Lặng Lẽ Cầu Nguyện Cặn Bã Sống Lâu Trăm Tuổi
Chương 6
Ký Tương Tư
2025-03-15 20:30:42
"Người mà bọn tôi chọn tuy chỉ là sinh viên tốt nghiệp từ trường thường, nhưng cậu ta là sinh viên mới ra trường, thành thạo tất cả các phần mềm. Ai cũng biết nên chọn ai rồi còn gì?"
Môi Lâm Thành mấp máy, định tranh luận gì đó nhưng lại không biết phải nói sao.
Hắn vẫn cố nắm chặt lấy tay áo của chàng trai kia, không chịu buông.
"Hãy cho tôi một cơ hội đi."
Chàng trai thở dài, bất đắc dĩ cầu xin:
"Anh ơi, anh nói với tôi cũng vô ích. Tôi chỉ là nhân viên nhân sự thôi, ai được nhận ai bị loại là do lãnh đạo quyết định. Anh có ý kiến thì tự đi tìm lãnh đạo mà nói, tôi chỉ là người truyền tin của họ thôi."
Lâm Thành vẫn không chịu từ bỏ.
"Vậy lãnh đạo của các anh đâu? Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với ông ấy. Tôi tin rằng đề xuất của tôi sẽ khiến lãnh đạo các anh phải kinh ngạc!"
Chàng trai kia bị hắn quấn lấy đến phát bực.
"Ơ kìa? Lãnh đạo của chúng tôi tới kìa!"
Nói rồi, cậu ta tùy tiện chỉ đại một hướng, nhân lúc Lâm Thành quay đầu nhìn theo, liền ba chân bốn cẳng chạy mất hút.
Vừa chạy vừa lầm bầm chửi rủa:
"Đồ thần kinh!"
13.
Lâm Thành sững người tại chỗ, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Không còn sự bảo hộ của nhà họ Hà, có vẻ như hắn đã thực sự nhận ra sự khắc nghiệt của xã hội.
Nhưng tôi biết, ngoài vấn đề năng lực nghiệp vụ, còn một lý do quan trọng hơn nhiều.
Đó chính là việc hắn đã hoàn toàn đắc tội với Tập đoàn Hà Thị.
Bây giờ hắn không còn là con rể tương lai của nhà họ Hà nữa, lại còn làm loạn lên trong buổi cầu hôn, bị lộ chuyện ngoại tình, khiến gia đình tôi mất hết mặt mũi.
Vậy thì, còn công ty nào dám nhận hắn?
Nhận hắn chẳng khác nào đối đầu với Hà Thị!
Vì một nhân viên bình thường không quá xuất sắc, mà đi gây thù chuốc oán với một tập đoàn lớn như Hà Thị, chỉ có kẻ ngu mới làm vậy.
Lẽ nào một đạo lý đơn giản như thế mà Lâm Thành lại không hiểu sao?
Tôi nghĩ ngợi một lát, rồi chợt hiểu ra.
Trong thời gian học đại học, hắn luôn là sinh viên ưu tú, là "con cưng" của các thầy cô giáo, nên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cho rằng bản thân rất xuất sắc.
Sau khi tốt nghiệp, hắn trực tiếp vào làm ở một công ty lớn, lại còn trở thành bạn trai của tôi. Vì vậy, những năm qua, từ trên xuống dưới trong công ty đều chiều chuộng hắn, khen ngợi hắn không tiếc lời, khiến hắn ảo tưởng rằng mình có năng lực vượt trội.
Chính vì vậy, hắn đã không có một nhận thức đúng đắn về bản thân, mới có thể vỗ n.g.ự.c tuyên bố những lời lẽ ngông cuồng ngày ấy.
Có lẽ, giờ đây hắn cuối cùng cũng đã hiểu ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những lời tuyên bố mạnh miệng mà hắn từng buông ra trước khi rời đi, giờ phút này đã trở thành một trò cười.
Đến một công việc tử tế hắn còn tìm không ra, nói gì đến chuyện khiến tôi và cha tôi phải hối hận đây?
14.
Lâm Thành hối hận rồi.
Hắn bắt đầu điên cuồng tìm cách níu kéo tôi.
Hắn đổi liên tục mấy số điện thoại, gửi cho tôi vô số tin nhắn đầy tình cảm chân thành, mong tôi quay lại. Nhưng tôi chẳng thèm để tâm, tuyệt đối không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Cho đến một ngày, Lâm Thành thậm chí còn đến tận dưới công ty tôi để chờ.
Hắn râu ria xồm xoàm, bộ vest trên người thì nhăn nhúm, khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy.
Đến mức ban đầu tôi còn chẳng nhận ra hắn, cho đến khi hắn lao lên nắm lấy tay tôi thì tôi mới sững người nhận ra là hắn.
