Làm Lại Từ Đầu

Chương 8

Đang cập nhật

2025-03-30 12:15:37

8



Những năm 80 nhà cửa đều do nhà nước phân phối, nhà ở vô cùng khan hiếm, tự ở còn không đủ, huống chi là cho thuê.



Tôi đón mẹ từ nhà bà nội về, đưa mẹ đến bệnh viện điều trị, tôi bàn bạc với hai vợ chồng, trải chiếu ngủ tạm ở quán ăn.



 Vừa chăm sóc mẹ, vừa mở rộng "dịch vụ giao đồ ăn" của mình.



Thậm chí còn mở rộng được thị trường ở bệnh viện, cho ra mắt "thực đơn dinh dưỡng" phù hợp cho bệnh nhân ăn.



Chỉ trong vòng nửa năm, hai quán ăn bên cạnh bị chèn ép đến phá sản, tôi và hai vợ chồng bàn bạc, thuê lại cửa hàng bên cạnh, mở rộng cửa hàng lớn hơn.



Ngày 30 Tết, bệnh của mẹ đã hoàn toàn khỏi hẳn, tôi đón mẹ đến quán, cùng nhau đón năm mới.



Nhiều năm bệnh tật giày vò, cơ thể mẹ gần như bị vắt kiệt, dù bệnh đã khỏi, cả người vẫn rất yếu ớt.



Hai mẹ con tôi nằm trên chiếc giường tạm bợ trong quán, nhìn ra ngoài cửa sổ.



Không khí năm mới nồng đậm, nhà nhà đều treo đèn lồng đỏ, thỉnh thoảng có những đứa trẻ đốt pháo cười đùa chạy qua trước cửa.



Tôi làm sáu món ăn, gói bánh chẻo nhân thịt.



Bánh chẻo dọn lên bàn, nước mắt mẹ lại không ngừng tuôn rơi.



Tôi nắm lấy tay mẹ.





"Mẹ, mẹ đừng khóc, bệnh của mẹ khỏi rồi, cuộc sống của chúng ta rồi sẽ ngày càng tốt đẹp hơn thôi."



Mẹ gật đầu liên tục, cầm đũa gắp sủi cảo đưa lên miệng.



Hơi nóng từ sủi cảo làm nhòe đi đôi mắt của hai mẹ con, giọt nước mắt này là niềm vui, cũng là niềm hy vọng vào tương lai.



Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, tôi muốn những kẻ đã phụ lòng tôi phải trả giá.



9



Ăn cơm xong với mẹ, tôi gói một hộp sủi cảo và thức ăn thừa, khoác áo bông rồi đạp xe đến nhà Tôn Kiến Nghiệp.



Nửa năm nay, "tình cảm" giữa tôi và Tôn Kiến Nghiệp có thể nói là tiến triển vượt bậc.



Tôi đã "không giấu giếm" kể hết chuyện khởi nghiệp của mình cho Tôn Kiến Nghiệp nghe.



Ban đầu anh ta rất ủng hộ tôi, còn dặn dò tôi vừa kiếm tiền vừa không được bỏ bê việc học, thỉnh thoảng còn kèm cặp cho tôi.



Khi tôi kiếm được 100 tệ một tháng, vẻ mặt anh ta có chút tổn thương.



Bởi vì lương công nhân bình thường năm 80 cũng chỉ có 30-50 tệ, nói cách khác, anh ta có cố gắng thi đại học, tốt nghiệp rồi được phân công công việc cũng không kiếm được nhiều tiền bằng tôi.



Lòng tự trọng méo mó của anh ta trỗi dậy, thái độ với tôi cũng bắt đầu lúc nóng lúc lạnh.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi hiểu anh ta đang nghĩ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Anh ta không muốn thấy tôi, một "người nhà quê" lại giỏi giang hơn anh ta, sự kiêu ngạo của "người thành phố" trong xương tủy khiến anh ta cảm thấy khó chịu.



Nhưng vì tôi bao anh ta ăn ba bữa một ngày, nên anh ta không nỡ từ bỏ chút lợi lộc cỏn con chiếm được từ tôi.



Nhà Tôn Kiến Nghiệp ở trong khu tập thể do đơn vị phân, căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông, chỉ có anh ta và mẹ anh ta ở.



Nhà vệ sinh dùng chung, còn bếp thì được đặt tạm trên ban công trước cửa, chỉ có một cái bàn đơn giản và một cái lò than nhỏ để nấu nướng.



Tôi quá quen thuộc với tất cả những thứ này, bởi vì tôi đã từng sống ở đây năm năm.



Nhà nào nhà nấy đều rộn rã tiếng cười nói, có mấy nhà còn đang xào nấu trên ban công, lò than nhà Tôn Kiến Nghiệp không cháy, bếp núc lạnh tanh.



Tôi gõ cửa, Tôn Kiến Nghiệp nhanh chóng ra mở.



Thấy anh ta, tôi theo thói quen nở một nụ cười.



"Anh Tôn, chúc mừng năm mới. Em nghĩ anh và bác gái ở nhà, nên mang chút đồ ăn đến cho hai người."



Tôn Kiến Nghiệp vốn đang lạnh mặt, nhưng khi thấy tôi mang đồ ăn đến, sắc mặt cuối cùng cũng dịu đi một chút.



"Em có lòng rồi."



Anh ta nghiêng người mời tôi vào nhà, tôi xoa xoa đôi bàn tay đã đông cứng rồi bước vào.



Một bóng đèn 10W tỏa ra ánh sáng vàng vọt, nhuốm cả căn phòng một màu ảm đạm.



Mẹ của Tôn Kiến Nghiệp, Lưu Phượng Hà, đang nằm trên giường, thấy tôi chỉ hừ lạnh một tiếng chứ không nói gì.



Bà ta không nói, nhưng tôi vẫn phải lên tiếng.



"Bác gái, chúc mừng năm mới!"



 

Lưu Phượng Hà nhắm mắt giả vờ ngủ, vẫn không thèm để ý đến tôi.



Bố của Tôn Kiến Nghiệp là lái xe của nhà máy dệt, còn mẹ anh ta là công nhân nhà máy dệt.



Bố anh ta chở mẹ anh ta đi lấy hàng bằng ô tô, giữa đường xe bị lật xuống mương, bố anh ta c.h.ế.t ngay tại chỗ, còn mẹ anh ta thì bị liệt nửa người.



Vì được coi là tai nạn lao động, nhà máy đã bồi thường một khoản tiền, lại thấy hai mẹ con họ côi cút đáng thương nên cho phép họ tiếp tục ở lại khu tập thể.



Tôn Kiến Nghiệp tiếp quản vị trí của bố, làm việc trong nhà máy dệt.



Nhưng vì uống rượu trong giờ làm việc gây ra chuyện nên bị nhà máy đuổi việc, lúc này mới nghĩ đến việc thi đại học, tốt nghiệp rồi lại được phân công công việc.



Một người đã đi làm mấy năm thì không thể chuyên tâm học hành, năm ngoái thi trượt đại học, đây là năm thứ hai anh ta thi lại, nên đặc biệt cố gắng.



Mẹ thì liệt giường, anh ta vừa phải chăm sóc mẹ vừa phải học hành, nhà coi như hai năm không có thu nhập, cuộc sống vô cùng khó khăn.





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Làm Lại Từ Đầu

Số ký tự: 0