Không Làm Vai Phụ

Nụ Hôn Sân Thượ...

Chi Chi Vi Chỉ Chỉ

2025-03-23 21:01:00

{10}

Đó là ba phút rất dài.

Tôi nhìn Lục Tĩnh Châu như cuối cùng đã tìm lại được bảo vật đã mất, ôm cô ta đầy thương tiếc, lại hôn cô ta một cách mạnh bạo.

Tôi nhìn Trần Vi từ lúc đầu chống cự, kháng cự đến chấp nhận, chìm đắm ngẩng đầu đáp lại.

Âm thanh xung quanh dường như bị rút cạn, tôi gần như có cảm giác bị bóp nghẹt.

Tôi mấp máy môi: "...Lục Tĩnh Châu."

Anh không nghe thấy.

Như có một bức bình phong vô hình, ngăn cách tôi và thế giới của họ—

Nam nữ chính trải qua bao gian nan cuối cùng cũng hóa giải hiểu lầm, thành đôi, tôi nên ảm đạm rời đi.

Không biết đã qua bao lâu, Lục Tĩnh Châu mới đột nhiên ngẩng đầu lên, chú ý đến tôi ở bên này, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Anh gần như lập tức đẩy Trần Vi ra.

 

Lại trong lúc Trần Vi kinh hô một tiếng, suýt ngã, anh theo bản năng đỡ lấy eo cô ta.

Tôi mỉa mai nhếch môi.

Cười cười, nước mắt rơi xuống.

Lục Tĩnh Châu nhanh chóng đi đến trước mặt tôi.

Anh vốn luôn bình tĩnh, tôi chưa từng thấy anh có vẻ mặt hoảng loạn như vậy, chỉ vài mét ngắn ngủi, anh thậm chí còn loạng choạng mấy bước.

"Lục Tĩnh Châu, chúc mừng anh. Bạn gái cũ của anh bỏ rơi anh là có nỗi khổ riêng, năm đó cô ấy sắp chết, cho nên mới không thể không thiết kế để anh hận cô ấy."

"Anh rất vui đúng không?"

"Bây giờ, hai người cuối cùng cũng có thể ở bên nhau rồi."

Tôi vẫn đang cười.

"Kỳ Kỳ..."

Trong mắt Lục Tĩnh Châu cảm xúc cuộn trào, đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy, dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chỉ khẽ gọi tên tôi.

Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi, mở một đoạn ghi âm cuộc gọi:

"Em đuổi theo là để nói cho anh biết, cái file ghi âm đó là em gái anh cố ý cắt xén, đây mới là bản ghi âm đầy đủ cuộc gọi của em và Trần Vi, là Trần Vi khiêu khích em trước, dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p em từ bỏ anh."

"Em rất ghét cô ta, nhưng không đến mức phải oan uổng, mang tội danh cố ý xúi giục người khác tự sát."

Đúng vậy, lúc Trần Vi gọi điện đến, để đề phòng, tôi đã bấm ghi âm.

Lục Tĩnh Châu đột nhiên nhìn về phía Trần Vi.

 

Cô ta khẽ biến sắc, nước mắt đọng trong khóe mắt, dáng vẻ yếu đuối khiến người ta không nỡ trách móc: "Tĩnh Châu, anh biết mà, em chỉ là quá yêu anh."

"Hơn nữa, anh vừa rồi bỏ mặc cô ta chạy trốn, trước mặt cô ta hôn em, chẳng lẽ không phải đại diện cho việc anh đã tha thứ cho em rồi sao?"

Những lời thẳng thừng của cô ta như một con d.a.o sắc bén, nhắc nhở Lục Tĩnh Châu anh ấy vừa rồi đã làm gì.

 

Lục Tĩnh Châu cả người cứng đờ.

Anh dần đỏ mắt, giơ tay muốn chạm vào tôi, tôi đột nhiên tránh ra, tát anh một cái thật mạnh: "Đừng chạm vào tôi, ghê tởm."

Không khí trong nháy mắt tĩnh lặng.

Nhìn sự kinh ngạc, đau khổ và hối hận dần dần hiện lên trong mắt anh, trong lòng tôi lại vô cùng bình tĩnh, lại có chút hoảng hốt.

 

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Trong đầu hiện lên rất nhiều đoạn hồi ức.

Ngày đầu tiên tôi gặp Lục Tĩnh Châu, tôi bắt gặp bố tôi và tình nhân của ông ta hẹn hò.

Bố tôi tức giận, trực tiếp hất cốc cà phê trên bàn vào mặt tôi.

Là Lục Tĩnh Châu đi ngang qua, dùng thân mình che chắn cho tôi khỏi cốc cà phê nóng bỏng và nhớp nháp.

Ông chủ tốt bụng đưa cho anh một ít rượu thuốc và tăm bông, bảo anh vào phòng nghỉ ngơi bôi thuốc, tôi ở bên ngoài đợi đến ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, nhà hàng đã sắp đóng cửa.

 

Lục Tĩnh Châu không những không đi, còn khoác áo khoác lên người tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Lúc nãy gọi thế nào em cũng không tỉnh, không thể để em một mình ở đây được."

Lục Tĩnh Châu nhìn đồng hồ, xoa xoa mi tâm nói: "Trời lạnh rồi, sau này ra ngoài nhớ mặc thêm áo."

Một câu nói đơn giản của người xa lạ, lại khiến mũi tôi cay cay.

Nhìn vết bẩn đậm trên áo khoác, tôi lấy điện thoại ra, muốn bồi thường tiền áo khoác cho anh.

Lục Tĩnh Châu thản nhiên từ chối: "Không cần, không đắt."

Mãi sau này tôi mới biết, chiếc áo khoác đó là chiếc áo duy nhất, đắt tiền nhất của Lục Tĩnh Châu lúc bấy giờ.

 

Sau đó, tôi nộp hồ sơ vào công ty anh.

Lúc đó công ty vừa trải qua khủng hoảng, anh suốt ngày phải tiếp khách, uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày.

Tôi chợt nhận ra, khát vọng thành công của anh gần như đã đến mức cố chấp.

Như thể nhất định phải làm ra thành tích cho một người nào đó xem vậy.

Mà ngày đó ở nhà hàng, anh vốn định đến chi nhánh công ty để kêu gọi đầu tư, nhưng lại vì sự an toàn của một cô gái xa lạ là tôi, đợi đến khi nhà hàng đóng cửa.

 

Sự mâu thuẫn như vậy, khiến tôi không khỏi muốn tìm hiểu.

Sau đó, chìm đắm.

Ban ngày tôi thay anh đi tiếp khách uống rượu, buổi tối ở bệnh viện bận rộn chăm sóc anh.

Để bồi bổ dạ dày cho anh, mỗi ngày đều dành mấy tiếng đồng hồ để nấu cháo kê và canh sườn hầm ngó sen.

Kết quả ngày anh xuất viện, tôi vì làm việc quá sức mà nhập viện.

 

Anh ngồi bên giường nhìn tôi hồi lâu, hỏi: "Em thích anh à?"

Tôi ngốc nghếch đáp lại một câu: "Bây giờ anh mới nhận ra sao?"

Lục Tĩnh Châu ngây người, cúi đầu cười: "Anh đúng là ngốc thật."

Sau đó, anh chuẩn bị một màn tỏ tình hoành tráng ở công ty, còn cùng tôi đến trung tâm thương mại chọn một chiếc váy mà tôi đã ngắm nghía từ lâu.

Anh xoa xoa đuôi mắt ửng đỏ của tôi, cười:

"Dễ dàng thỏa mãn vậy sao?"

"Đợi công ty lên sàn, anh sẽ tặng em một chiếc váy trị giá một triệu tệ."

Tôi kiễng chân hôn anh, vẻ mặt ngọt ngào: "Em tin anh."

 

Lúc đó tôi không thể nào ngờ được, sau này chiếc váy một triệu tệ đó cũng sẽ bị Trần Vi làm hỏng, trở thành công cụ để anh và Trần Vi gương vỡ lại lành.

Đêm đầu tiên tôi đến ở nhà anh, anh lau nước mắt cho tôi, biết rõ còn cố hỏi: "Ai bắt nạt em?"

Nửa đêm tôi tỉnh dậy, phát hiện anh đang hút thuốc ngoài ban công.

Trong màn đêm đen đặc, tóc mái che khuất đôi mày sắc bén của anh, đầu t.h.u.ố.c lá đỏ rực lập lòe, đối với một Lục tổng bình thường tung hoành ngang dọc, quyết đoán trên thương trường mà nói, khoảnh khắc yếu đuối đó của anh thật quyến rũ.

 

Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn anh đang nhớ Trần Vi.

Năm năm nay, tôi cùng anh trải qua vô số khó khăn và thất bại, luôn luôn bên cạnh anh, anh cũng làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai hoàn hảo đối với tôi.

Nhưng sau khi Trần Vi xuất hiện, tôi vẫn thua trắng tay.

...

Tôi rời khỏi sân thượng, Lục Tĩnh Châu nắm lấy cổ tay tôi, giọng nói khàn khàn: "...Đừng đi."

Lần này tôi không lập tức giãy giụa, nhìn anh một lúc, sau đó khẽ cười:

"Lục Tĩnh Châu, chúng ta ở bên nhau năm năm, em ngưỡng mộ tài năng và tham vọng của anh, kính phục nghị lực và sự nỗ lực của anh, đau lòng cho những gì anh đã trải qua, em kính trọng anh, yêu anh, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng chưa từng nghĩ đến việc rời xa anh."

"Mà hôm nay em đột nhiên phát hiện, anh không xứng đáng có được em."

"Năm năm nay, anh có lẽ có chút tình cảm với em, nhưng trong lòng anh, tình cảm này quá nông cạn, xen lẫn sự giải khuây và sự cảm kích khi nương tựa vào nhau, so với tình yêu oanh oanh liệt liệt của hai người, căn bản không đáng nhắc đến."

"Mà em muốn nói cho anh biết, tình yêu của em cũng chân thành, mãnh liệt, cũng xứng đáng được đối xử chân thành, em chỉ là, yêu nhầm anh."

 

Sắc mặt Lục Tĩnh Châu trắng bệch, anh mấp máy môi, nhưng dường như không thể biện minh, chỉ im lặng, đau khổ nhìn tôi.

Tôi gỡ tay anh ra từng chút một, giọng nói lạnh lùng và tuyệt tình:

"Không dám thừa nhận mình vẫn còn yêu bạn gái cũ, ngang nhiên làm tổn thương bạn gái hiện tại rồi lại không chịu buông tay, Lục Tĩnh Châu, em coi thường anh."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Làm Vai Phụ

Số ký tự: 0