Chương 8
Đang cập nhật
2025-03-27 09:04:35
8.
Ngày lập thu, A nương mắt đỏ hoe nói với ta rằng, Hòa Sinh sắp c.h.ế.t rồi.
Lúc ấy, ta đang theo Bùi Thư học thêu túi hương, nghe thấy câu đó, phản ứng đầu tiên chính là A nương lại đang đùa ta. Hòa Sinh từng làm không ít việc nặng, sao có thể dễ dàng c.h.ế.t được chứ?
Nhưng khi nhìn sắc mặt A nương, ta cười cười rồi nước mắt lại rơi xuống. Ta ném bỏ kim chỉ trong tay, lao ra ngoài.
Vừa chạy vừa khóc lớn, ta chạy qua dãy phố, lao thẳng vào Xuân Phong Lâu, đến trước giường của Hòa Sinh.
Ta nước mắt nhòe nhoẹt chen qua đám người vây quanh giường, chân mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất.
Người từng cùng ta cười đùa, lúc nào cũng mang ý cười trong mắt, giờ đây lại nằm bất động trên giường, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ta khóc đến mức tim đau thắt lại, quay đầu nhìn mọi người xung quanh, hét lên: “Còn không mau cứu người! Ta van cầu các người, hãy cứu huynh ấy đi…”
Ta đập đầu xuống đất, nhưng tiếng cầu xin đau đớn của ta lập tức bị nhấn chìm trong những tiếng thở dài.
Ban nãy căn phòng còn đông người, vậy mà thoáng chốc chỉ còn lại hai người.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Hòa Sinh, toàn thân lạnh lẽo, mơ hồ kể lại những kỷ niệm ngọt ngào tựa mật suốt những năm qua.
Tần di nương đẩy cửa bước vào, kinh hô một tiếng rồi nói: “Ngoan nào, khóc gì chứ?”
Ta nhào vào lòng bà, nước mắt giàn giụa, oán trách rằng Hòa Sinh quá ích kỷ, cứ thế bỏ ta mà đi.
Bà nghe xong ngẩn người, rồi nhìn người trên giường mà cười lớn: “Hòa Sinh, con còn giả vờ được à? Làm A Ninh khóc phí nước mắt rồi kìa.”
Ta quay đầu, chỉ thấy Hòa Sinh đã tỉnh lại, ánh mắt sáng rực nhìn ta.
Ta cúi gằm mặt, vừa tức giận vừa tủi thân, nhưng lòng lại tràn đầy nhẹ nhõm.
Tần di nương vỗ nhẹ tay ta, ra hiệu bảo ta ra ngoài cùng bà.
Bà nói, Hòa Sinh vì cứu người mà bị ngựa giẫm gãy một chân, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau này e rằng sẽ trở thành người què.
Ta khẽ thở dài một hơi, què chân không sao cả, chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Tần di nương mắt ngấn lệ, khẽ nói: “Các con đều là những đứa trẻ tốt, ông trời nhất định sẽ phù hộ các con.”
Ta đẩy cửa bước vào, thấy Hòa Sinh đang cố gắng chống người ngồi dậy. Nhưng vừa nhìn thấy ta, mắt huynh ấy liền đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Huynh ấy gượng cười cay đắng, tự giễu: “A Ninh, sau này ta sẽ trở thành kẻ tàn phế. Muội có ghét bỏ ta không?”
Ta nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy huynh ấy:
“Hòa Sinh, nếu thật như vậy, muội sẽ làm cây gậy cho huynh. Huynh đi đâu, muội liền đi theo đó. Để huynh cả đời cũng không thể rời bỏ muội.”
Ta và huynh ấy hứa với nhau rằng phải dưỡng thương thật tốt, tuyệt đối không được sinh lòng chán nản.
Bước ra khỏi lầu, ta liền nhìn thấy Bùi Thư và Bùi Tề Ngọc. Bùi Thư cầm một đôi giày chạy đến, giục ta mau mang vào.
Lúc này ta mới phát hiện, giày trên chân đã không biết rơi mất từ khi nào, chỉ còn lại đôi tất rách.
Bùi Tề Ngọc mặt lạnh tanh, chân mày nhíu chặt như thể có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.
“Còn ra thể thống gì nữa, mau mang vào đi.”
Hai người, một trước một sau, vây quanh ta.
Lòng ta lập tức tràn đầy ấm áp, cúi đầu đi giày, không rõ nước chảy xuống mặt là mồ hôi hay nước mắt.
Bùi Thư che miệng trêu chọc: “Muội chạy nhanh thật đấy, giày cũng chẳng theo kịp.”
Ta xấu hổ, bảo nàng đừng chọc ta nữa.
Đều tại A nương, làm ta mất mặt quá chừng.
Sau đó, ta thu lại tính ham chơi, theo đại phu trong phủ học việc một thời gian.
Học nhận biết dược liệu, đọc qua mấy quyển y thư, quan trọng nhất là học cách chữa bệnh…
Hằng ngày ta đều chạy đến Xuân Phong Lâu thăm Hoà Sinh .
May mà ta không quá ngốc, cũng xem như học được chút ít.
Khi rảnh rỗi, ta liền đến xoa bóp bắp chân, kể cho huynh ấy nghe những chuyện thú vị bên ngoài để giải khuây.
Đôi khi, ta cao hứng còn vừa ê a hát mấy khúc tiểu điệu.
Ta tự thấy mình hát cũng không tệ, nhưng Hòa Sinh lại cười còn khó coi hơn cả khóc.
Huynh ấy nói: “Ở thành Tây, người ngồi trên đài không nên là Gia Cát Lượng, mà phải là A Ninh mới đúng.”
Hừ, ta không nhịn được mà lườm huynh ấy một cái.
Ngày lập thu, A nương mắt đỏ hoe nói với ta rằng, Hòa Sinh sắp c.h.ế.t rồi.
Lúc ấy, ta đang theo Bùi Thư học thêu túi hương, nghe thấy câu đó, phản ứng đầu tiên chính là A nương lại đang đùa ta. Hòa Sinh từng làm không ít việc nặng, sao có thể dễ dàng c.h.ế.t được chứ?
Nhưng khi nhìn sắc mặt A nương, ta cười cười rồi nước mắt lại rơi xuống. Ta ném bỏ kim chỉ trong tay, lao ra ngoài.
Vừa chạy vừa khóc lớn, ta chạy qua dãy phố, lao thẳng vào Xuân Phong Lâu, đến trước giường của Hòa Sinh.
Ta nước mắt nhòe nhoẹt chen qua đám người vây quanh giường, chân mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất.
Người từng cùng ta cười đùa, lúc nào cũng mang ý cười trong mắt, giờ đây lại nằm bất động trên giường, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ta khóc đến mức tim đau thắt lại, quay đầu nhìn mọi người xung quanh, hét lên: “Còn không mau cứu người! Ta van cầu các người, hãy cứu huynh ấy đi…”
Ta đập đầu xuống đất, nhưng tiếng cầu xin đau đớn của ta lập tức bị nhấn chìm trong những tiếng thở dài.
Ban nãy căn phòng còn đông người, vậy mà thoáng chốc chỉ còn lại hai người.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Hòa Sinh, toàn thân lạnh lẽo, mơ hồ kể lại những kỷ niệm ngọt ngào tựa mật suốt những năm qua.
Tần di nương đẩy cửa bước vào, kinh hô một tiếng rồi nói: “Ngoan nào, khóc gì chứ?”
Ta nhào vào lòng bà, nước mắt giàn giụa, oán trách rằng Hòa Sinh quá ích kỷ, cứ thế bỏ ta mà đi.
Bà nghe xong ngẩn người, rồi nhìn người trên giường mà cười lớn: “Hòa Sinh, con còn giả vờ được à? Làm A Ninh khóc phí nước mắt rồi kìa.”
Ta quay đầu, chỉ thấy Hòa Sinh đã tỉnh lại, ánh mắt sáng rực nhìn ta.
Ta cúi gằm mặt, vừa tức giận vừa tủi thân, nhưng lòng lại tràn đầy nhẹ nhõm.
Tần di nương vỗ nhẹ tay ta, ra hiệu bảo ta ra ngoài cùng bà.
Bà nói, Hòa Sinh vì cứu người mà bị ngựa giẫm gãy một chân, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau này e rằng sẽ trở thành người què.
Ta khẽ thở dài một hơi, què chân không sao cả, chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Tần di nương mắt ngấn lệ, khẽ nói: “Các con đều là những đứa trẻ tốt, ông trời nhất định sẽ phù hộ các con.”
Ta đẩy cửa bước vào, thấy Hòa Sinh đang cố gắng chống người ngồi dậy. Nhưng vừa nhìn thấy ta, mắt huynh ấy liền đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Huynh ấy gượng cười cay đắng, tự giễu: “A Ninh, sau này ta sẽ trở thành kẻ tàn phế. Muội có ghét bỏ ta không?”
Ta nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy huynh ấy:
“Hòa Sinh, nếu thật như vậy, muội sẽ làm cây gậy cho huynh. Huynh đi đâu, muội liền đi theo đó. Để huynh cả đời cũng không thể rời bỏ muội.”
Ta và huynh ấy hứa với nhau rằng phải dưỡng thương thật tốt, tuyệt đối không được sinh lòng chán nản.
Bước ra khỏi lầu, ta liền nhìn thấy Bùi Thư và Bùi Tề Ngọc. Bùi Thư cầm một đôi giày chạy đến, giục ta mau mang vào.
Lúc này ta mới phát hiện, giày trên chân đã không biết rơi mất từ khi nào, chỉ còn lại đôi tất rách.
Bùi Tề Ngọc mặt lạnh tanh, chân mày nhíu chặt như thể có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.
“Còn ra thể thống gì nữa, mau mang vào đi.”
Hai người, một trước một sau, vây quanh ta.
Lòng ta lập tức tràn đầy ấm áp, cúi đầu đi giày, không rõ nước chảy xuống mặt là mồ hôi hay nước mắt.
Bùi Thư che miệng trêu chọc: “Muội chạy nhanh thật đấy, giày cũng chẳng theo kịp.”
Ta xấu hổ, bảo nàng đừng chọc ta nữa.
Đều tại A nương, làm ta mất mặt quá chừng.
Sau đó, ta thu lại tính ham chơi, theo đại phu trong phủ học việc một thời gian.
Học nhận biết dược liệu, đọc qua mấy quyển y thư, quan trọng nhất là học cách chữa bệnh…
Hằng ngày ta đều chạy đến Xuân Phong Lâu thăm Hoà Sinh .
May mà ta không quá ngốc, cũng xem như học được chút ít.
Khi rảnh rỗi, ta liền đến xoa bóp bắp chân, kể cho huynh ấy nghe những chuyện thú vị bên ngoài để giải khuây.
Đôi khi, ta cao hứng còn vừa ê a hát mấy khúc tiểu điệu.
Ta tự thấy mình hát cũng không tệ, nhưng Hòa Sinh lại cười còn khó coi hơn cả khóc.
Huynh ấy nói: “Ở thành Tây, người ngồi trên đài không nên là Gia Cát Lượng, mà phải là A Ninh mới đúng.”
Hừ, ta không nhịn được mà lườm huynh ấy một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro