Không Phụ Thanh Đài

Chương 9

Đang cập nhật

2025-03-19 14:17:49

Ta có hơi bực bội vì Tiêu Sở Nam đã hạ dược khiến mẫu thân ta ngã bệnh.  

 

Nhưng… đồng thời, ta cũng có chút cảm động.  

 

Hắn vẫn luôn ghi nhớ điều kiện duy nhất ta đưa ra khi đồng ý gả cho hắn—  

 

"Giúp ta đưa mẫu thân rời khỏi Thẩm phủ."

 

18

 

Ta không truy cứu chuyện Tiêu Sở Nam hạ dược mẫu thân, bởi vì hắn thực sự rất biết cách dỗ dành bà vui vẻ.  

 

Chỉ cần có thời gian, hắn đều đưa ta đến trang viên thăm mẫu thân.  

 

Cũng chính vì mẫu thân, mối quan hệ giữa ta và Tiêu Sở Nam càng ngày càng giống một cặp phu thê thực sự.  

 

*

 

Chúng ta ngủ chung giường, nhưng hắn nhiều nhất chỉ ôm ta từ phía sau, chưa từng có hành động vượt giới hạn.  

 

Dần dần, ta cũng không còn căng thẳng như trước.  

 

Thỉnh thoảng, khi hai người nằm quá gần, hắn sẽ hôn ta vài lần, ta cũng hôn hắn lại.  

 

Nhưng mỗi lần như vậy, hắn đều duy trì khoảng cách với ta, đặc biệt là ở phần bụng dưới.  

 

Có lẽ… hắn vẫn tự ti về khuyết điểm của mình.  

 

*

 

Một lần, hắn rời kinh đi công vụ, tận ba tháng trời.  

 

Lúc đầu còn không sao, nhưng đến tháng thứ hai, ta lại bất giác ôm chặt lấy chiếc gối của hắn, vùi mặt vào đó, giả vờ như hắn vẫn còn ở bên cạnh.  

 

Ta nhận ra, khi không gặp hắn trong một thời gian dài, ta trở nên bồn chồn, nhưng lại không hiểu bản thân đang bồn chồn vì điều gì.  

 

Vì thế, ta chỉ có thể dồn sức quản lý cửa hàng và trang viên, dùng công việc để ép mình quên đi hắn.  

 

*

 

Trong thời gian đó, ta tình cờ gặp Cố Diễn Sinh vài lần.  

 

Mỗi lần như vậy, hắn đều nói:  

 

"Thanh Đài, Thất Lư là tư viện của ta, không ai biết nàng từng đến."  

 

Nhưng ta chưa từng đáp lại.  

 

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Không lâu sau, ta nghe nói Thẩm Lưu Châu có thai.  

 

Ta nghĩ, có lẽ Cố Diễn Sinh sẽ an phận một chút.  

 

Nhưng không—  

 

Hắn lại dám bắt cóc mẫu thân ta, ép ta cùng hắn tham gia Trường Bình thi hội!  

 

*

 

"Thanh Đài, ta chưa từng quên lời thề sẽ cưới nàng làm thê tử."  

 

"Trường Bình thi hội, ta sẽ để tất cả mọi người thấy—chúng ta mới là một đôi trời sinh."  

 

*

 

Hóa ra, người đã hạ dược mẫu thân ta… là hắn! 

 

19

 

Ngày đầu tiên của Trường Bình thi hội, đề bài do Trưởng Công Chúa ra.  

 

Người tham dự có thể dùng cầm, kỳ, thư, họa, ca vũ, thi từ để thể hiện, ai phù hợp với chủ đề nhất sẽ chiến thắng.  

 

*

 

Năm đó, ta đã dùng một điệu múa để giành ngôi quán quân, khiến Cố Diễn Sinh mất lý trí, giữa bao người thề sẽ cưới ta làm chính thê.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lần này, Trưởng Công Chúa chỉ viết một chữ:  

 

「Duyên」

 

Cố Diễn Sinh mừng rỡ, lập tức đứng dậy:  

 

"Khởi bẩm Công Chúa, thần và Thanh Đài xin lấy "Điệp Luyến Hoa" để đáp đề."  

 

"Ngươi và Thẩm Thanh Đài?"  

 

Ánh mắt Trưởng Công Chúa sắc bén như dao, đảo qua ta một lượt, rồi rơi xuống người Thẩm Lưu Châu, hàm ý sâu xa.  

 

Cố Diễn Sinh thản nhiên đáp:  

 

"Hồi Công Chúa, Lưu Châu đang mang thai, không tiện ca múa."  

 

"Vậy nên thần mạo muội mời Thanh Đài cùng phối hợp. Ba năm trước, thần và Thanh Đài—cũng từng là một đôi có duyên."  

 

Cố Diễn Sinh nói ra những lời này mà không hề bận tâm đến Thẩm Lưu Châu.  

 

Nàng ta cắn chặt môi, cả người run rẩy, dường như đang cố kìm nén nỗi đau đớn đến cực hạn.  

 

Nhưng hắn không hề nhìn nàng lấy một lần, mà bước thẳng về phía ta, tay cầm ngọc tiêu, ngữ điệu dịu dàng:  

 

"Thanh Đài, nàng có nguyện cùng ta múa một khúc?"  

 

*

 

Ta siết chặt nắm tay.  

 

Hắn nói, chỉ cần ta hợp tác đoạt ngôi đầu, hắn sẽ thả mẫu thân.  

 

Ta không có lựa chọn nào khác, đành phải gật đầu trước mặt bao người.  

 

Nhưng—  

 

Ta không cùng hắn bước lên trung tâm hội trường, mà lại đi về phía Thẩm Lưu Châu.  

 

Ta mỉm cười, chậm rãi nói:  

 

"Tỷ tỷ, đã lâu không nghe tỷ gảy đàn."  

 

"Không biết hôm nay tỷ có thể giúp ta và tỷ phu đoạt ngôi quán quân không?"  

 

Thẩm Lưu Châu toàn thân khẽ run, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, nhìn ta không chớp mắt.  

 

Sau đó, hốc mắt nàng ta dần đỏ lên, thoáng chốc long lanh nước.  

 

Nàng ta gượng cười, nhẹ giọng đáp:  

 

"Muội muội đã mở lời, tất nhiên ta sẽ toàn lực giúp đỡ." 

 

20

 

"Thanh Đài, 'Điệp Luyến Hoa' không phù hợp với tiếng đàn."  

 

Cố Diễn Sinh cúi mắt, giọng trầm lạnh, ý cảnh cáo ta:  

 

"Nếu nàng muốn giành quán quân, thì đừng có vẽ rắn thêm chân."  

 

"Ai nói 'Điệp Luyến Hoa' không hợp với đàn?"  

 

Lời ta vừa dứt, một thiếu nữ áo hồng bước ra giữa hội trường.  

 

Nàng ôm quyền thi lễ với ta, giọng trong trẻo:  

 

"Thanh Đài tỷ tỷ, ta nguyện dùng 'Minh Tuyết Kiếm' để múa phụ họa cho tỷ và Lưu Châu tỷ."  

 

Nàng ấy là Vương Ngọc Chân, con gái út của Vương Tướng quân.  

 

Thẩm Lưu Châu nhẹ nhàng đứng dậy, mỉm cười gật đầu với nàng ấy.  

 

Dù Cố Diễn Sinh có tức giận đến xanh mặt, nhưng cũng không thể làm gì.  

 

Trưởng Công Chúa nhìn một màn này, cũng càng thêm hứng thú, lập tức ra lệnh bày đàn và bàn ghế.  

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Phụ Thanh Đài

Số ký tự: 0