Chương 10
Đang cập nhật
2025-03-19 14:17:49
Khúc 'Điệp Luyến Hoa' không ngoài dự đoán, trở thành tiết mục đoạt quán quân hôm đó.
Trưởng Công Chúa ban thưởng cho Cố Diễn Sinh một bình Nhược Mai Tửu ủ từ năm đó.
Hắn uống hai ngụm, đã say đến giọng khàn khàn, trừng mắt nhìn Thẩm Lưu Châu, gầm lên:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Ta rốt cuộc có điểm nào không bằng cái tên thái giám đó?!"
*
Thẩm Lưu Châu bối rối liếc nhìn ta, rồi vội vã dắt hắn rời đi.
Nhưng ta không rảnh bận tâm bọn họ, ta chỉ lo lắng cho mẫu thân.
Vừa về đến Thiên Tuế phủ, ta lập tức rút lệnh bài của Tiêu Sở Nam, hạ lệnh:
"Tất cả lập tức đi điều tra tung tích mẫu thân ta!"
Ta biết, chuyện Cố Diễn Sinh mất khống chế tại thi hội rất nhanh sẽ truyền khắp kinh thành.
Trước khi Tiêu Sở Nam hồi kinh, ta phải tìm được mẫu thân!
21
May mà Cố Diễn Sinh chưa làm quá tuyệt tình, hắn chỉ bắt mẫu thân ta đi xem hai vở kịch.
Sau khi tìm được mẫu thân, việc đầu tiên ta làm là ra lệnh phong tỏa tin tức.
Nhưng đám Cẩm Y Vệ cứng nhắc đó vẫn cứ một mực đem mọi chuyện báo lại cho Tiêu Sở Nam.
Hắn trực tiếp dẫn người bao vây phủ Quốc Công, sau đó lại tiếp tục bao vây phủ Công Chúa.
Có lẽ hắn nghi ngờ Trưởng Công Chúa đứng sau giật dây, sai Cố Diễn Sinh ra mặt gây khó dễ cho ta.
Chuyện này náo loạn cả kinh thành, mọi người đều đồn rằng Thiên Tuế gia sủng ta đến mức không tiếc đắc tội với cả hoàng tộc.
Nhưng ta vô cùng lo lắng.
Bởi vì, lần này hắn chọc vào không phải ai khác, mà là Trưởng Công Chúa—người từng quyền khuynh triều dã.
Bây giờ Phò Mã đã được thả, Trưởng Công Chúa không còn cố kỵ điều gì nữa.
Nếu nàng ta liên thủ với phủ Quốc Công, nâng đỡ Dực Vương tranh đoạt ngôi vị, thì khi Thành Vương thất thế, người đầu tiên gặp nguy chính là Đông Xưởng và Tiêu Sở Nam.
*
"Thẩm Thanh Đài, nàng đang lo lắng cho ta sao?"
Tiêu Sở Nam ôm ta đặt lên đùi hắn, gương mặt đầy mệt mỏi vùi vào hõm cổ ta, đầu mũi nhẹ nhàng cọ lên da thịt ta.
Giống hệt như lúc ta ôm gối của hắn khi vắng hắn.
Ta không tự chủ được mà vòng tay ôm lấy hắn, trả lời có chút chột dạ:
"Ta chỉ lo tiền ta vất vả kiếm được sẽ bay sạch mà thôi."
Tiêu Sở Nam không nói gì, nhưng sự im lặng của hắn khiến ta bất an.
*
Tuy nhiên, mấy tháng trôi qua, Thiên Tuế phủ vẫn bình yên vô sự.
Ngược lại, phủ Quốc Công lại xảy ra đại họa.
Người thiếp thứ năm của Cố Diễn Sinh đẩy Thẩm Lưu Châu ngã xuống đất.
Đứa bé trong bụng nàng ta… không còn nữa.
22
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Lưu Châu được đưa về Thẩm phủ, nàng ta không ăn không uống, sắc mặt tái nhợt, cả người tiều tụy hốc hác.
Lão phu nhân sai người truyền tin gọi ta đến khuyên nhủ.
Trước khi đi, ta tưởng rằng bản thân sẽ không chút đồng cảm với Thẩm Lưu Châu.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy gương mặt nàng ta tái nhợt, không chút sức sống, ta vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nữ tử nếu lấy nhầm người, đau đớn không chỉ là trái tim, mà còn cả thể xác.
*
"Thanh Đài, là ta sai rồi, ta không nên cưới hắn."
"Từ nhỏ ta đã ghen tỵ với ngươi."
"Ghen tỵ vì đám nha hoàn và gia đinh đều thích ngươi."
"Ghen tỵ vì ngươi không có ma ma dạy dỗ, vậy mà cái gì cũng học nhanh hơn ta, cái gì cũng làm giỏi hơn ta."
"Ghen tỵ vì cha luôn khen ngợi ngươi, dù ta có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua ngươi."
*
"Sau đó, tại Trường Bình thi hội, ngươi đoạt quán quân, Cố Diễn Sinh lập lời thề cưới ngươi làm chính thê."
"Ta lại càng phát điên vì ghen tỵ."
"Vì vậy, khi mẫu thân hỏi ta có muốn gả cho Cố Diễn Sinh không, ta nhất thời hồ đồ mà đồng ý."
"Ta nghĩ rằng mình là chính thất, còn ngươi chỉ là thiếp thất, như vậy tức là ta đã thắng ngươi một lần."
"Ta tưởng rằng ngươi cũng sẽ ghen tỵ với ta, giống như ta đã từng ghen tỵ với ngươi."
"Nhưng không ngờ..."
*
"Cố Diễn Sinh căn bản không phải con người! Hắn là cầm thú! Là ma quỷ!"
"Hắn... đã giếc chếc con ta!"
*
Nói đến đây, cả người Thẩm Lưu Châu run rẩy dữ dội, nước mắt lăn dài trên mặt.
Ta ngồi xuống mép giường, đỡ lấy nàng ta, chẳng cần hỏi cũng đoán được nàng ta đã trải qua những gì tại Quốc Công phủ.
Nhưng nàng ta đã sai ở một điểm.
*
"Thẩm Lưu Châu, ta chưa bao giờ muốn tranh với tỷ"
"Ta đối xử tốt với đám hạ nhân, là vì ta và mẫu thân sống khổ sở trong phủ, cần có người để dựa vào."
"Ta nỗ lực học cầm kỳ thư họa, làm mọi thứ thật hoàn mỹ, là vì ta muốn khiến phụ thân nhận ra giá trị của ta."
"Tỷ và ta vốn không giống nhau."
"Một nữ nhi con thiếp thất nếu vô dụng, kết cục duy nhất chỉ có con đường chếc."
*
"Thẩm Lưu Châu, ta từng nghĩ, có lẽ tỷ sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi không có đường sống."
"Nhưng không ngờ, cuối cùng tỷ cũng rơi vào hoàn cảnh này."
Trưởng Công Chúa ban thưởng cho Cố Diễn Sinh một bình Nhược Mai Tửu ủ từ năm đó.
Hắn uống hai ngụm, đã say đến giọng khàn khàn, trừng mắt nhìn Thẩm Lưu Châu, gầm lên:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Ta rốt cuộc có điểm nào không bằng cái tên thái giám đó?!"
*
Thẩm Lưu Châu bối rối liếc nhìn ta, rồi vội vã dắt hắn rời đi.
Nhưng ta không rảnh bận tâm bọn họ, ta chỉ lo lắng cho mẫu thân.
Vừa về đến Thiên Tuế phủ, ta lập tức rút lệnh bài của Tiêu Sở Nam, hạ lệnh:
"Tất cả lập tức đi điều tra tung tích mẫu thân ta!"
Ta biết, chuyện Cố Diễn Sinh mất khống chế tại thi hội rất nhanh sẽ truyền khắp kinh thành.
Trước khi Tiêu Sở Nam hồi kinh, ta phải tìm được mẫu thân!
21
May mà Cố Diễn Sinh chưa làm quá tuyệt tình, hắn chỉ bắt mẫu thân ta đi xem hai vở kịch.
Sau khi tìm được mẫu thân, việc đầu tiên ta làm là ra lệnh phong tỏa tin tức.
Nhưng đám Cẩm Y Vệ cứng nhắc đó vẫn cứ một mực đem mọi chuyện báo lại cho Tiêu Sở Nam.
Hắn trực tiếp dẫn người bao vây phủ Quốc Công, sau đó lại tiếp tục bao vây phủ Công Chúa.
Có lẽ hắn nghi ngờ Trưởng Công Chúa đứng sau giật dây, sai Cố Diễn Sinh ra mặt gây khó dễ cho ta.
Chuyện này náo loạn cả kinh thành, mọi người đều đồn rằng Thiên Tuế gia sủng ta đến mức không tiếc đắc tội với cả hoàng tộc.
Nhưng ta vô cùng lo lắng.
Bởi vì, lần này hắn chọc vào không phải ai khác, mà là Trưởng Công Chúa—người từng quyền khuynh triều dã.
Bây giờ Phò Mã đã được thả, Trưởng Công Chúa không còn cố kỵ điều gì nữa.
Nếu nàng ta liên thủ với phủ Quốc Công, nâng đỡ Dực Vương tranh đoạt ngôi vị, thì khi Thành Vương thất thế, người đầu tiên gặp nguy chính là Đông Xưởng và Tiêu Sở Nam.
*
"Thẩm Thanh Đài, nàng đang lo lắng cho ta sao?"
Tiêu Sở Nam ôm ta đặt lên đùi hắn, gương mặt đầy mệt mỏi vùi vào hõm cổ ta, đầu mũi nhẹ nhàng cọ lên da thịt ta.
Giống hệt như lúc ta ôm gối của hắn khi vắng hắn.
Ta không tự chủ được mà vòng tay ôm lấy hắn, trả lời có chút chột dạ:
"Ta chỉ lo tiền ta vất vả kiếm được sẽ bay sạch mà thôi."
Tiêu Sở Nam không nói gì, nhưng sự im lặng của hắn khiến ta bất an.
*
Tuy nhiên, mấy tháng trôi qua, Thiên Tuế phủ vẫn bình yên vô sự.
Ngược lại, phủ Quốc Công lại xảy ra đại họa.
Người thiếp thứ năm của Cố Diễn Sinh đẩy Thẩm Lưu Châu ngã xuống đất.
Đứa bé trong bụng nàng ta… không còn nữa.
22
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Lưu Châu được đưa về Thẩm phủ, nàng ta không ăn không uống, sắc mặt tái nhợt, cả người tiều tụy hốc hác.
Lão phu nhân sai người truyền tin gọi ta đến khuyên nhủ.
Trước khi đi, ta tưởng rằng bản thân sẽ không chút đồng cảm với Thẩm Lưu Châu.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy gương mặt nàng ta tái nhợt, không chút sức sống, ta vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nữ tử nếu lấy nhầm người, đau đớn không chỉ là trái tim, mà còn cả thể xác.
*
"Thanh Đài, là ta sai rồi, ta không nên cưới hắn."
"Từ nhỏ ta đã ghen tỵ với ngươi."
"Ghen tỵ vì đám nha hoàn và gia đinh đều thích ngươi."
"Ghen tỵ vì ngươi không có ma ma dạy dỗ, vậy mà cái gì cũng học nhanh hơn ta, cái gì cũng làm giỏi hơn ta."
"Ghen tỵ vì cha luôn khen ngợi ngươi, dù ta có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua ngươi."
*
"Sau đó, tại Trường Bình thi hội, ngươi đoạt quán quân, Cố Diễn Sinh lập lời thề cưới ngươi làm chính thê."
"Ta lại càng phát điên vì ghen tỵ."
"Vì vậy, khi mẫu thân hỏi ta có muốn gả cho Cố Diễn Sinh không, ta nhất thời hồ đồ mà đồng ý."
"Ta nghĩ rằng mình là chính thất, còn ngươi chỉ là thiếp thất, như vậy tức là ta đã thắng ngươi một lần."
"Ta tưởng rằng ngươi cũng sẽ ghen tỵ với ta, giống như ta đã từng ghen tỵ với ngươi."
"Nhưng không ngờ..."
*
"Cố Diễn Sinh căn bản không phải con người! Hắn là cầm thú! Là ma quỷ!"
"Hắn... đã giếc chếc con ta!"
*
Nói đến đây, cả người Thẩm Lưu Châu run rẩy dữ dội, nước mắt lăn dài trên mặt.
Ta ngồi xuống mép giường, đỡ lấy nàng ta, chẳng cần hỏi cũng đoán được nàng ta đã trải qua những gì tại Quốc Công phủ.
Nhưng nàng ta đã sai ở một điểm.
*
"Thẩm Lưu Châu, ta chưa bao giờ muốn tranh với tỷ"
"Ta đối xử tốt với đám hạ nhân, là vì ta và mẫu thân sống khổ sở trong phủ, cần có người để dựa vào."
"Ta nỗ lực học cầm kỳ thư họa, làm mọi thứ thật hoàn mỹ, là vì ta muốn khiến phụ thân nhận ra giá trị của ta."
"Tỷ và ta vốn không giống nhau."
"Một nữ nhi con thiếp thất nếu vô dụng, kết cục duy nhất chỉ có con đường chếc."
*
"Thẩm Lưu Châu, ta từng nghĩ, có lẽ tỷ sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi không có đường sống."
"Nhưng không ngờ, cuối cùng tỷ cũng rơi vào hoàn cảnh này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro