Lặng Lẽ Cầu Nguyện Cặn Bã Sống Lâu Trăm Tuổi

Chương 7

Ký Tương Tư

2025-03-15 20:30:42

Nhìn khuôn mặt méo mó vì ích kỷ của hắn, tôi không khỏi tự hỏi: kiếp trước rốt cuộc tôi đã bị mù đến mức nào mà có thể thích một kẻ bẩn thỉu, ghê tởm như hắn?

 

Tôi lạnh lùng buông một câu.

 

"Cút."

 

Tôi không muốn lãng phí thêm bất kỳ lời nào với hắn nữa.

 

15.

Nói xong, tôi phất tay áo quay người bước đi.

 

Nhưng Lâm Thành vẫn không từ bỏ, lại muốn vươn tay kéo tôi lại.

 

Tôi thực sự bực rồi.

 

Một cú quật vai, tôi ném thẳng hắn xuống đất, lưng đập xuống nền cứng, đau đến mức hắn co rúm người lại.

 

Từ sau khi trùng sinh, tôi đã đặc biệt chú trọng rèn luyện thể lực, chính là để không trở thành con cá nằm trên thớt như kiếp trước. Để khi gặp nguy hiểm, tôi có thể tự bảo vệ mình.

 

Không ngờ lại có cơ hội dùng sớm như thế này.

 

Mà còn—cảm giác khá là sảng khoái!

 

16.

Với cú ngã này, không ba ngày thì chắc Lâm Thành không bò dậy nổi đâu.

 

Mẹ hắn không vui rồi.

 

Con trai cưng của bà ta, ngay cả bà ta còn không nỡ đánh, vậy mà bị tôi đánh đến mức này!

 

Bà ta đau lòng ch ết đi được.

 

Sáng sớm hôm sau, bà ta đã đến trước công ty tôi, lớn tiếng chửi bới.

 

Cách chửi của bà ta cũng rất độc đáo.

 

Bà ta dạng chân ngồi bệt xuống đất, vừa chửi vừa liên tục đập hai tay lên đùi mình, trông chẳng khác nào một đứa trẻ đang ăn vạ.

 

"Trời ơi là trời! Con dâu đánh con trai tôi rồi! Không sống nổi nữa rồi! Hà Nguyệt đánh con trai tôi! Nó nằm liệt giường rồi mà còn chưa dậy nổi đây này!"

 

Khi bảo vệ tiến tới muốn đuổi bà ta đi, bà ta liền chuyển sang một chế độ khác.

 

Trực tiếp nằm vật ra đất, hai chân đạp loạn xạ, hai tay nắm chặt, vừa gào khóc vừa la hét inh ỏi.

 

"Đánh người rồi! Đánh cả bà già như tôi đây này! Không còn thiên lý, không còn pháp luật nữa rồi! Tôi bị bệnh tim đấy, cẩn thận tôi lên cơn đau tim bây giờ! Ối giời ơi, đau tim quá!"

 

Bảo vệ ôm trán.

 

Cuối cùng, họ quyết định hỏi thẳng bà ta muốn gì.

 

Mẹ của Lâm Thành lập tức ngừng khóc lóc, nhanh chóng ra giá.

 

"Tiền bồi thường! Tiền thuốc men, tiền mất thu nhập, tiền dinh dưỡng! Con trai tôi bị đánh thành thế này rồi, đền mười vạn tám vạn cũng không quá đáng chứ?"

 

17.

Buồn cười ch ết mất, mười vạn tám vạn, bà ta cũng dám mở miệng đòi sao!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tất nhiên là tôi không đồng ý bồi thường.

 

Tôi báo cảnh sát, cuối cùng mẹ của Lâm Thành bị cảnh sát đưa đi.

 

Việc tôi đánh Lâm Thành là tự vệ chính đáng, nhưng hành vi gây rối của mẹ hắn thì rõ ràng là cố ý gây sự và tống tiền rồi.

 

Lâm Thành không đến, chắc vẫn còn nằm liệt giường.

 

Nhưng Lâm Hạ thì vội vàng chạy tới, không ngừng nói những lời hay ý đẹp với tôi, cầu xin tôi đừng làm khó mẹ chồng cô ta, hãy cho bà ta một cơ hội sửa đổi.

 

Cô ta khóc lóc thảm thiết, giọng nói vô cùng chân thành.

 

Nhưng mẹ của Lâm Thành lại chẳng hề cảm kích.

 

"Mày đừng có mèo khóc chuột giả từ bi nữa! Đừng tưởng tao không biết, chuyện cưới xin của con tao bị hủy là do mày! Nếu không phải mày tỏ thái độ quá rõ ràng, nó làm sao có thể phát hiện ra chuyện của hai đứa bây?"

 

"Mẹ con tao lâm vào hoàn cảnh này tất cả đều là tại mày!"

 

Lâm Hạ sững sờ, mắt mở to, nước mắt đong đầy trong đôi mắt.

 

Cô ta dường như bị tổn thương rất lớn.

 

"Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy?"

 

Nhưng mẹ của Lâm Thành không thèm quan tâm, quay đầu đi chỗ khác, khóe miệng nhếch lên đầy chán ghét.

 

Bộ dạng như thể mọi chuyện đều không thể qua mặt được bà ta, trông thật đáng ghét.

 

Cuối cùng, tôi không đồng ý tha thứ, để bà ta ở lại trại tạm giam mấy ngày.

 

Nếu tha cho bà ta quá dễ dàng, bà ta sẽ nghĩ rằng gây sự chẳng có hậu quả gì, nghĩ rằng tôi không làm gì được bà ta.

 

Nếu vậy, không chừng sau này bà ta còn tiếp tục đến quấy rối tôi.

 

Dù thời gian tạm giam không lâu, nhưng cũng đủ để bà ta rút ra bài học, để bà ta không dám đến làm phiền tôi nữa.

 

Và cách này quả nhiên có tác dụng.

 

Sau đó, suốt một thời gian dài, bọn họ không còn làm phiền tôi nữa, tôi cũng không còn nghe bất cứ tin tức gì về Lâm Thành.

 

Tôi dồn toàn bộ tâm sức vào công việc.

 

Trải qua nhiều năm rèn luyện, tôi giúp ba điều hành công ty ngày càng phát triển, trở thành một người thừa kế xứng đáng.

 

18.

Cho đến một ngày, lúc tan làm, tôi đi ngang qua một trung tâm thương mại, phát hiện phía trước có rất đông người vây quanh, xôn xao ồn ào.

 

Loáng thoáng có thể nghe thấy những từ như "tiểu tam", "bỏ rơi"...

 

Tưởng rằng lại là một màn đánh ghen bình thường như bao lần khác, nhưng càng nghe, tôi càng thấy giọng nói có chút quen thuộc.

 

Là giọng của Lâm Thành và Lâm Hạ!

 

Tôi có chút tò mò.

 

Lập tức bảo chú Lưu - tài xế của tôi - dừng xe, rồi mở cửa kính xuống một chút, hứng thú xem kịch hay.

 

Chỉ thấy Lâm Thành đang ôm một cô gái mập mạp, toàn thân hàng hiệu, mặt đỏ gay gắt, tranh cãi dữ dội với Lâm Hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lặng Lẽ Cầu Nguyện Cặn Bã Sống Lâu Trăm Tuổi

Số ký tự: 0