Chương 2
Đang cập nhật
2025-03-30 12:15:37
Tôi biết tại sao mẹ run rẩy, bởi vì đây là tiền bán mạng của cha.
Cha tôi lúc nông nhàn đi làm ở mỏ đá, sạt lở núi đã chôn vùi ông.
Mẹ tôi đến đó đòi công bằng, ông chủ mỏ đá ném cho bà hai mươi đồng, rồi sai người đuổi bà đi.
Bà không phục, muốn đến đội sản xuất kiện cáo.
Nhưng bà nội nói bác cả cũng làm việc ở mỏ đá, mẹ tôi mà làm ầm lên sẽ ảnh hưởng đến bác.
Cuối cùng, bà nội đồng ý cho tôi và chị họ cùng đi học, mẹ tôi mới ngậm đắng nuốt cay nhẫn nhịn.
Tôi nhận lấy hai mươi đồng, nước mắt lưng tròng.
"Mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để mẹ thất vọng."
3
Tôi cầm tiền không đi mua sách, mà chuẩn bị làm chút việc buôn bán nhỏ, dùng tiền đẻ ra tiền.
Năm nay tôi sắp vào lớp 12, còn một năm nữa là đến kỳ thi đại học.
Tôi phải trong vòng một năm này, kiếm đủ tiền lộ phí đi học, tiền thuốc men cho mẹ, và tiền học phí của bản thân.
Còn về việc học, tôi không hề lo lắng, bởi vì đề thi đại học năm nay tôi đã thuộc lòng.
Kiếp trước tôi đã thi đỗ đại học.
Năm 1980, tôi tham gia kỳ thi đại học.
Năm đó, tôi vừa đủ điểm đỗ vào một trường đại học ở Kinh thành.
Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi liền đi tìm bà nội.
"Bà nội, con đỗ rồi."
Tôi quá mong muốn được mọi người công nhận, không hề để ý đến bầu không khí trong nhà.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nói xong tôi mới nhận ra, trên mặt mọi người không có nụ cười mà tôi mong đợi.
Chị họ mắt đỏ hoe, nức nở lao vào lòng bác dâu cả bắt đầu khóc.
Bà nội xông lên tát tôi một cái.
"Con ranh, chạy đến đây khoe khoang cái gì!"
Tôi ôm mặt cãi lại.
"Bà nội, con không khoe khoang, con chỉ muốn nói với bà, con đã thực sự cố gắng..."
Tôi chưa nói hết, chị họ đã hét lên.
"Cho nó cút, đuổi nó ra ngoài!"
Tôi bị đẩy ra ngoài, về đến nhà, mẹ nói với tôi, chị họ thi trượt.
Bầu không khí trong nhà rất tệ, tôi co rúm người lại, sợ làm phật ý họ.
Mấy ngày sau, bà nội đột nhiên tìm đến tôi, lần đầu tiên cười với tôi.
"Tiểu Nguyệt, con thi đỗ đại học, cha con ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ rất an ủi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lần đầu tiên bà nội dịu dàng với tôi như vậy, không còn gọi tôi là đồ bỏ đi hay con ranh nữa, mà gọi tên tôi.
Tôi không kìm được sự xúc động trong lòng, vội vàng bày tỏ lòng trung thành.
"Bà nội, con sẽ tranh thủ kỳ nghỉ hè này lên thành phố làm thêm, tự kiếm tiền lộ phí."
Tôi hạ mình xuống tận cùng, ngoan ngoãn hết mức có thể.
"Trong trường đại học có học bổng, cuối tuần con cũng sẽ ra ngoài làm thêm. Cho nên bà nội, con có thể mượn bà một ít tiền học phí được không, đợi con kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho bà."
Bà nội cười hiền từ.
"Tiền lộ phí đi học bà sẽ cho con, con cứ ở nhà chăm sóc mẹ con cho tốt, dù sao cũng sắp đi học rồi, về nhà sẽ không tiện nữa."
Nghe lời bà nội nói, tôi xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.
Đi học rồi, tôi sẽ phải xa mẹ rất lâu, lúc này càng nên ở bên mẹ nhiều hơn.
4
Đây là khoảng thời gian thoải mái nhất trong ký ức của tôi.
Bà nội không còn đánh mắng tôi nữa, ngay cả gia đình bác cả cũng đối xử hòa nhã với tôi.
Mẹ biết tôi thi đỗ đại học, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cả người đều phấn chấn hơn.
Mấy ngày trước khi đi, tôi hỏi xin bà nội tiền để lên thành phố mua vé tàu.
Bà nội nói gia đình bác cả đi thăm họ hàng, họ đi qua thành phố tiện thể mua vé tàu về cho tôi.
Ngày trước khi đi, tôi đến đội sản xuất xin giấy giới thiệu.
Nhưng lại được thông báo, người nhà đã xin giấy giới thiệu xong rồi.
Trên đường về nhà, tôi có linh cảm chẳng lành.
Giấy giới thiệu là cách duy nhất để chứng minh thân phận.
Tôi nghĩ đến sự hòa nhã của người nhà gần đây, nghĩ đến gia đình bác cả đi thăm họ hàng mười ngày vẫn chưa về, nghĩ đến chị họ có năm phần giống tôi, cuối cùng đã hiểu ra tất cả.
Tôi tăng tốc về nhà, lục tung hành lý đã được đóng gói sẵn, nhưng không tìm thấy giấy báo trúng tuyển.
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi chìm xuống đáy vực.
Họ đã trộm giấy báo trúng tuyển của tôi, để chị họ mạo danh tôi, cả nhà vui vẻ đưa chị họ đi học.
Còn tôi vẫn chìm đắm trong hạnh phúc giả tạo, cho rằng cuối cùng đã được công nhận.
Đầu óc không còn nghe theo sự điều khiển, tôi xách hành lý đã chuẩn bị sẵn lên định đi.
Đi đến cửa lớn, lại bị bà nội gọi lại.
"Tiểu Nguyệt, con đi đâu?"
Tôi quay lại, thấy bà nội hiền từ.
Tôi đè nén ý muốn xé xác bà ta trong lòng, nghiến răng nghiến lợi đáp.
"Con phải đi học đại học!"
Cha tôi lúc nông nhàn đi làm ở mỏ đá, sạt lở núi đã chôn vùi ông.
Mẹ tôi đến đó đòi công bằng, ông chủ mỏ đá ném cho bà hai mươi đồng, rồi sai người đuổi bà đi.
Bà không phục, muốn đến đội sản xuất kiện cáo.
Nhưng bà nội nói bác cả cũng làm việc ở mỏ đá, mẹ tôi mà làm ầm lên sẽ ảnh hưởng đến bác.
Cuối cùng, bà nội đồng ý cho tôi và chị họ cùng đi học, mẹ tôi mới ngậm đắng nuốt cay nhẫn nhịn.
Tôi nhận lấy hai mươi đồng, nước mắt lưng tròng.
"Mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để mẹ thất vọng."
3
Tôi cầm tiền không đi mua sách, mà chuẩn bị làm chút việc buôn bán nhỏ, dùng tiền đẻ ra tiền.
Năm nay tôi sắp vào lớp 12, còn một năm nữa là đến kỳ thi đại học.
Tôi phải trong vòng một năm này, kiếm đủ tiền lộ phí đi học, tiền thuốc men cho mẹ, và tiền học phí của bản thân.
Còn về việc học, tôi không hề lo lắng, bởi vì đề thi đại học năm nay tôi đã thuộc lòng.
Kiếp trước tôi đã thi đỗ đại học.
Năm 1980, tôi tham gia kỳ thi đại học.
Năm đó, tôi vừa đủ điểm đỗ vào một trường đại học ở Kinh thành.
Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi liền đi tìm bà nội.
"Bà nội, con đỗ rồi."
Tôi quá mong muốn được mọi người công nhận, không hề để ý đến bầu không khí trong nhà.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nói xong tôi mới nhận ra, trên mặt mọi người không có nụ cười mà tôi mong đợi.
Chị họ mắt đỏ hoe, nức nở lao vào lòng bác dâu cả bắt đầu khóc.
Bà nội xông lên tát tôi một cái.
"Con ranh, chạy đến đây khoe khoang cái gì!"
Tôi ôm mặt cãi lại.
"Bà nội, con không khoe khoang, con chỉ muốn nói với bà, con đã thực sự cố gắng..."
Tôi chưa nói hết, chị họ đã hét lên.
"Cho nó cút, đuổi nó ra ngoài!"
Tôi bị đẩy ra ngoài, về đến nhà, mẹ nói với tôi, chị họ thi trượt.
Bầu không khí trong nhà rất tệ, tôi co rúm người lại, sợ làm phật ý họ.
Mấy ngày sau, bà nội đột nhiên tìm đến tôi, lần đầu tiên cười với tôi.
"Tiểu Nguyệt, con thi đỗ đại học, cha con ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ rất an ủi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lần đầu tiên bà nội dịu dàng với tôi như vậy, không còn gọi tôi là đồ bỏ đi hay con ranh nữa, mà gọi tên tôi.
Tôi không kìm được sự xúc động trong lòng, vội vàng bày tỏ lòng trung thành.
"Bà nội, con sẽ tranh thủ kỳ nghỉ hè này lên thành phố làm thêm, tự kiếm tiền lộ phí."
Tôi hạ mình xuống tận cùng, ngoan ngoãn hết mức có thể.
"Trong trường đại học có học bổng, cuối tuần con cũng sẽ ra ngoài làm thêm. Cho nên bà nội, con có thể mượn bà một ít tiền học phí được không, đợi con kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho bà."
Bà nội cười hiền từ.
"Tiền lộ phí đi học bà sẽ cho con, con cứ ở nhà chăm sóc mẹ con cho tốt, dù sao cũng sắp đi học rồi, về nhà sẽ không tiện nữa."
Nghe lời bà nội nói, tôi xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.
Đi học rồi, tôi sẽ phải xa mẹ rất lâu, lúc này càng nên ở bên mẹ nhiều hơn.
4
Đây là khoảng thời gian thoải mái nhất trong ký ức của tôi.
Bà nội không còn đánh mắng tôi nữa, ngay cả gia đình bác cả cũng đối xử hòa nhã với tôi.
Mẹ biết tôi thi đỗ đại học, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cả người đều phấn chấn hơn.
Mấy ngày trước khi đi, tôi hỏi xin bà nội tiền để lên thành phố mua vé tàu.
Bà nội nói gia đình bác cả đi thăm họ hàng, họ đi qua thành phố tiện thể mua vé tàu về cho tôi.
Ngày trước khi đi, tôi đến đội sản xuất xin giấy giới thiệu.
Nhưng lại được thông báo, người nhà đã xin giấy giới thiệu xong rồi.
Trên đường về nhà, tôi có linh cảm chẳng lành.
Giấy giới thiệu là cách duy nhất để chứng minh thân phận.
Tôi nghĩ đến sự hòa nhã của người nhà gần đây, nghĩ đến gia đình bác cả đi thăm họ hàng mười ngày vẫn chưa về, nghĩ đến chị họ có năm phần giống tôi, cuối cùng đã hiểu ra tất cả.
Tôi tăng tốc về nhà, lục tung hành lý đã được đóng gói sẵn, nhưng không tìm thấy giấy báo trúng tuyển.
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi chìm xuống đáy vực.
Họ đã trộm giấy báo trúng tuyển của tôi, để chị họ mạo danh tôi, cả nhà vui vẻ đưa chị họ đi học.
Còn tôi vẫn chìm đắm trong hạnh phúc giả tạo, cho rằng cuối cùng đã được công nhận.
Đầu óc không còn nghe theo sự điều khiển, tôi xách hành lý đã chuẩn bị sẵn lên định đi.
Đi đến cửa lớn, lại bị bà nội gọi lại.
"Tiểu Nguyệt, con đi đâu?"
Tôi quay lại, thấy bà nội hiền từ.
Tôi đè nén ý muốn xé xác bà ta trong lòng, nghiến răng nghiến lợi đáp.
"Con phải đi học đại học!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro