Chương 16
Đang cập nhật
2025-03-27 09:04:35
16.
Hoàng thượng vì muốn xoa dịu Bùi gia, đã phong chức cho Bùi Kỳ Ngọc, còn binh quyền trong tay Bùi tướng quân cũng được giao lại cho huynh ấy.
Huynh ấy cuối cùng cũng ngồi lên vị trí Đại tướng quân.
Bùi Kỳ Ngọc lại trở về với tính cách như ngày ta vừa bước chân vào Bùi phủ.
Người ngoài đều nói, huynh ấy dùng chính mạng sống của muội muội ruột để đổi lấy chức vị này.
Bùi Thư qua đời chưa đến nửa tháng, vậy mà huynh ấy đã có thể cùng người khác cười nói, uống rượu trong tửu lâu.
Thật là lòng lang dạ sói!
Ta lắc đầu—không phải vậy đâu.
Huynh ấy luôn chuốc mình say mèm, không biết bao nhiêu đêm nằm vật vờ trong Thu Phong viện, vừa khóc vừa cười, miệng không ngừng gọi nhũ danh của Bùi Thư.
Lúc đầu, Tống Vãn Nguyệt còn gắng sức dìu huynh ấy về phòng, nhưng dần dà, nàng ấy cũng kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, đành trải một chiếc chăn xuống đất, nằm cùng huynh ấy.
Sau này, Bùi Kỳ Ngọc cũng hiếm khi đặt chân vào Thu Phong viện nữa.
Huynh ấy lệnh cho người khóa chặt cửa viện, chỉ có ta thỉnh thoảng lén trèo vào, chăm sóc những gốc hoa cỏ còn chưa úa tàn.
Năm Bùi Thư mất, ta vừa tròn mười lăm tuổi.
Thời gian trôi dần, lại qua thêm hai năm nữa.
Bùi tướng quân sức khỏe đã không còn được như trước, thậm chí nhiều lúc còn sinh ra ảo giác.
Còn ta, ta đã có một cháu gái nhỏ, tên là Bùi Niệm Thư, nhũ danh Thư nhi.
Năm Niệm Thư tròn một tuổi, trong phủ mở tiệc, mời một đoàn hát cùng một nhạc công tấu đàn.
Màn hát kịch cực kỳ đặc sắc, ai nấy đều vui vẻ rạng rỡ, ta ôm lấy Niệm Thư, khẽ trêu chọc con bé.
Đến khi tiếng đàn vang lên, Bùi tướng quân bỗng bật khóc, chỉ lên đài, nghẹn ngào:
"Thư nhi, là phụ thân đã hại con!"
Nhạc công giật mình, tay run lên làm đứt cả dây đàn, nàng ấy hoang mang ôm đàn, ngước nhìn chúng ta.
Khoảnh khắc ấy, ta chợt nghĩ—liệu khi ấy, Bùi Thư có từng bất lực như vậy không?
Mẫu thân vội vàng an ủi nhạc công, bảo nàng đừng sợ, còn đưa nàng một miếng lá vàng, bảo nàng đi đổi một cây đàn mới.
Bùi tướng quân thì loạng choạng lao về phía Thu Phong viện, nhưng giữa đường lại rơi xuống hồ nước.
Sau khi được cứu lên, ông ấy trúng phong, cả người liệt giường.
Về sau, năm ta mười tám tuổi, ta và Hòa Sinh thành thân.
Khi ấy, chàng đã là một thương nhân giàu có khắp bốn phương, dọc ngang Nam Bắc không còn là chuyện khó khăn.
Bùi Thư, tỷ xem—Hòa Sinh vốn không phải kẻ vô dụng.
Kinh thành đổi ngôi tứ đại thương gia, chỉ còn nhà họ Từ vẫn vững vàng đứng vững.
Năm Đồng Thuận thứ hai mươi tám, Hoàng đế băng hà, Thái tử thuận lợi kế vị, lập Tiêu thị làm hoàng hậu.
Nàng tiểu cô nương nhà chài lưới kia cũng được phong làm quý phi.
Quạ đen bay lên cành cao, mong muốn hóa phượng hoàng.
Binh quyền trong tay Bùi Kỳ Ngọc bị chia làm hai. Huynh ấy cười cười, nói:
"Cũng nên nghỉ ngơi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta hiểu ẩn ý trong lời này.
Huynh ấy đang đợi một cơ hội.
Tháng tám năm sau, trời đại hạn, lương thực mất mùa, không ít dân chúng lâm vào cảnh đói khổ, có kẻ đói chết, có kẻ cướp bóc.
Mà lúc này, tân hoàng lại bất chấp mọi lời can gián, muốn phế hậu, lập vị quý phi kia làm hoàng hậu mới.
Thế nên, có người tạo phản. Bùi Kỳ Ngọc đã sớm chuẩn bị đường lui cho chúng ta.
Một nhóm người rời kinh thành, xuôi nam về Giang Nam. Ở đó, đã có nhà cửa, có ruộng đất, chí ít cũng không đến mức c.h.ế.t đói.
Trước khi rời đi, huynh ấy nhờ ta thay huynh quét dọn mộ phần của Bùi Thư.
Nếu ta không thể trở về, vậy mỗi năm muội đi hai ba lần là được.
Không cần quá nhiều.
Phần mộ của Bùi Thư không được đưa vào hoàng lăng, mà an táng tại Giang Nam—nơi mà tỷ ấy yêu thích.
Ta chưa từng đến Giang Nam trước đó, thật không ngờ nơi này lại đẹp như vậy.
Thảo nào, khi còn sống, tỷ ấy luôn nhắc đến.
Trận chiến này, kéo dài hơn so với tưởng tượng của tất cả chúng ta.
Chỉ tiếc rằng, cuối cùng, vẫn là dân chúng chịu khổ mà thôi.
Hưng, dân khổ….Vong, dân khổ.
Hòa Sinh lại mua một tòa nhà rộng rãi, khang trang hơn, chỉ để làm nhà của hai ta.
Chàng tràn đầy dịu dàng, nói những năm qua ta đã chịu nhiều cực khổ.
Ta vuốt nhẹ chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên tay, mỉm cười mãn nguyện:
"Không khổ."
Tiết Thanh Minh, ta cùng Vãn Nguyệt đưa cháu gái nhỏ đến quét dọn phần mộ của Bùi Thư.
Không ngờ lại gặp một cố nhân.
Mấy năm không gặp, Đậu Khấu đã thay đổi rất nhiều.
Cử chỉ của nàng ta đằm thắm, trưởng thành hơn hẳn.
Nàng ấy vẫn như khi còn ở trong phủ, nhẹ giọng gọi ta một tiếng:
"Nhị tiểu thư."
Ta gượng cười chua chát:
"Sớm đã không còn là nhị tiểu thư nữa rồi."
Từ miệng nàng ấy, ta mới biết vương ma ma, người từng khó chịu, hay gây khó dễ, đã qua đời.
Còn nàng ấy thì đã gả làm thê tử của một người nông dân, dưới gối có đủ cả trai lẫn gái, cuộc sống xem như hạnh phúc mỹ mãn.
Sau khi dọn dẹp xong phần mộ, ta nhìn thấy một nam nhân đứng cách đó không xa, hai tay dắt hai đứa trẻ.
Lũ trẻ tung tăng nhảy nhót, vui vẻ gọi:
"Mẫu thân, về thôi nào!"
Đậu Khấu lau nước mắt, liên tục đáp lời.
Hoàng thượng vì muốn xoa dịu Bùi gia, đã phong chức cho Bùi Kỳ Ngọc, còn binh quyền trong tay Bùi tướng quân cũng được giao lại cho huynh ấy.
Huynh ấy cuối cùng cũng ngồi lên vị trí Đại tướng quân.
Bùi Kỳ Ngọc lại trở về với tính cách như ngày ta vừa bước chân vào Bùi phủ.
Người ngoài đều nói, huynh ấy dùng chính mạng sống của muội muội ruột để đổi lấy chức vị này.
Bùi Thư qua đời chưa đến nửa tháng, vậy mà huynh ấy đã có thể cùng người khác cười nói, uống rượu trong tửu lâu.
Thật là lòng lang dạ sói!
Ta lắc đầu—không phải vậy đâu.
Huynh ấy luôn chuốc mình say mèm, không biết bao nhiêu đêm nằm vật vờ trong Thu Phong viện, vừa khóc vừa cười, miệng không ngừng gọi nhũ danh của Bùi Thư.
Lúc đầu, Tống Vãn Nguyệt còn gắng sức dìu huynh ấy về phòng, nhưng dần dà, nàng ấy cũng kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, đành trải một chiếc chăn xuống đất, nằm cùng huynh ấy.
Sau này, Bùi Kỳ Ngọc cũng hiếm khi đặt chân vào Thu Phong viện nữa.
Huynh ấy lệnh cho người khóa chặt cửa viện, chỉ có ta thỉnh thoảng lén trèo vào, chăm sóc những gốc hoa cỏ còn chưa úa tàn.
Năm Bùi Thư mất, ta vừa tròn mười lăm tuổi.
Thời gian trôi dần, lại qua thêm hai năm nữa.
Bùi tướng quân sức khỏe đã không còn được như trước, thậm chí nhiều lúc còn sinh ra ảo giác.
Còn ta, ta đã có một cháu gái nhỏ, tên là Bùi Niệm Thư, nhũ danh Thư nhi.
Năm Niệm Thư tròn một tuổi, trong phủ mở tiệc, mời một đoàn hát cùng một nhạc công tấu đàn.
Màn hát kịch cực kỳ đặc sắc, ai nấy đều vui vẻ rạng rỡ, ta ôm lấy Niệm Thư, khẽ trêu chọc con bé.
Đến khi tiếng đàn vang lên, Bùi tướng quân bỗng bật khóc, chỉ lên đài, nghẹn ngào:
"Thư nhi, là phụ thân đã hại con!"
Nhạc công giật mình, tay run lên làm đứt cả dây đàn, nàng ấy hoang mang ôm đàn, ngước nhìn chúng ta.
Khoảnh khắc ấy, ta chợt nghĩ—liệu khi ấy, Bùi Thư có từng bất lực như vậy không?
Mẫu thân vội vàng an ủi nhạc công, bảo nàng đừng sợ, còn đưa nàng một miếng lá vàng, bảo nàng đi đổi một cây đàn mới.
Bùi tướng quân thì loạng choạng lao về phía Thu Phong viện, nhưng giữa đường lại rơi xuống hồ nước.
Sau khi được cứu lên, ông ấy trúng phong, cả người liệt giường.
Về sau, năm ta mười tám tuổi, ta và Hòa Sinh thành thân.
Khi ấy, chàng đã là một thương nhân giàu có khắp bốn phương, dọc ngang Nam Bắc không còn là chuyện khó khăn.
Bùi Thư, tỷ xem—Hòa Sinh vốn không phải kẻ vô dụng.
Kinh thành đổi ngôi tứ đại thương gia, chỉ còn nhà họ Từ vẫn vững vàng đứng vững.
Năm Đồng Thuận thứ hai mươi tám, Hoàng đế băng hà, Thái tử thuận lợi kế vị, lập Tiêu thị làm hoàng hậu.
Nàng tiểu cô nương nhà chài lưới kia cũng được phong làm quý phi.
Quạ đen bay lên cành cao, mong muốn hóa phượng hoàng.
Binh quyền trong tay Bùi Kỳ Ngọc bị chia làm hai. Huynh ấy cười cười, nói:
"Cũng nên nghỉ ngơi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta hiểu ẩn ý trong lời này.
Huynh ấy đang đợi một cơ hội.
Tháng tám năm sau, trời đại hạn, lương thực mất mùa, không ít dân chúng lâm vào cảnh đói khổ, có kẻ đói chết, có kẻ cướp bóc.
Mà lúc này, tân hoàng lại bất chấp mọi lời can gián, muốn phế hậu, lập vị quý phi kia làm hoàng hậu mới.
Thế nên, có người tạo phản. Bùi Kỳ Ngọc đã sớm chuẩn bị đường lui cho chúng ta.
Một nhóm người rời kinh thành, xuôi nam về Giang Nam. Ở đó, đã có nhà cửa, có ruộng đất, chí ít cũng không đến mức c.h.ế.t đói.
Trước khi rời đi, huynh ấy nhờ ta thay huynh quét dọn mộ phần của Bùi Thư.
Nếu ta không thể trở về, vậy mỗi năm muội đi hai ba lần là được.
Không cần quá nhiều.
Phần mộ của Bùi Thư không được đưa vào hoàng lăng, mà an táng tại Giang Nam—nơi mà tỷ ấy yêu thích.
Ta chưa từng đến Giang Nam trước đó, thật không ngờ nơi này lại đẹp như vậy.
Thảo nào, khi còn sống, tỷ ấy luôn nhắc đến.
Trận chiến này, kéo dài hơn so với tưởng tượng của tất cả chúng ta.
Chỉ tiếc rằng, cuối cùng, vẫn là dân chúng chịu khổ mà thôi.
Hưng, dân khổ….Vong, dân khổ.
Hòa Sinh lại mua một tòa nhà rộng rãi, khang trang hơn, chỉ để làm nhà của hai ta.
Chàng tràn đầy dịu dàng, nói những năm qua ta đã chịu nhiều cực khổ.
Ta vuốt nhẹ chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên tay, mỉm cười mãn nguyện:
"Không khổ."
Tiết Thanh Minh, ta cùng Vãn Nguyệt đưa cháu gái nhỏ đến quét dọn phần mộ của Bùi Thư.
Không ngờ lại gặp một cố nhân.
Mấy năm không gặp, Đậu Khấu đã thay đổi rất nhiều.
Cử chỉ của nàng ta đằm thắm, trưởng thành hơn hẳn.
Nàng ấy vẫn như khi còn ở trong phủ, nhẹ giọng gọi ta một tiếng:
"Nhị tiểu thư."
Ta gượng cười chua chát:
"Sớm đã không còn là nhị tiểu thư nữa rồi."
Từ miệng nàng ấy, ta mới biết vương ma ma, người từng khó chịu, hay gây khó dễ, đã qua đời.
Còn nàng ấy thì đã gả làm thê tử của một người nông dân, dưới gối có đủ cả trai lẫn gái, cuộc sống xem như hạnh phúc mỹ mãn.
Sau khi dọn dẹp xong phần mộ, ta nhìn thấy một nam nhân đứng cách đó không xa, hai tay dắt hai đứa trẻ.
Lũ trẻ tung tăng nhảy nhót, vui vẻ gọi:
"Mẫu thân, về thôi nào!"
Đậu Khấu lau nước mắt, liên tục đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro