã đề nghị ly hôn, từ giờ chuyện xấu của nhà họ Triệu các người đừng có kéo tôi vào nữa."
Cha mẹ Triệu Cảnh Thành nhìn tôi như thể tôi là sinh vật ngoài hành tinh, rất lâu sau, ông già họ Triệu mới lên tiếng: "Cha nghe Cảnh Thành nói rồi, con gây chuyện là vì tiền lương của nó đúng không? Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Cảnh Thành và Mỹ Lan cả. Cảnh Thành gửi tiền về chia đôi, nhưng Mỹ Lan sợ con không vui nên đưa phần của con cho cha mẹ, nhờ cha mẹ chuyển lại cho con."
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn lão già này mà không nói gì.
Trong lòng tôi đã sớm biết rõ bọn họ cùng một giuộc với nhau, cáo già ranh ma, chuyên bịa chuyện để bao che cho cặp đôi chó má kia.
Thấy tôi vẫn không lên tiếng, lão ta có vẻ bực bội, liền móc từ trong túi ra một túi vải được bọc rất chặt, đưa cho tôi: "Đây là số tiền Cảnh Thành gửi về mấy năm qua, cha mẹ đã giữ giúp con rất cẩn thận, bây giờ trả lại hết cho con."
Tiền tự dâng đến tận tay, tôi không lấy thì đúng là ngu!
Dù sao thì trước đó, tôi cũng đã khổ sở hầu hạ hai lão già này bao nhiêu năm, coi như đây là tiền công của tôi đi!
Tôi lặng lẽ nhận tiền, thấy tôi chịu lấy, cả nhà họ Triệu đều thở phào nhẹ nhõm, còn Tiền Mỹ Lan thì tức tối đến mức mặt mày u ám.
Rõ ràng, Triệu Cảnh Thành và cha mẹ anh ta đều tưởng rằng tôi cầm tiền là đồng nghĩa với việc tin vào lời nói dối của họ.
Nhìn Tiền Mỹ Lan tỏ vẻ đáng thương, lau nước mắt, hai lão già kia lại bắt đầu giở giọng ép người: "Bây giờ con cũng nhận tiền rồi, chúng ta nói đến chuyện hôm qua. Hôm qua con không hỏi rõ ràng đã đánh Mỹ Lan, còn kéo cả đám người đến bôi nhọ danh dự của nó và Cảnh Thành, làm tổn hại thanh danh của hai đứa nó. Chuyện này rõ ràng là lỗi của con, con phải thể hiện sự chân thành mà xin lỗi!"
Tôi nhếch môi cười nhạt, hỏi lại: "Vậy mấy người muốn tôi xin lỗi thế nào?"
"Trước tiên, con phải xin lỗi Mỹ Lan thật lòng ngay tại nhà. Sau đó, con tự viết một lá thư kiểm điểm, đem đến đài truyền thanh của thôn, tự mình công khai xin lỗi rồi đính chính lại mọi chuyện cho Mỹ Lan và Cảnh Thành."
11
Hai ông bà già nói xong, bốn người tám con mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong mắt bọn họ, tôi đã nhận tiền thì chỉ còn một con đường duy nhất, đó là phải xin lỗi.
Tôi nhếch môi cười lạnh, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt: "Dựa vào đâu?"
"Con không hiểu tiếng người à?"
"Tất nhiên là tôi hiểu rồi, chỉ sợ người không biết nói tiếng người là các người thôi. Các người coi tôi là đồ ngu à?"
Tôi cười lạnh một tiếng: "Tiền này thật sự là do Tiền Mỹ Lan chia cho các người sao? Các người thử đặt tay lên lương tâm mà thề đi! Nếu các người dám lấy mạng sống của Triệu Cảnh Thành ra thề rằng số tiền này đúng là Tiền Mỹ Lan nhờ chuyển cho tôi, thì tôi sẽ tin! Ngay lập tức xin lỗi Mỹ Lan, nói được làm được!"
Nghe tôi nói xong, hai ông bà già sợ hãi lùi về sau hai bước.
Bọn họ là người cực kỳ mê tín, chỉ cần bệnh nhẹ cảm cúm cũng phải đi cúng bái tổ tiên, cầu xin thần thánh.
Làm sao có thể lấy mạng con trai mình ra thề độc?
Tôi lại tiến lên một bước, gằn từng chữ: "Các người nói theo tôi: Nếu chúng tôi nói dối, thì Triệu Cảnh Thành sẽ thịt nát xương tan, c.h.ế.t không toàn thây!"
"Chỉ cần các người dám nói, tôi sẽ tin!"
"Tôi sẽ ngay lập tức xin lỗi Tiền Mỹ Lan!"
Bị tôi ép sát, hai ông bà già liên tục lùi lại, sắc mặt tái mét, như thể tôi là ác quỷ khát máu.
Mà đúng thế thật, tôi chính là ác quỷ, là ác quỷ quay lại tìm bọn họ báo thù sau khi bị bọn họ bạc tình phụ nghĩa!
Tôi quay đầu nhìn Tiền Mỹ Lan, lúc này cô ta đã sững sờ đến mức quên cả khóc.
Tôi cười khẩy: "Bọn họ không dám thề, vậy cô thề đi cũng được. Chỉ cần cô nói rằng nếu cô và Triệu Cảnh Thành nói dối, thì hai người các người sẽ bị sét đánh chết, c.h.ế.t không có chỗ chôn, tôi lập tức xin lỗi cô ngay!"
Tiền Mỹ Lan mặt cắt không còn giọt máu, nhưng vẫn không dám thề.
Triệu Cảnh Thành bên cạnh trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt không chỉ có sự kinh ngạc, mà còn có cả phẫn nộ, cả tủi thân.
Anh ta chắc chắn đang nghĩ rằng tôi điên rồi!
Tôi yêu anh ta, lấy lòng anh ta còn không kịp, sao lại có thể độc miệng nguyền rủa anh ta như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro