Chương 7
Đang cập nhật
2025-03-27 09:04:35
7.
Chúng ta đi xem vải vóc, phấn son, cùng vài món đồ kỳ lạ, rồi lại đi ăn hoành thánh.
Lớp vỏ mỏng ôm lấy nhân thịt heo, chan thêm nước dùng gà, rắc chút hành hoa và rau mùi.
Hương thơm lan tỏa mười dặm, còn ngon hơn cả đầu bếp trong phủ nấu.
Quán làm ăn phát đạt, khách ngồi chật kín. Không ít người phải ngồi xổm dưới bóng cây, nheo mắt thưởng thức.
Bùi Thư ngại ngùng, không chịu ngồi xổm, dù đang ôm bát nóng vẫn phải giữ thẳng lưng.
Nàng uống canh không phát ra tiếng, một viên hoành thánh phải cắn ba lần mới xong.
Thành ra, khi ta đã ăn sạch cả hoành thánh lẫn nước, nàng vẫn còn nửa bát.
Trên phố còn có các tiết mục tạp kỹ, ảo thuật, múa đao, múa lân… Bùi Thư cứ nhìn mãi, không nỡ rời đi.
Ánh mắt nàng lấp lánh như ánh sao.
Ta cười trêu, "Ngươi lớn lên ở kinh thành, đâu phải chưa từng thấy mấy thứ này."
Ta thì quá quen rồi.
Ta và Hòa Sinh thường xuyên lẻn ra ngoài, từ cửa Bắc đi đến cửa Nam, từ cửa Đông sang cửa Tây.
Mấy trò ảo thuật, múa đao thế nào, ta đều biết rõ như lòng bàn tay.
Bùi Thư không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi mắt.
Rất lâu sau, nàng mới khẽ thốt lên, "Về thôi."
Nhưng thật không may, lần đầu tiên ta dẫn Bùi Thư trốn ra ngoài, đã bị Bùi Tề Ngọc bắt quả tang.
Bên cạnh hắn còn có một con “chó cái già”!
Bùi Tề Ngọc đứng trong sân với khuôn mặt lạnh lùng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Còn chưa đợi hắn mở miệng, bên cạnh đã vang lên tiếng của bà v.ú họ Vương, bà ta “ sủa” ầm lên:
“Tiểu thư thân thể yếu ớt, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi có gánh nổi trách nhiệm không? Ngươi không hiểu quy củ, làm càn thì thôi, nhưng tiểu thư là người biết điều, sao cũng có thể hồ đồ theo ngươi? Nếu phu nhân còn sống, chẳng phải sẽ đau lòng biết bao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đúng là ta đã đánh giá thấp mụ Vương này, miệng lưỡi nhanh nhảu, nói đủ cả lời hay lẫn lời dở.
Rốt cuộc cũng chỉ là một bà vú, vậy mà lại bày đặt ra vẻ, giáo huấn ta thì thôi, ngay cả vớI bùi Thư cũng chẳng nể nang. Nếu người ngoài nhìn thấy, chắc còn tưởng bà ta là chủ mẫu của phủ tướng quân, là mẹ ruột của bùi Thư ấy chứ!
“Tiểu thư, chẳng lẽ những gì phu nhân dạy người...”
Bà v.ú Vương từng bước ép sát, nhưng Bùi Thư chỉ cúi đầu, khẽ nói:
“Ca ca, nhũ mẫu, không phải lỗi của A Ninh, là do muội ham chơi nên mới năn nỉ nàng dẫn muội ra ngoài.”
Bùi Thư bị bà v.ú Vương dẫn về Thu Phong Viện.
Chỉ còn lại ta và hắn, trừng mắt nhìn nhau. Bùi Tề Ngọc giận dữ: “Giang Ý Ninh, gan ngươi cũng to lắm đấy.”
Hắn mắng người rất giỏi, nói nhiều như s.ú.n.g liên thanh.
Hòa Sinh từng bảo, nếu không muốn nghe, thì cứ để tai này lọt qua tai kia. Ta móc móc tai, tỏ vẻ không quan tâm.
Mắng một hồi, Bùi Tề Ngọc đột nhiên biến mất. Vì con thỏ ta nuôi đã gặm tan hoang chậu lan trong sân hắn.
Hắn tức đến mức mặt cũng xanh mét, xách con thỏ của ta lên, giận dữ nói muốn làm món thỏ cay Tứ Xuyên.
Ta quýnh lên khóc lớn, đó là quà sinh nhật Hòa Sinh tặng ta mà!
Bùi Tề Ngọc tự nhận mình là quân tử, lan là báu vật của hắn.
Hắn thực sự dám làm chuyện này sao!
Cuối cùng vẫn là Bùi Thư đứng ra cầu xin giúp ta.
Nàng dịu dàng cười với Bùi Tề Ngọc, nói:
“Ca ca là bậc nhân đức, có thể nói nhân giả yêu muôn vật, vậy thì đừng chấp nhặt với A Ninh nữa.”
Ta âm thầm khinh bỉ, võ tướng thì nhân từ cái nỗi gì, rõ ràng là Tu La mặt ngọc, vung đao g.i.ế.c người, g.i.ế.c một kẻ cũng chẳng chớp mắt.
Không còn cách nào khác, trước khi tới đây, Bùi Thư đã bảo ta phải mềm mỏng, nhận sai thật tốt.
Thế nên ta cắn răng, tự nhéo vào đùi mình, cố ép ra hai giọt nước mắt:
“Ca ca ơi, huynh bụng dạ rộng rãi, độ lượng như biển, người lớn không chấp kẻ nhỏ, tha cho thỏ của muội đi.”
Nhưng rồi lại diễn quá nhập tâm, bộ dạng khóc lóc sướt mướt của ta thực sự quá buồn cười. Ngay cả bọn nha hoàn, tiểu tư xung quanh cũng phải nhịn cười đỏ cả mặt.
Cuối cùng, đối diện với lời nịnh hót của ta, Bùi Tề Ngọc cũng có chút chột dạ, mặt đen như than, nhưng vẫn trả lại thỏ cho ta.
“Lần sau không được tái phạm.”
Ta lập tức ngừng khóc, cười rạng rỡ, Bùi Thư đứng bên cạnh cũng vui vẻ không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro