Không Muốn Tiếp Tục Làm Thiên Kim Hào Môn
Chương 3:
Nguyệt Lộc
2025-03-27 09:02:47
Chương 3:
Đã vậy chi bằng tôi chủ động rời đi.
Dù sao thì những kiến thức và kỹ năng tôi học được bao năm nay cũng đủ để tôi sống rồi.
…
Lúc tôi thu dọn xong hành lý xuống lầu.
Cha tôi đã đi đâu mất.
Chắc là công ty lại có việc, hoặc là cha tôi bận đi gặp cô bồ nhí nào đó.
Mẹ kế xem tạp chí xong, theo thói quen bà ấy sẽ về phòng đắp mặt nạ.
Thấy tôi xách vali ra, hiếm lắm mới thấy bà ấy quan tâm một câu: “Con ở lại cũng được.”
Dù sao bọn họ cũng nuôi nấng tôi bao năm nay, không nói là có tình cảm hay không, dù sao thì tình cảm cũng là thứ phù phiếm.
Nhưng tối thiểu tôi cũng có thể miễn cưỡng tính là một đứa con ngoan, sau này có thể sẽ có tác dụng.
Tôi lắc đầu, trong lòng không nén nổi vui sướng và nhẹ nhõm.
“Không cần đâu mẹ, tối nay con sẽ dọn đi.”
Nghe tôi nói vậy, mẹ kế gật đầu rồi đi thẳng lên lầu.
Mặt bà ấy không chút cảm xúc, dù sao thì một người mẹ kế chỉ quan tâm đến lợi ích và sĩ diện, đến con gái ruột của bản thân bà ấy còn chẳng quan tâm, huống chi là tôi.
Lúc xuống lầu, Phùng Hoan vẫn còn hơi rụt rè đứng đó.
Mẹ kế tính tình lạnh nhạt, không thích khách sáo với người nhà.
Mấy dì giúp việc thì ai bận việc người nấy, trong lúc nhất thời, chẳng có ai để ý đến cô thiên kim thật vừa mới được tìm về này.
“Cô tự lên đi, trước đây tôi và các em đều ở tầng ba. Căn phòng dì giúp việc dọn cho cô chắc cũng ở đó, cô cứ tự lên là được. Nếu cô không biết đường thì gọi dì dẫn đi.”
Nhà này rộng lắm, lần đầu đến đây đúng là dễ bị lạc, cho nên tôi tốt bụng nhắc nhở một câu.
Ai ngờ cô thiên kim này lại đỏ mắt lên cãi bướng:
“Đây là nhà của tôi, đương nhiên tôi biết đường!”
Được rồi, là tôi lo chuyện bao đồng.
Tôi lắc đầu rồi mặc kệ cô ta, kéo vali ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa huýt sáo sung sướng.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Mẹ kế quản tôi rất nghiêm, đến cả khoảng cách mỗi bước đi cùng với tốc độ đi đều phải chuẩn xác.
Giờ thì tốt rồi, cuối cùng tôi cũng được tự do rồi.
Tôi muốn đi thế nào thì đi, muốn huýt sáo thì huýt sáo.
Một chữ thôi, đã!
…
Sau khi tôi ra khỏi biệt thự, Phùng Hoan lại đuổi theo.
Trong mắt cô ta lộ ra vẻ khó hiểu, không nhịn được hỏi tôi: “Rốt cuộc cô đang giở trò gì? Sao cô lại cam tâm tình nguyện rời khỏi đây như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lẽ trong mắt Phùng Hoan, cái nhà này rất tốt, tốt đến mức có thể được coi là dát vàng.
Nhưng đối với tôi, nó khiến tôi nghẹt thở.
Ở đây không có cái gọi là tình thân.
Cũng không có cái gọi là tình thương của cha mẹ.
Thứ ở đây có chỉ là hết vòng cạnh tranh này đến vòng cạnh tranh khác, những bữa tiệc nhìn thì bình yên nhưng thật ra anh em họ hàng ai nấy đều ngấm ngầm đ.â.m chọc nhau.
Dù sao thì hạ bệ được một người là ngày sau bọn họ sẽ có thêm được một phần cổ phần gia tộc.
Nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Tôi đưa tay sờ lên tai trái của mình.
Cô chị họ bằng tuổi tôi, trông thì dịu dàng hiền lành nhưng thực tế là chị ta lại muốn hủy hoại khuôn mặt của tôi.
Một cô thiên kim hào môn bị hủy dung chắc chắn sẽ không được nhận cổ phần, cũng chẳng còn giá trị lợi dụng.
Đặc biệt là khi hai chị em cùng tuổi còn phải cạnh tranh nhau trong chuyện kết hôn, cô thiên kim nào xuất sắc hơn sẽ có mối nhân duyên càng tốt đẹp.
Còn người bị bỏ rơi, cuối cùng sẽ phải sống còn khổ hơn cả ăn mày.
Đạo lý diệt cỏ tận gốc ai mà chẳng hiểu?
Lần đó tuy tôi tránh được nhưng tai trái của tôi đã bị điếc hoàn toàn.
May mà khuôn mặt tôi không bị hủy dung nên tôi vẫn còn giá trị lợi dụng.
Cho nên tôi mới có thể tiếp tục sống sót.
Thế nên từ đó về sau tôi không còn tin ai nữa.
Cha ruột thì sao, em gái thì sao?
Tôi không thể tin ai cả.
Tin là thua.
Mà tôi không gánh nổi hậu quả của sự thất bại.
Bây giờ không còn mối quan hệ huyết thống này nữa, tôi cũng không có tư cách tranh giành với họ nữa.
Tôi không cần phải đỡ vô số mũi tên ngoài sáng trong tối đó nữa, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Chỉ tiếc là dường như cô nàng Phùng Hoan trông có vẻ yếu đuối này còn chưa biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.
“Múa, piano, cắm hoa cùng với trách nhiệm gia tộc các thứ, sau này đều giao cho cô.”
Dù sao tôi cũng đã sống thay cô ta bao năm nay, cho nên tôi lại tốt bụng nhắc nhở cô ta:
“Hãy khiến bản thân trở nên có giá trị, như vậy cô mới có thể sống lâu được.”
Cuối cùng, dưới ánh mắt hoang mang và nghi hoặc của thiên kim thật, tôi chậm rãi bước ra khỏi cánh cổng lớn.
Lúc thu dọn hành lý, tôi cố ý nhét thêm một ít tiền mặt vào.
Từ gia cũng sẽ không để ý đến mấy đồng tiền này đâu.
Đã vậy chi bằng tôi chủ động rời đi.
Dù sao thì những kiến thức và kỹ năng tôi học được bao năm nay cũng đủ để tôi sống rồi.
…
Lúc tôi thu dọn xong hành lý xuống lầu.
Cha tôi đã đi đâu mất.
Chắc là công ty lại có việc, hoặc là cha tôi bận đi gặp cô bồ nhí nào đó.
Mẹ kế xem tạp chí xong, theo thói quen bà ấy sẽ về phòng đắp mặt nạ.
Thấy tôi xách vali ra, hiếm lắm mới thấy bà ấy quan tâm một câu: “Con ở lại cũng được.”
Dù sao bọn họ cũng nuôi nấng tôi bao năm nay, không nói là có tình cảm hay không, dù sao thì tình cảm cũng là thứ phù phiếm.
Nhưng tối thiểu tôi cũng có thể miễn cưỡng tính là một đứa con ngoan, sau này có thể sẽ có tác dụng.
Tôi lắc đầu, trong lòng không nén nổi vui sướng và nhẹ nhõm.
“Không cần đâu mẹ, tối nay con sẽ dọn đi.”
Nghe tôi nói vậy, mẹ kế gật đầu rồi đi thẳng lên lầu.
Mặt bà ấy không chút cảm xúc, dù sao thì một người mẹ kế chỉ quan tâm đến lợi ích và sĩ diện, đến con gái ruột của bản thân bà ấy còn chẳng quan tâm, huống chi là tôi.
Lúc xuống lầu, Phùng Hoan vẫn còn hơi rụt rè đứng đó.
Mẹ kế tính tình lạnh nhạt, không thích khách sáo với người nhà.
Mấy dì giúp việc thì ai bận việc người nấy, trong lúc nhất thời, chẳng có ai để ý đến cô thiên kim thật vừa mới được tìm về này.
“Cô tự lên đi, trước đây tôi và các em đều ở tầng ba. Căn phòng dì giúp việc dọn cho cô chắc cũng ở đó, cô cứ tự lên là được. Nếu cô không biết đường thì gọi dì dẫn đi.”
Nhà này rộng lắm, lần đầu đến đây đúng là dễ bị lạc, cho nên tôi tốt bụng nhắc nhở một câu.
Ai ngờ cô thiên kim này lại đỏ mắt lên cãi bướng:
“Đây là nhà của tôi, đương nhiên tôi biết đường!”
Được rồi, là tôi lo chuyện bao đồng.
Tôi lắc đầu rồi mặc kệ cô ta, kéo vali ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa huýt sáo sung sướng.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Mẹ kế quản tôi rất nghiêm, đến cả khoảng cách mỗi bước đi cùng với tốc độ đi đều phải chuẩn xác.
Giờ thì tốt rồi, cuối cùng tôi cũng được tự do rồi.
Tôi muốn đi thế nào thì đi, muốn huýt sáo thì huýt sáo.
Một chữ thôi, đã!
…
Sau khi tôi ra khỏi biệt thự, Phùng Hoan lại đuổi theo.
Trong mắt cô ta lộ ra vẻ khó hiểu, không nhịn được hỏi tôi: “Rốt cuộc cô đang giở trò gì? Sao cô lại cam tâm tình nguyện rời khỏi đây như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lẽ trong mắt Phùng Hoan, cái nhà này rất tốt, tốt đến mức có thể được coi là dát vàng.
Nhưng đối với tôi, nó khiến tôi nghẹt thở.
Ở đây không có cái gọi là tình thân.
Cũng không có cái gọi là tình thương của cha mẹ.
Thứ ở đây có chỉ là hết vòng cạnh tranh này đến vòng cạnh tranh khác, những bữa tiệc nhìn thì bình yên nhưng thật ra anh em họ hàng ai nấy đều ngấm ngầm đ.â.m chọc nhau.
Dù sao thì hạ bệ được một người là ngày sau bọn họ sẽ có thêm được một phần cổ phần gia tộc.
Nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Tôi đưa tay sờ lên tai trái của mình.
Cô chị họ bằng tuổi tôi, trông thì dịu dàng hiền lành nhưng thực tế là chị ta lại muốn hủy hoại khuôn mặt của tôi.
Một cô thiên kim hào môn bị hủy dung chắc chắn sẽ không được nhận cổ phần, cũng chẳng còn giá trị lợi dụng.
Đặc biệt là khi hai chị em cùng tuổi còn phải cạnh tranh nhau trong chuyện kết hôn, cô thiên kim nào xuất sắc hơn sẽ có mối nhân duyên càng tốt đẹp.
Còn người bị bỏ rơi, cuối cùng sẽ phải sống còn khổ hơn cả ăn mày.
Đạo lý diệt cỏ tận gốc ai mà chẳng hiểu?
Lần đó tuy tôi tránh được nhưng tai trái của tôi đã bị điếc hoàn toàn.
May mà khuôn mặt tôi không bị hủy dung nên tôi vẫn còn giá trị lợi dụng.
Cho nên tôi mới có thể tiếp tục sống sót.
Thế nên từ đó về sau tôi không còn tin ai nữa.
Cha ruột thì sao, em gái thì sao?
Tôi không thể tin ai cả.
Tin là thua.
Mà tôi không gánh nổi hậu quả của sự thất bại.
Bây giờ không còn mối quan hệ huyết thống này nữa, tôi cũng không có tư cách tranh giành với họ nữa.
Tôi không cần phải đỡ vô số mũi tên ngoài sáng trong tối đó nữa, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Chỉ tiếc là dường như cô nàng Phùng Hoan trông có vẻ yếu đuối này còn chưa biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.
“Múa, piano, cắm hoa cùng với trách nhiệm gia tộc các thứ, sau này đều giao cho cô.”
Dù sao tôi cũng đã sống thay cô ta bao năm nay, cho nên tôi lại tốt bụng nhắc nhở cô ta:
“Hãy khiến bản thân trở nên có giá trị, như vậy cô mới có thể sống lâu được.”
Cuối cùng, dưới ánh mắt hoang mang và nghi hoặc của thiên kim thật, tôi chậm rãi bước ra khỏi cánh cổng lớn.
Lúc thu dọn hành lý, tôi cố ý nhét thêm một ít tiền mặt vào.
Từ gia cũng sẽ không để ý đến mấy đồng tiền này đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro