Làm Lại Từ Đầu

Chương 3

Đang cập nhật

2025-03-30 12:15:37

Ánh mắt tôi giận dữ, giọng nói tràn đầy thù hận, thể hiện tôi đã biết sự thật.



Bà nội cũng không còn hiền từ nữa, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.



"Nếu con đã biết, vậy thì ở nhà chăm sóc mẹ con cho tốt. Chị họ con từ nhỏ đã thông minh, học ở trường đại học chắc chắn sẽ tốt hơn con. Sau này nó có tiền đồ, cũng sẽ nhớ đến tình nghĩa của con, giúp đỡ con một tay!"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Nước mắt không kìm được trào ra khỏi khóe mắt.



"Nó thông minh sao không thi đỗ đại học mà phải cướp suất của con! Mọi người dựa vào cái gì mà đối xử với con như vậy!"



Bà nội hừ lạnh một tiếng.



"Dựa vào cái gì? Dựa vào việc mày là thứ vong ơn bội nghĩa, đồ bỏ đi! Dựa vào việc mày có một con mẹ bệnh lao!



"Mày từ nhỏ đã không hiếu thuận, không nghe lời tao, đợi mày có tiền đồ rồi, còn có thể quản sao? Hơn nữa, bệnh lao của mẹ mày là bệnh truyền nhiễm! Mày đi rồi, ai chăm sóc bà ta? Để tao chăm sóc bà ta à?"



Tôi hoàn toàn mất lý trí, không nhịn được run rẩy toàn thân, dùng hết sức lực hét lên với bà.



"Con mặc kệ, con nhất định phải đi học!"



Bà nội càng cười lớn hơn.



"Đi học, ha ha ha ha, mày đi đi! Mày có tiền mua vé tàu không? Mày lấy gì đóng học phí?



"Mày có giấy giới thiệu không? Giấy báo trúng tuyển của mày đâu?



"Mày có thể đi, nhưng mày đi rồi, tao sẽ không cho mẹ mày một hạt gạo, cũng sẽ không cho bà ta uống một thang thuốc nào nữa!"



Lời nói của bà như từng nhát búa tạ giáng vào tim tôi.



Câu nói cuối cùng, càng là giọt nước tràn ly, trực tiếp phá vỡ mọi phòng tuyến của tôi.



5



Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi, những ký ức đau thương này vẫn khiến tôi đau thấu tim gan.



Tôi đã trọng sinh, sẽ không để những chuyện này tái diễn.



Những điều này sẽ trở thành áo giáp, chứ không phải điểm yếu của tôi.



Tôi cố gắng đẩy chiếc xe đẩy đến cổng trường, trời dần sáng, người qua đường lác đác đi qua, tò mò nhìn lại.



Họ không nhìn tôi, mà là nhìn gánh hàng rong của tôi.



Năm 1977, môi trường đã trở nên tốt hơn, các cửa hàng nhỏ mọc lên san sát.



Nhưng hầu hết đều là những người lớn tuổi, hiếm có người trẻ tuổi như thế này.



Tôi thành thạo nhóm lửa, đun sôi một nồi nước dùng gà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Hương thơm bay xa, cuối cùng cũng thu hút được vị khách đầu tiên.



"Cô bé, cho tôi một bát hoành thánh."



Người đó ngồi thẳng xuống bàn ghế tôi đã bày sẵn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.



Khi tôi nhìn thấy người đó, niềm vui khai trương lập tức bị dập tắt.



Không ngờ, vị khách đầu tiên của tôi lại là chồng cũ của tôi ở kiếp trước, Tôn Kiến Nghiệp!



Gặp lại hắn, sự thù hận trong tôi không kìm được trào dâng.



Tôi từng coi hắn là cứu rỗi, cuối cùng cũng chính hắn là người đẩy tôi xuống địa ngục.



Sau khi bà nội trộm giấy báo trúng tuyển tôi đã khuất phục trước số phận, ở lại nhà chăm sóc mẹ.



Mẹ biết chuyện này, khóc hết lần này đến lần khác, trách mình đã làm liên lụy đến tôi.



Cơ thể vốn đã không tốt, lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.



Thuốc của thầy lang vườn không có tác dụng gì với bà, bà nội lại không chịu bỏ ra thêm tiền.



Tôi chỉ có thể nghĩ cách ra ngoài kiếm tiền.



Lên thành phố rồi, tôi mới phát hiện công việc tôi có thể làm quá ít.



Các cửa hàng đều thuộc sở hữu nhà nước, vị trí đều được phân bổ, mỗi người một việc, không có chỗ thừa.



Cho dù có thừa, cũng sẽ không tuyển người ngoài, hơn nữa còn cần hộ khẩu thành phố.



Tôi đành phải làm những công việc rẻ tiền.



Sáng sớm lén lút bán đồ ăn sáng, trước khi mọi người đi làm thì thu dọn.



Chính vào lúc đó, tôi quen Tôn Kiến Nghiệp.



Tôn Kiến Nghiệp lớn hơn tôi 3 tuổi, nhưng hắn vẫn đang ôn thi ở trường trung học của huyện.



Hắn đối xử với mọi người hòa nhã, dịu dàng, mỗi ngày đều đến trường sớm nhất, cũng là người về muộn nhất.



Mỗi buổi sáng tôi đều dậy sớm, nấu cho hắn một bát hoành thánh nước dùng gà mà hắn thích nhất, rồi tiễn hắn vào trường.



Thu dọn xong, tôi sẽ lên thành phố làm một số công việc lặt vặt, bốc vác ở bến tàu, làm hộ lý ở bệnh viện, cũng từng được thuê tạm thời để quét đường.



Khi làm hộ lý, tôi có nghe ngóng, bệnh của mẹ cần phải nằm viện điều trị, nhưng tiền trong tay tôi có hạn, không đủ để bà nằm viện, chỉ có thể tạm thời mua một ít thuốc kháng sinh và thuốc giảm ho.



Tôi biết đây chỉ là chữa phần ngọn, nhưng đây đã là cách tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Làm Lại Từ Đầu

Số ký tự: 0