Làm tôi giật cả mình!
Vừa thấy tôi, gương mặt già nua khắc khổ của Lâm Thành lập tức hiện lên nụ cười nịnh bợ.
"Tiểu Nguyệt, lâu rồi không gặp."
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Nhưng tôi đã không còn là cô tiểu thư nhà giàu ngây thơ, mặc người khác c.h.é.m gi ết như ngày trước nữa, mà là người thừa kế đã được tập đoàn Hà Thị bồi dưỡng để có thể một mình gánh vác mọi chuyện.
"Buông tay ra! Không buông tôi báo cảnh sát ngay!"
Thái độ của tôi vô cùng dứt khoát.
Nhưng Lâm Thành vẫn không cam tâm, bám chặt lấy tôi không chịu buông.
"Tiểu Nguyệt, cuối cùng tôi cũng gặp được em rồi. Trước đây tôi đi tìm em mà chẳng thấy đâu cả. Tôi hối hận rồi, Tiểu Nguyệt, chúng ta làm lại được không? Tôi với Lâm Hạ đã cắt đứt quan hệ rồi, bây giờ tôi chẳng còn gì cả."
Thật không biết xấu hổ mà!
Tôi không chút lưu tình mà lật tẩy hắn ngay lập tức.
"Anh vừa nói anh chẳng còn gì sao? Chẳng phải anh vẫn còn con trai của mình à? Còn có 'em gái' Lâm Hạ và mẹ anh nữa mà. Sao lại bảo là chẳng còn gì chứ? Lâm Thành, anh có thể lừa người khác, nhưng đừng tự lừa dối chính mình!"
Khuôn mặt vốn đã sốc nay lại càng thêm bàng hoàng của Lâm Thành trở nên trắng bệch.
"Em biết Tiểu Huy là con trai tôi sao? Em biết từ bao giờ?"
Nói rồi, hắn lập tức giận dữ gào lên:
"Có phải con tiện nhân Lâm Hạ nói với em không? Cô ta chỉ muốn chia rẽ chúng ta thôi!"
"Tiểu Nguyệt, đứa con đó chỉ là một sai lầm vô tình thôi. Là Lâm Hạ cố tình quyến rũ tôi, cô ta sắp đặt để mình mang thai. Tôi đã bắt cô ta phá thai nhưng cô ta không chịu. Tôi thực sự là người bị hại, em phải tin tôi!"
"Tôi thề, ngoài chuyện này ra, tôi không hề giấu em bất cứ điều gì nữa. Nếu còn lần sau, em đánh ch ết tôi cũng được, có được không?"
Trời đất ơi, hắn điên rồi sao?
Môi Lâm Thành mấp máy, định tranh luận gì đó nhưng lại không biết phải nói sao.
Hắn vẫn cố nắm chặt lấy tay áo của chàng trai kia, không chịu buông.
"Hãy cho tôi một cơ hội đi."
Chàng trai thở dài, bất đắc dĩ cầu xin:
"Anh ơi, anh nói với tôi cũng vô ích. Tôi chỉ là nhân viên nhân sự thôi, ai được nhận ai bị loại là do lãnh đạo quyết định. Anh có ý kiến thì tự đi tìm lãnh đạo mà nói, tôi chỉ là người truyền tin của họ thôi."
Lâm Thành vẫn không chịu từ bỏ.
"Vậy lãnh đạo của các anh đâu? Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với ông ấy. Tôi tin rằng đề xuất của tôi sẽ khiến lãnh đạo các anh phải kinh ngạc!"
Chàng trai kia bị hắn quấn lấy đến phát bực.
"Ơ kìa? Lãnh đạo của chúng tôi tới kìa!"
Nói rồi, cậu ta tùy tiện chỉ đại một hướng, nhân lúc Lâm Thành quay đầu nhìn theo, liền ba chân bốn cẳng chạy mất hút.
Vừa chạy vừa lầm bầm chửi rủa:
"Đồ thần kinh!"
13.
Lâm Thành sững người tại chỗ, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Không còn sự bảo hộ của nhà họ Hà, có vẻ như hắn đã thực sự nhận ra sự khắc nghiệt của xã hội.
Nhưng tôi biết, ngoài vấn đề năng lực nghiệp vụ, còn một lý do quan trọng hơn nhiều.
Đó chính là việc hắn đã hoàn toàn đắc tội với Tập đoàn Hà Thị.
Bây giờ hắn không còn là con rể tương lai của nhà họ Hà nữa, lại còn làm loạn lên trong buổi cầu hôn, bị lộ chuyện ngoại tình, khiến gia đình tôi mất hết mặt mũi.
Vậy thì, còn công ty nào dám nhận hắn?
Nhận hắn chẳng khác nào đối đầu với Hà Thị!
Vì một nhân viên bình thường không quá xuất sắc, mà đi gây thù chuốc oán với một tập đoàn lớn như Hà Thị, chỉ có kẻ ngu mới làm vậy.
Lẽ nào một đạo lý đơn giản như thế mà Lâm Thành lại không hiểu sao?
Tôi nghĩ ngợi một lát, rồi chợt hiểu ra.
Trong thời gian học đại học, hắn luôn là sinh viên ưu tú, là "con cưng" của các thầy cô giáo, nên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cho rằng bản thân rất xuất sắc.
Sau khi tốt nghiệp, hắn trực tiếp vào làm ở một công ty lớn, lại còn trở thành bạn trai của tôi. Vì vậy, những năm qua, từ trên xuống dưới trong công ty đều chiều chuộng hắn, khen ngợi hắn không tiếc lời, khiến hắn ảo tưởng rằng mình có năng lực vượt trội.
Chính vì vậy, hắn đã không có một nhận thức đúng đắn về bản thân, mới có thể vỗ n.g.ự.c tuyên bố những lời lẽ ngông cuồng ngày ấy.
Có lẽ, giờ đây hắn cuối cùng cũng đã hiểu ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những lời tuyên bố mạnh miệng mà hắn từng buông ra trước khi rời đi, giờ phút này đã trở thành một trò cười.
Đến một công việc tử tế hắn còn tìm không ra, nói gì đến chuyện khiến tôi và cha tôi phải hối hận đây?
14.
Lâm Thành hối hận rồi.
Hắn bắt đầu điên cuồng tìm cách níu kéo tôi.
Hắn đổi liên tục mấy số điện thoại, gửi cho tôi vô số tin nhắn đầy tình cảm chân thành, mong tôi quay lại. Nhưng tôi chẳng thèm để tâm, tuyệt đối không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Cho đến một ngày, Lâm Thành thậm chí còn đến tận dưới công ty tôi để chờ.
Hắn râu ria xồm xoàm, bộ vest trên người thì nhăn nhúm, khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy.
Đến mức ban đầu tôi còn chẳng nhận ra hắn, cho đến khi hắn lao lên nắm lấy tay tôi thì tôi mới sững người nhận ra là hắn.
Làm tôi giật cả mình!
Vừa thấy tôi, gương mặt già nua khắc khổ của Lâm Thành lập tức hiện lên nụ cười nịnh bợ.
"Tiểu Nguyệt, lâu rồi không gặp."
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Nhưng tôi đã không còn là cô tiểu thư nhà giàu ngây thơ, mặc người khác c.h.é.m gi ết như ngày trước nữa, mà là người thừa kế đã được tập đoàn Hà Thị bồi dưỡng để có thể một mình gánh vác mọi chuyện.
"Buông tay ra! Không buông tôi báo cảnh sát ngay!"
Thái độ của tôi vô cùng dứt khoát.
Nhưng Lâm Thành vẫn không cam tâm, bám chặt lấy tôi không chịu buông.
"Tiểu Nguyệt, cuối cùng tôi cũng gặp được em rồi. Trước đây tôi đi tìm em mà chẳng thấy đâu cả. Tôi hối hận rồi, Tiểu Nguyệt, chúng ta làm lại được không? Tôi với Lâm Hạ đã cắt đứt quan hệ rồi, bây giờ tôi chẳng còn gì cả."
Thật không biết xấu hổ mà!
Tôi không chút lưu tình mà lật tẩy hắn ngay lập tức.
"Anh vừa nói anh chẳng còn gì sao? Chẳng phải anh vẫn còn con trai của mình à? Còn có 'em gái' Lâm Hạ và mẹ anh nữa mà. Sao lại bảo là chẳng còn gì chứ? Lâm Thành, anh có thể lừa người khác, nhưng đừng tự lừa dối chính mình!"
Khuôn mặt vốn đã sốc nay lại càng thêm bàng hoàng của Lâm Thành trở nên trắng bệch.
"Em biết Tiểu Huy là con trai tôi sao? Em biết từ bao giờ?"
Nói rồi, hắn lập tức giận dữ gào lên:
"Có phải con tiện nhân Lâm Hạ nói với em không? Cô ta chỉ muốn chia rẽ chúng ta thôi!"
"Tiểu Nguyệt, đứa con đó chỉ là một sai lầm vô tình thôi. Là Lâm Hạ cố tình quyến rũ tôi, cô ta sắp đặt để mình mang thai. Tôi đã bắt cô ta phá thai nhưng cô ta không chịu. Tôi thực sự là người bị hại, em phải tin tôi!"
"Tôi thề, ngoài chuyện này ra, tôi không hề giấu em bất cứ điều gì nữa. Nếu còn lần sau, em đánh ch ết tôi cũng được, có được không?"
Trời đất ơi, hắn điên rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro