Chương 17
Đang cập nhật
2025-03-27 09:04:35
Cô ấy trước khi rời đi, đã hỏi ta: "Nhị tiểu thư có từng oán hận đại tiểu thư không?"
Ta còn chưa kịp trả lời, nàng đã nói tiếp: "Xin người đừng trách đại tiểu thư, nàng ấy có nỗi khổ riêng."
Nói rồi, nàng lấy từ trong giỏ ra một gói đồ, nhẹ nhàng đặt vào tay ta.
"Nhị tiểu thư, từ đây chia biệt."
Ta khẽ gật đầu, nhìn nàng dắt tay hai đứa trẻ dần xa.
Cậu bé kéo vạt áo nàng, giọng trong trẻo gọi: " Nương ơi, mau lên!"
Nàng mỉm cười, cúi xuống bế con, bước đi nhẹ nhàng mà dứt khoát.
Ta cúi đầu nhìn gói đồ trong tay, chậm rãi mở ra, bên trong là vài chiếc bánh hạt sen, và một bức thư, thoang thoảng hương quế nhàn nhạt.
Gió xuân thổi qua, cuốn đi những ký ức cũ kỹ, nhưng hương vị này... vẫn chẳng hề phai nhạt.
Bức thư đó đã xác nhận suy đoán trong lòng ta.
Bùi Thư đột nhiên tuyệt giao với ta, hủy hoại danh tiếng của ta, tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ ta mà thôi.
Thế gian làm gì có cách nào vẹn cả đôi đường?
Nàng từng gặp một vị cao tăng, người ấy nói nàng vốn là tiên nữ trên trời, kiếp này chỉ là xuống trần để trả nợ ân tình. Tính ra, nàng cũng không còn sống được bao nhiêu năm nữa.
Vậy nên nàng cam tâm bước vào ván cờ, lấy chính mình làm quân cờ để bảo toàn phần đời còn lại cho ta.
Bùi Tướng Quân vì sao đột nhiên đón mẹ con ta vào phủ? Đúng là một nước cờ cao tay.
Ngay từ đầu, ông ta chưa từng vì mẹ ta đã đợi suốt mười lăm năm với chân tình tha thiết. Ông ta chỉ muốn lợi dụng ta làm quân cờ, gả vào Đông Cung làm trắc phi, giúp Bùi Thư củng cố vị trí Thái tử phi.
Bùi Thư không còn cách nào khác, chỉ đành trước mặt Thái tử làm nhục danh dự của ta. Như thế, Bùi Tướng Quân mới buông bỏ ý định đó.
Rõ ràng ông ta đã làm quan đến chức Phiêu Kỵ Đại tướng quân, nhưng vẫn muốn dùng chính con cái mình để xây nền móng vững chắc cho quyền lực.
Con người một khi đã bị quyền lực làm mờ mắt, thì thực sự rất khó quay đầu lại.
Ta cầm lấy chiếc vòng vàng, khẽ lắc nhẹ.
Ánh sáng yếu ớt len ra khỏi mép vòng, như những tháng năm ấy, cứ thế dần tan biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Bùi Thư, món quà sinh thần này, cuối cùng tỷ cũng đã bù lại cho ta rồi."
Cuộc chiến này kéo dài suốt hai năm rưỡi, cuối cùng kết thúc khi Hoàng đế dâng truyền quốc ngọc tỷ.
Ngày Bùi Kỳ Ngọc trở về, Vãn Nguyệt đang ngồi dưới gốc lê may quần áo cho đứa trẻ trong bụng ta.
Nghe tiếng gọi, nàng giật mình đứng phắt dậy. Những cánh hoa lê trắng muốt trên vai lập tức rơi lả tả khắp đất.
Hai vợ chồng trẻ gặp lại, cảm xúc bùng nổ.
Cháu gái nhỏ buông tay ta, chạy nhanh về phía trước, miệng không ngừng gọi "Phụ thân!" với giọng điệu ngọt ngào vô cùng.
Hừm, đúng là là có mới nới cũ, đáng ghét!
Một năm sau, ta đến kinh thành, trở lại nơi cũ. Người kể chuyện ngày ấy vẫn còn đó.
Vẫn là một ấm trà, một cây quạt giấy.
Ông ta kể về vị tiên hoàng giờ đây đã suy bại đến mức mất một chân, một tay, còn bị mù, giờ đang lang thang ăn xin ngoài phố.
Cô gái ngư dân từng thề nguyền sẽ cùng hắn chung sống đến bạc đầu, cuối cùng không chịu nổi, đã tự mình...
Ông ta đưa tay lên cổ, làm động tác cứa qua.
Nghe đến đó, ta không còn hứng thú nữa, liền rời đi.
Kinh thành là nơi ăn thịt người không nhả xương.
Ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Ta sống ở Giang Nam rất nhiều năm, cho đến khi tóc đã bạc, chân đã yếu, không thể đi lại được nữa.
Ta thường kể với con cháu của mình: "Đừng bao giờ tin những cô gái xinh đẹp."
Bọn trẻ khi nào cũng háo hức hỏi đi hỏi lại: "Mẹ ơi, bà ơi, tại sao vậy ạ?"
Ta khẽ mỉm cười, vuốt ve chiếc vòng vàng trên cổ tay.
"Bởi vì họ... giỏi nói dối nhất trên đời."
Hết.
Ta còn chưa kịp trả lời, nàng đã nói tiếp: "Xin người đừng trách đại tiểu thư, nàng ấy có nỗi khổ riêng."
Nói rồi, nàng lấy từ trong giỏ ra một gói đồ, nhẹ nhàng đặt vào tay ta.
"Nhị tiểu thư, từ đây chia biệt."
Ta khẽ gật đầu, nhìn nàng dắt tay hai đứa trẻ dần xa.
Cậu bé kéo vạt áo nàng, giọng trong trẻo gọi: " Nương ơi, mau lên!"
Nàng mỉm cười, cúi xuống bế con, bước đi nhẹ nhàng mà dứt khoát.
Ta cúi đầu nhìn gói đồ trong tay, chậm rãi mở ra, bên trong là vài chiếc bánh hạt sen, và một bức thư, thoang thoảng hương quế nhàn nhạt.
Gió xuân thổi qua, cuốn đi những ký ức cũ kỹ, nhưng hương vị này... vẫn chẳng hề phai nhạt.
Bức thư đó đã xác nhận suy đoán trong lòng ta.
Bùi Thư đột nhiên tuyệt giao với ta, hủy hoại danh tiếng của ta, tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ ta mà thôi.
Thế gian làm gì có cách nào vẹn cả đôi đường?
Nàng từng gặp một vị cao tăng, người ấy nói nàng vốn là tiên nữ trên trời, kiếp này chỉ là xuống trần để trả nợ ân tình. Tính ra, nàng cũng không còn sống được bao nhiêu năm nữa.
Vậy nên nàng cam tâm bước vào ván cờ, lấy chính mình làm quân cờ để bảo toàn phần đời còn lại cho ta.
Bùi Tướng Quân vì sao đột nhiên đón mẹ con ta vào phủ? Đúng là một nước cờ cao tay.
Ngay từ đầu, ông ta chưa từng vì mẹ ta đã đợi suốt mười lăm năm với chân tình tha thiết. Ông ta chỉ muốn lợi dụng ta làm quân cờ, gả vào Đông Cung làm trắc phi, giúp Bùi Thư củng cố vị trí Thái tử phi.
Bùi Thư không còn cách nào khác, chỉ đành trước mặt Thái tử làm nhục danh dự của ta. Như thế, Bùi Tướng Quân mới buông bỏ ý định đó.
Rõ ràng ông ta đã làm quan đến chức Phiêu Kỵ Đại tướng quân, nhưng vẫn muốn dùng chính con cái mình để xây nền móng vững chắc cho quyền lực.
Con người một khi đã bị quyền lực làm mờ mắt, thì thực sự rất khó quay đầu lại.
Ta cầm lấy chiếc vòng vàng, khẽ lắc nhẹ.
Ánh sáng yếu ớt len ra khỏi mép vòng, như những tháng năm ấy, cứ thế dần tan biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Bùi Thư, món quà sinh thần này, cuối cùng tỷ cũng đã bù lại cho ta rồi."
Cuộc chiến này kéo dài suốt hai năm rưỡi, cuối cùng kết thúc khi Hoàng đế dâng truyền quốc ngọc tỷ.
Ngày Bùi Kỳ Ngọc trở về, Vãn Nguyệt đang ngồi dưới gốc lê may quần áo cho đứa trẻ trong bụng ta.
Nghe tiếng gọi, nàng giật mình đứng phắt dậy. Những cánh hoa lê trắng muốt trên vai lập tức rơi lả tả khắp đất.
Hai vợ chồng trẻ gặp lại, cảm xúc bùng nổ.
Cháu gái nhỏ buông tay ta, chạy nhanh về phía trước, miệng không ngừng gọi "Phụ thân!" với giọng điệu ngọt ngào vô cùng.
Hừm, đúng là là có mới nới cũ, đáng ghét!
Một năm sau, ta đến kinh thành, trở lại nơi cũ. Người kể chuyện ngày ấy vẫn còn đó.
Vẫn là một ấm trà, một cây quạt giấy.
Ông ta kể về vị tiên hoàng giờ đây đã suy bại đến mức mất một chân, một tay, còn bị mù, giờ đang lang thang ăn xin ngoài phố.
Cô gái ngư dân từng thề nguyền sẽ cùng hắn chung sống đến bạc đầu, cuối cùng không chịu nổi, đã tự mình...
Ông ta đưa tay lên cổ, làm động tác cứa qua.
Nghe đến đó, ta không còn hứng thú nữa, liền rời đi.
Kinh thành là nơi ăn thịt người không nhả xương.
Ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Ta sống ở Giang Nam rất nhiều năm, cho đến khi tóc đã bạc, chân đã yếu, không thể đi lại được nữa.
Ta thường kể với con cháu của mình: "Đừng bao giờ tin những cô gái xinh đẹp."
Bọn trẻ khi nào cũng háo hức hỏi đi hỏi lại: "Mẹ ơi, bà ơi, tại sao vậy ạ?"
Ta khẽ mỉm cười, vuốt ve chiếc vòng vàng trên cổ tay.
"Bởi vì họ... giỏi nói dối nhất trên đời."
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro