Không Muốn Tiếp Tục Làm Thiên Kim Hào Môn

Chương 2:

Nguyệt Lộc

2025-03-27 09:02:47

Chương 2:  

Cha tôi ưỡn cái bụng phệ, tay cầm hợp đồng trị giá hơn trăm triệu tệ liếc nhìn Phùng Hoan trước mặt, sau đó ra hiệu cho trợ lý bên cạnh.

 

Trợ lý rất biết điều, lập tức gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra.

 

Còn mẹ kế của tôi thì ngồi trên sofa lật tạp chí.

 

Bà ấy không hứng thú với mấy chuyện bát quái này.

 

Ai là con gái ruột của cha tôi đều không quan trọng, dù sao thì cũng phải gọi bà là mẹ thôi.

 

Bác sĩ gia đình tới rất nhanh, lập tức lấy mẫu xét nghiệm rồi đưa đi kiểm tra.

 

Hào môn mà, làm gì cũng nhanh.

 

Một bản báo cáo xét nghiệm ADN nhanh chóng ra lò.

 

Tôi quả thực không phải con ruột của ông ấy, Phùng Hoan mới là thiên kim thật sự.

 

Cô ta bày ra vẻ yếu đuối, mắt đỏ hoe muốn tiến lên kéo tay cha tôi.

 

Cũng có thể nói là cô ta đang muốn khơi gợi lại tình cha con.

 

Dù sao thì cũng đã lạc nhau rất nhiều năm rồi, kiểu gì cũng nên ôm nhau khóc lóc một chút mới phải.

 

Tiếc là cô ta còn chưa chạm được vào tay áo cha tôi thì điện thoại của ông ấy đã đổ chuông, cha tôi trực tiếp cầm điện thoại đi chỗ khác nghe.

 

Đến cả một ánh mắt cha tôi cũng không cho Phùng Hoan.

 

Trong lòng cha tôi, việc kinh doanh quan trọng hơn con gái rất nhiều.

 

Phùng Hoan hơi xấu hổ, đứng tại chỗ lau nước mắt, trông có chút tủi thân.

 

Dường như chẳng có ai chào đón cô ta về nhà cả.

 

Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn tiến lên vỗ vai cô ta.

 

“Rồi cô sẽ quen thôi.”

 

Tôi thật sự không có ý cười nhạo gì đâu, đây là lời khuyên chân thành nhất mà tôi có thể cho cô ta.

 

Hào môn nhìn thì hào nhoáng, thực tế là cho dù có quan hệ huyết thống cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm.

 

Ví dụ như cha tôi, người đã sống với tôi bao năm, bỗng dưng biết tôi không phải con gái ruột của ông nhưng ông cũng chẳng buồn bã gì.

 

Mẹ kế thì càng chẳng quan tâm, cùng lắm cũng chỉ dặn dò dì giúp việc dọn thêm một phòng nữa thôi.

 

Biệt thự lớn có một điểm tốt là phòng rất nhiều.

 

Dù có thêm ba bốn cô con gái ruột nữa cũng vẫn đủ chỗ ở.

 

Tiếc là tôi vừa dứt lời, Phùng Hoan đã trừng mắt nhìn tôi.

 

“Cô cướp mất hai mươi năm cuộc đời của tôi, dựa vào cái gì mà tới giờ cô còn dám nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó?”

 

Được rồi, lại là lỗi của tôi.

 

Khách quan mà nói, đúng là tôi đã chiếm thân phận của cô ta suốt hai mươi năm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng chủ quan mà nói, hình như tôi cũng không có quyền lựa chọn mà, đúng không?

 

Tôi sinh ra ở đâu, tôi đâu có được chọn.

 

Giống như hai mươi năm nay, tôi cũng đâu có từ chối được những “sở thích” mà tôi phải học.

 

“Vậy cô muốn sao?”

 

Tôi cúi đầu nhìn cô ta, Phùng Hoan mặc áo sơ mi trắng phối với quần jean, trông rất giản dị.

 

Không giống như người sống thiếu thốn.

 

Tôi lại nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc, nhãn hiệu này rất đắt đỏ, kiểu dáng quần áo cũng rất vừa người.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


 

Nhưng tôi mặc không thoải mái, còn bị dị ứng nhẹ nữa, tôi vốn định đổi rồi nhưng mẹ kế lại nói mặc bộ này trông sang trọng, không cho tôi đổi.

 

Trông thì có vẻ là thiên kim hào môn hào nhoáng, nhưng thật ra tôi đến cả quyền tự do ăn mặc cũng không có.

 

“Hiện tại tôi đã trở về rồi, vậy chẳng phải cô cũng nên trở về nơi cô nên về sao?”

 

Trong mắt Phùng Hoan lộ rõ sự căm ghét rõ ràng, đó cũng là lẽ thường tình thôi.

 

Tôi không giận được.

 

Quay đầu nhìn người cha vẫn còn đang nghe điện thoại bàn công việc cùng với người mẹ kế vẫn đang lật tạp chí.

 

Dù họ có nghe thấy cuộc đối thoại giữa tôi và Phùng Hoan thì họ cũng chẳng để tâm.

 

Nói thẳng ra là họ không quan tâm.

 

Tôi vốn cũng chẳng có tình cảm gì với mẹ kế, cha tôi thì quanh năm suốt tháng không có mặt ở nhà.

 

Trong cái nhà này, thứ duy nhất níu giữ tôi có lẽ là mấy đứa em cùng cảnh ngộ.

 

Nhưng hình như bây giờ chúng không còn là em của tôi nữa rồi.

 

Nghĩ thông suốt điểm này, tôi sảng khoái gật đầu với cô ta.

 

“Được, tối nay tôi sẽ dọn đi.”

 

Nói xong tôi lập tức lên lầu thu dọn hành lý, dì giúp việc đi theo sau tôi.

 

Phùng Hoan nghe vậy đứng ngây ra đó, có lẽ cô ta không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như vậy.

 

Có gì mà phải do dự chứ?

 

Ba ngày nữa là đến kỳ thi tháng rồi, lần trước tôi cố sống cố c.h.ế.t mới được hạng 9.

 

Nếu lần này không vào được top 5, chắc chắn mẹ kế và cha tôi sẽ bắt tôi đi học thêm càng nhiều hơn, cũng học thêm càng nhiều “sở thích nghiệp dư”.

 

Hoặc là trực tiếp đuổi tôi ra khỏi nhà.

 

Hiện tại chúng tôi đã chẳng còn quan hệ huyết thống gì, bọn họ hoàn toàn có thể trở mặt.

 

Con cái hào môn không được phép trở thành phế vật.

 

Một khi đã là phế vật, rất có thể sẽ bị vứt bỏ ngay lập tức.

 

Dù sao thì bọn họ cũng có đầy con trai con gái, thiếu một hai đứa cũng không sao.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Muốn Tiếp Tục Làm Thiên Kim Hào Môn

Số ký tự: 0