Kiếp Này Tôi Sống Vì Bản Thân

Chương 11

Tô Lưu Vân

2025-02-28 08:47:33

Ngay khi rơi xuống sông, tôi lập tức túm lấy đầu của Chung Điềm Điềm, nhấn mạnh cô ta xuống nước, ép cô ta uống cho đầy bụng nước sông. 

 

Chung Điềm Điềm vùng vẫy, uống nước đến mức mắt trợn trắng. 

 

Khi cô ta bắt đầu lịm dần, tôi túm lấy tóc cô ta, kéo mạnh đầu cô ta đập vào tảng đá sắc nhọn bên bờ sông. 

 

Một lần. 

 

Lại một lần nữa. 

 

Gương mặt xinh đẹp của Chung Điềm Điềm nhuốm đầy m.á.u tươi, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. 

 

Kiếp trước, tôi đã bị cắt bỏ tử cung, cả đời không thể sinh con. 

 

Nỗi đau ấy làm sao tôi có thể quên được? 

 

Đã có cơ hội làm lại từ đầu, vậy thì Chung Điềm Điềm cũng phải nếm trải cảm giác mất đi tử cung như tôi đã từng. 

 

Thanh thép mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước đ.â.m xuyên qua phần thân dưới của Chung Điềm Điềm. 

 

Tôi đứng nhìn m.á.u tươi từ từ nhuộm đỏ làn nước sông, sau đó hài lòng túm lấy tóc cô ta, kéo lên bờ. 

 

Tôi gào thét thảm thiết cầu cứu, như thể mình mới là nạn nhân. 

 

Những người được Chung Điềm Điềm sắp xếp làm nhân chứng cũng kịp thời chạy tới. 

 

Chung Điềm Điềm được đưa ngay đến bệnh viện. 

 

Tôi nằm trên mặt đất bên bờ sông, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lẽo. 

 

Tiếp theo đây, hãy xem Thẩm Kinh Trạch sẽ diễn màn kịch gì!

 

13

 

Thẩm Kinh Trạch phải mất một tuần sau mới quay trở về. 

 

Vừa nghe tin dữ về việc Chung Điềm Điềm bị thương, anh ta lập tức chạy đến bệnh viện. 

 

Chung Điềm Điềm đã được cứu sống, nhưng giống như tôi ở kiếp trước, cô ta đã vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ. 

 

Thậm chí, số phận của cô ta còn thảm hại hơn tôi ở kiếp trước—khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn, đầy những vết sẹo lồi lõm kinh khủng. 

 

Chung Điềm Điềm nắm chặt lấy tay Thẩm Kinh Trạch, bật khóc nức nở, không ngừng tố cáo tôi đã cố ý g.i.ế.c hại cô ta. 

 

Cô ta đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt một thời gian dài, nhưng kết quả lại không giống như những gì cô ta mong muốn. 

 

Cô ta bị hủy dung, còn tôi lại không hề hấn gì. 

 

Chung Điềm Điềm tỉnh lại, nói không hối hận là dối trá. Cô ta không thể hiểu nổi tại sao tôi lại phản kháng mạnh mẽ đến như vậy. 

 

Cô ta không thể lý giải được tại sao bản thân lại từ kẻ chủ mưu trở thành kẻ bị hại. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng sự việc đã đến nước này, Chung Điềm Điềm biết mình không còn đường lui. 

 

Cô ta nhất định phải cắn chặt lấy tôi, nhất định phải khiến tôi phải trả giá.

 

Cô ta nhất định phải bám lấy tâm lý báo ân của Thẩm Kinh Trạch để ép anh ta chịu trách nhiệm với mình. 

 

Quả nhiên, khi nghe nói tôi đã hại Chung Điềm Điềm thành ra như vậy, Thẩm Kinh Trạch giận dữ đến cực điểm. 

 

Chung Điềm Điềm, giống như kiếp trước, lại tìm được vài kẻ đồng lõa làm nhân chứng. 

 

Mấy kẻ đó đồng thanh đứng ra tố cáo tôi, lời lẽ vô cùng chắc chắn. 

 

Họ nói sau khi Thẩm Kinh Trạch rời đi, tôi luôn bắt nạt Chung Điềm Điềm. 

 

Chung Điềm Điềm vì muốn lấy lòng tôi nên đã mua quần áo, giày dép cho tôi, còn chủ động làm việc nhà. Cô ta thậm chí còn mời tôi đi dạo bờ sông, hy vọng tôi có thể thay đổi cái nhìn về cô ta, nào ngờ tôi lại độc ác ra tay với cô ta. 

 

Họ còn khẳng định đã tận mắt nhìn thấy tôi nhấn đầu Chung Điềm Điềm xuống nước. 

 

Bằng chứng và nhân chứng đều có đủ, tôi rõ ràng là kẻ chủ mưu. 

 

Giống như kiếp trước, con đường duy nhất đang chờ đợi tôi chính là vào tù. 

 

Thẩm Kinh Trạch căm phẫn trước sự độc ác và vô liêm sỉ của tôi, anh ta đau lòng cho tình cảnh bi thảm hiện tại của Chung Điềm Điềm, đồng thời hứa với cô ta rằng nhất định sẽ cho cô ta một lời giải thích thỏa đáng. 

 

Còn tôi thì vẫn bình tĩnh ở nhà, chờ đợi cơn thịnh nộ của Thẩm Kinh Trạch. 

 

Những ngày này, trong lúc chờ Thẩm Kinh Trạch về xử lý tôi, tôi đã tranh thủ dọn dẹp xong hành lý. 

 

Tôi bán hết phần lớn đồ đạc trong nhà, thậm chí cả chiếc xe đạp tôi cũng đem bán. 

 

Tôi cẩn thận khâu toàn bộ số tiền có được vào trong quần áo. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Mọi kế hoạch đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ còn đợi thời khắc đường ai nấy đi với Thẩm Kinh Trạch. 

 

Cánh cửa bị đá văng ra với lực mạnh, Thẩm Kinh Trạch sải bước lớn xông vào.

 

14

 

Anh ta túm chặt cổ áo tôi, nhấc bổng tôi lên: 

 

“Lê Hướng Vãn! Tại sao cô lại làm như vậy?” 

 

Tôi cố sức gỡ từng ngón tay của Thẩm Kinh Trạch ra: 

 

“Thẩm Kinh Trạch, nếu tôi nói tất cả mọi chuyện này không liên quan đến tôi, mà là do Chung Điềm Điềm bày mưu hãm hại, anh có tin không?” 

 

“Vớ vẩn!” 

 

Thẩm Kinh Trạch tất nhiên không tin tôi, thậm chí giận dữ đến mức phải thốt ra lời thô tục. 

 

“Lê Hướng Vãn, Điềm Điềm không biết bơi, còn cô thì biết. Một người không biết bơi lại có thể tính kế với một người biết bơi sao?” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Này Tôi Sống Vì Bản Thân

Số ký tự: 0