Ngày Cưới
Chi Chi Vi Chỉ Chỉ
2025-03-23 21:01:00
{08}
Không biết có nên cảm thấy may mắn hay không, cảnh tượng trước mắt, không hề khó coi như tôi tưởng tượng—
Trần Vi co ro trong chăn, một tay bị ga trải giường buộc vào đầu giường, cả khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai rối bù.
"Tĩnh Châu, anh... đừng cứu em, em biết anh vẫn chưa tha thứ cho em. Em không muốn anh phải hối hận."
Cô ta dường như đang cố gắng chịu đựng, dáng vẻ rơi lệ khiến tôi không khỏi xót xa.
Lục Tĩnh Châu quay lưng về phía cửa, đứng thẳng người bên giường, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.
"Lục Tĩnh Châu."
Nhìn thấy tôi, Lục Tĩnh Châu ngây người.
Tôi chạy đến bên cạnh anh, phát hiện anh quần áo chỉnh tề, dường như không có gì khác thường, run rẩy hỏi: "Anh không sao chứ?"
Lục Tĩnh Châu lắc đầu.
Dường như nghĩ đến điều gì, anh nhìn tôi chằm chằm, rất nghiêm túc giải thích với tôi:
"Vừa rồi Lục Tư Di lừa anh vào đây, còn khóa trái anh và Trần Vi lại, nhưng ly rượu bị bỏ thuốc đó anh không uống, anh không làm gì cả."
Vậy là, chỉ có Trần Vi là người bị bỏ thuốc.
Trong đầu tôi rối bời, vừa định nói gì, cánh tay đột nhiên bị người khác nắm lấy.
"Đều tại cô, nếu không phải tại cô, họ đã sớm..." Lục Tư Di lao đến muốn đánh tôi.
Tôi không thể nhịn được nữa, giơ tay tát cô ta một cái: "Cô bị bệnh à?"
Lục Tư Di vẻ mặt không thể tin được, mách tội với Lục Tĩnh Châu: "Anh, cô ta đánh em, em là em gái ruột của anh đó!"
Thấy Lục Tĩnh Châu chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt Lục Tư Di thoáng qua một tia hoảng loạn.
"Lương Kỳ, anh trai tôi căn bản không yêu cô, tại sao cô cứ không biết xấu hổ, cứ bám lấy anh trai tôi không buông?"
Tôi tức đến bật cười: "Bỏ thuốc cho anh trai ruột và người bạn gái cũ suýt hại c.h.ế.t mẹ mình, rồi đưa vào cùng một phòng, cô đúng là không biết xấu hổ."
Lục Tư Di ánh mắt né tránh: "Trần Vi không cố ý, cô ấy..."
"Đủ rồi!"
Lục Tĩnh Châu đột nhiên lên tiếng, dùng vẻ mặt và giọng điệu lạnh lùng nhất nói một câu:
"Cho dù cô ấy có lý do gì, anh cũng không muốn nghe nữa."
Lục Tư Di sắc mặt trắng bệch: "Anh, anh nhất định sẽ hối hận."
Lục Tĩnh Châu không hề d.a.o động: "Hôn lễ của anh và Lương Kỳ vào tuần sau, em tốt nhất cũng đừng đến, anh không hoan nghênh em."
Cuối cùng, xe cứu thương đã đưa Trần Vi đi.
Lúc rời đi, cô ta dùng giọng rất khẽ nói:
"Tĩnh Châu, cho dù anh có tin hay không, năm đó em chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương anh."
Lục Tĩnh Châu nắm lấy tay tôi, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.
{09}
Tôi nói với Lục Tĩnh Châu, về chuyện kết hôn, tôi muốn suy nghĩ lại.
Anh không kiên quyết từ chối nữa, chỉ nghiêm túc nói: "Lương Kỳ, dù thế nào đi nữa, anh sẽ không bao giờ rời xa em."
Tôi chặn tin nhắn của tất cả mọi người, một mình đi du lịch giải khuây.
Không ngờ chúng tôi lại gặp phải động đất.
Càng không ngờ rằng, Lục Tĩnh Châu bất chấp dư chấn nguy hiểm, vội vàng chạy đến.
Tôi không bị thương gì, ngược lại là anh, bị một tấm biển quảng cáo rơi trúng cánh tay, phải khâu sáu mũi.
Thấy tôi sắp khóc, anh nhịn đau dỗ tôi: "May mà bị thương ở cánh tay, nếu là mặt, thì lúc kết hôn anh sẽ không đẹp trai nữa."
Rõ ràng là đang nói đùa, nhưng khi nói đến chuyện kết hôn, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, kiên định.
Tôi nhìn anh hồi lâu, hít sâu một hơi: "Vậy anh còn không mau dưỡng thương, nếu không đến ngày cưới anh vẫn phải băng bó."
Anh ngây người, trong mắt ánh lên tia sáng, trong ánh sáng đó toàn là tôi: "Được."
...
Ngày cưới đến gần, tôi bận đến mức đầu óc quay cuồng.
Hôm thử váy cưới, Trần Vi gọi điện cho tôi.
"Hôm đó tôi đã sớm biết Lục Tư Di bỏ thuốc, là tôi cố ý uống."
Cô ta còn nói rất nhiều, uy h.i.ế.p tôi rằng nếu tôi không trả Lục Tĩnh Châu lại cho cô ta, cô ta sẽ tự sát.
Tôi thật sự cảm thấy cô ta bị bệnh.
Lạnh lùng đáp lại một câu: "Vậy cô đi c.h.ế.t đi."
Sau đó cô ta không gọi điện đến nữa.
Mãi đến ngày cưới, có người gửi cho tôi một tin nhắn nặc danh: "Có muốn cá cược không, hôm nay hai người không kết hôn được đâu."
Giọng điệu chắc chắn, như thể chỉ đang đơn giản trần thuật sự thật.
Rất rõ ràng, là Trần Vi gửi.
Trong lòng tôi bỗng nhiên bực bội.
Không chỉ vì tin nhắn này, mà là tôi phát hiện, Lục Tĩnh Châu hôm nay có chút không tập trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"...Chú rể, con có đồng ý không?"
Khi người chủ trì hỏi đến lần thứ tư, tôi thấy Lục Tĩnh Châu mới tỉnh lại từ trạng thái lơ đãng.
Lại ngây ngốc im lặng một lúc, anh mới khẽ nói một câu: "Con đồng ý."
Tôi có chút hoảng hốt.
Anh đang hối hận sao?
Điện thoại của Lục Tĩnh Châu đột ngột vang lên.
Anh khẽ biến sắc, dường như biết ai gọi đến, không bắt máy.
Điện thoại reo không ngừng.
Anh trực tiếp tắt máy.
Hôn lễ đang đến phần hồi tưởng lại những khoảnh khắc ngọt ngào, những bức ảnh và âm nhạc đã chuẩn bị sẵn bỗng nhiên biến mất, trên màn hình lớn đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.
Lục Tư Di.
Tôi đột nhiên có dự cảm không lành.
Giây tiếp theo, giọng nói hoảng loạn của Lục Tư Di vang vọng khắp lễ đường.
"Anh, Trần Vi mất tích rồi."
Mọi người xôn xao.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
"Trần Vi là ai?"
"Haizz, bạn gái cũ của Lục tổng."
Tôi thấy Lục Tĩnh Châu rõ ràng ngây người.
Lục Tư Di dường như vừa đi vừa chạy, nói chuyện hơi thở hổn hển:
"Vừa rồi cô ấy rất không bình thường, nói muốn chuẩn bị quà cưới cho hai người, sau đó liền không thấy đâu nữa."
"Anh, mặc dù em đã hứa với Trần Vi không nói, nhưng hôm nay em thật sự không nhịn được nữa."
"Anh không nghe điện thoại của em, em chỉ có thể dùng cách này để anh biết sự thật."
Lục Tĩnh Châu dừng lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
"Cô ấy chưa từng phản bội anh, kỹ thuật cốt lõi không phải cô ấy lấy, là một nhân viên khác trong công ty các anh lấy, cô ấy cố ý nhận tội thay."
"Bởi vì—"
"Trần Vi lúc đó được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu."
Lục Tĩnh Châu đứng sững tại chỗ.
"Lúc đó chồng cũ của cô ấy còn uy h.i.ế.p cô ấy, nếu không gả cho hắn, sẽ làm cho công ty của anh phá sản hoàn toàn."
"Năm năm nay, cô ấy căn bản không được hưởng phúc, vẫn luôn đi chữa bệnh ở bên ngoài."
Lục Tĩnh Châu vẻ mặt như bị sét đánh, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
"Anh, cô ấy thật sự đã vì anh mà hy sinh rất nhiều, Lương Kỳ kia tâm địa độc ác, căn bản không xứng với anh."
"Anh có biết cô ta đã nói gì với Trần Vi không?"
Một tràng âm thanh rè rè của dòng điện, Lục Tư Di mở máy ghi âm.
Bên trong truyền đến giọng nói lạnh lùng, đầy ác ý của tôi—
"Cô đi c.h.ế.t đi."
Lục Tĩnh Châu đột nhiên quay đầu, nhìn tôi.
Anh chưa từng dùng ánh mắt sắc bén, nghi ngờ, chất vấn này nhìn tôi.
"Em thấy Trần Vi rồi."
"Cô ấy đang ở... trên sân thượng."
"Anh..."
Giọng Lục Tư Di run rẩy:
"Cô ấy muốn nhảy lầu."
Lục Tĩnh Châu dường như sắp đứng không vững.
"Lục Tĩnh Châu, cái máy ghi âm đó—" Tôi nắm lấy cánh tay anh, muốn biện minh cho mình.
Lục Tĩnh Châu hất tay tôi ra, tôi loạng choạng, không kịp phòng bị ngã nhào xuống đất.
"Lục Tĩnh Châu..."
Anh lại chỉ quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt phức tạp, sau đó không quay đầu lại rời đi.
Không màng đến biểu cảm và ánh mắt giễu cợt của mọi người, tôi đứng dậy, xách váy đuổi theo.
Một tiếng sấm rền vang, bầu trời vốn trong xanh vạn dặm đột nhiên đổ mưa lớn.
Tôi lảo đảo chạy theo Lục Tĩnh Châu đến sân thượng của khách sạn.
Vừa hay nhìn thấy anh và Trần Vi đang giằng co.
Trong mưa, Trần Vi không ngừng giãy giụa, Lục Tĩnh Châu mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy cô ta từ phía sau.
Cả hai người đều ướt sũng.
"Không phải muốn kết hôn sao? Đến tìm em làm gì?"
"Trong mắt anh em chính là một người phụ nữ hám giàu sang phụ bạc, đúng không?"
"Lục Tĩnh Châu, nếu anh hận em, vậy em c.h.ế.t trước mặt anh—"
Không đợi cô ta hét xong, Lục Tĩnh Châu dùng sức xoay người cô ta lại, một tay xoa gáy cô ta, hôn mạnh xuống.
Không biết có nên cảm thấy may mắn hay không, cảnh tượng trước mắt, không hề khó coi như tôi tưởng tượng—
Trần Vi co ro trong chăn, một tay bị ga trải giường buộc vào đầu giường, cả khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai rối bù.
"Tĩnh Châu, anh... đừng cứu em, em biết anh vẫn chưa tha thứ cho em. Em không muốn anh phải hối hận."
Cô ta dường như đang cố gắng chịu đựng, dáng vẻ rơi lệ khiến tôi không khỏi xót xa.
Lục Tĩnh Châu quay lưng về phía cửa, đứng thẳng người bên giường, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.
"Lục Tĩnh Châu."
Nhìn thấy tôi, Lục Tĩnh Châu ngây người.
Tôi chạy đến bên cạnh anh, phát hiện anh quần áo chỉnh tề, dường như không có gì khác thường, run rẩy hỏi: "Anh không sao chứ?"
Lục Tĩnh Châu lắc đầu.
Dường như nghĩ đến điều gì, anh nhìn tôi chằm chằm, rất nghiêm túc giải thích với tôi:
"Vừa rồi Lục Tư Di lừa anh vào đây, còn khóa trái anh và Trần Vi lại, nhưng ly rượu bị bỏ thuốc đó anh không uống, anh không làm gì cả."
Vậy là, chỉ có Trần Vi là người bị bỏ thuốc.
Trong đầu tôi rối bời, vừa định nói gì, cánh tay đột nhiên bị người khác nắm lấy.
"Đều tại cô, nếu không phải tại cô, họ đã sớm..." Lục Tư Di lao đến muốn đánh tôi.
Tôi không thể nhịn được nữa, giơ tay tát cô ta một cái: "Cô bị bệnh à?"
Lục Tư Di vẻ mặt không thể tin được, mách tội với Lục Tĩnh Châu: "Anh, cô ta đánh em, em là em gái ruột của anh đó!"
Thấy Lục Tĩnh Châu chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt Lục Tư Di thoáng qua một tia hoảng loạn.
"Lương Kỳ, anh trai tôi căn bản không yêu cô, tại sao cô cứ không biết xấu hổ, cứ bám lấy anh trai tôi không buông?"
Tôi tức đến bật cười: "Bỏ thuốc cho anh trai ruột và người bạn gái cũ suýt hại c.h.ế.t mẹ mình, rồi đưa vào cùng một phòng, cô đúng là không biết xấu hổ."
Lục Tư Di ánh mắt né tránh: "Trần Vi không cố ý, cô ấy..."
"Đủ rồi!"
Lục Tĩnh Châu đột nhiên lên tiếng, dùng vẻ mặt và giọng điệu lạnh lùng nhất nói một câu:
"Cho dù cô ấy có lý do gì, anh cũng không muốn nghe nữa."
Lục Tư Di sắc mặt trắng bệch: "Anh, anh nhất định sẽ hối hận."
Lục Tĩnh Châu không hề d.a.o động: "Hôn lễ của anh và Lương Kỳ vào tuần sau, em tốt nhất cũng đừng đến, anh không hoan nghênh em."
Cuối cùng, xe cứu thương đã đưa Trần Vi đi.
Lúc rời đi, cô ta dùng giọng rất khẽ nói:
"Tĩnh Châu, cho dù anh có tin hay không, năm đó em chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương anh."
Lục Tĩnh Châu nắm lấy tay tôi, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.
{09}
Tôi nói với Lục Tĩnh Châu, về chuyện kết hôn, tôi muốn suy nghĩ lại.
Anh không kiên quyết từ chối nữa, chỉ nghiêm túc nói: "Lương Kỳ, dù thế nào đi nữa, anh sẽ không bao giờ rời xa em."
Tôi chặn tin nhắn của tất cả mọi người, một mình đi du lịch giải khuây.
Không ngờ chúng tôi lại gặp phải động đất.
Càng không ngờ rằng, Lục Tĩnh Châu bất chấp dư chấn nguy hiểm, vội vàng chạy đến.
Tôi không bị thương gì, ngược lại là anh, bị một tấm biển quảng cáo rơi trúng cánh tay, phải khâu sáu mũi.
Thấy tôi sắp khóc, anh nhịn đau dỗ tôi: "May mà bị thương ở cánh tay, nếu là mặt, thì lúc kết hôn anh sẽ không đẹp trai nữa."
Rõ ràng là đang nói đùa, nhưng khi nói đến chuyện kết hôn, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, kiên định.
Tôi nhìn anh hồi lâu, hít sâu một hơi: "Vậy anh còn không mau dưỡng thương, nếu không đến ngày cưới anh vẫn phải băng bó."
Anh ngây người, trong mắt ánh lên tia sáng, trong ánh sáng đó toàn là tôi: "Được."
...
Ngày cưới đến gần, tôi bận đến mức đầu óc quay cuồng.
Hôm thử váy cưới, Trần Vi gọi điện cho tôi.
"Hôm đó tôi đã sớm biết Lục Tư Di bỏ thuốc, là tôi cố ý uống."
Cô ta còn nói rất nhiều, uy h.i.ế.p tôi rằng nếu tôi không trả Lục Tĩnh Châu lại cho cô ta, cô ta sẽ tự sát.
Tôi thật sự cảm thấy cô ta bị bệnh.
Lạnh lùng đáp lại một câu: "Vậy cô đi c.h.ế.t đi."
Sau đó cô ta không gọi điện đến nữa.
Mãi đến ngày cưới, có người gửi cho tôi một tin nhắn nặc danh: "Có muốn cá cược không, hôm nay hai người không kết hôn được đâu."
Giọng điệu chắc chắn, như thể chỉ đang đơn giản trần thuật sự thật.
Rất rõ ràng, là Trần Vi gửi.
Trong lòng tôi bỗng nhiên bực bội.
Không chỉ vì tin nhắn này, mà là tôi phát hiện, Lục Tĩnh Châu hôm nay có chút không tập trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"...Chú rể, con có đồng ý không?"
Khi người chủ trì hỏi đến lần thứ tư, tôi thấy Lục Tĩnh Châu mới tỉnh lại từ trạng thái lơ đãng.
Lại ngây ngốc im lặng một lúc, anh mới khẽ nói một câu: "Con đồng ý."
Tôi có chút hoảng hốt.
Anh đang hối hận sao?
Điện thoại của Lục Tĩnh Châu đột ngột vang lên.
Anh khẽ biến sắc, dường như biết ai gọi đến, không bắt máy.
Điện thoại reo không ngừng.
Anh trực tiếp tắt máy.
Hôn lễ đang đến phần hồi tưởng lại những khoảnh khắc ngọt ngào, những bức ảnh và âm nhạc đã chuẩn bị sẵn bỗng nhiên biến mất, trên màn hình lớn đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.
Lục Tư Di.
Tôi đột nhiên có dự cảm không lành.
Giây tiếp theo, giọng nói hoảng loạn của Lục Tư Di vang vọng khắp lễ đường.
"Anh, Trần Vi mất tích rồi."
Mọi người xôn xao.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
"Trần Vi là ai?"
"Haizz, bạn gái cũ của Lục tổng."
Tôi thấy Lục Tĩnh Châu rõ ràng ngây người.
Lục Tư Di dường như vừa đi vừa chạy, nói chuyện hơi thở hổn hển:
"Vừa rồi cô ấy rất không bình thường, nói muốn chuẩn bị quà cưới cho hai người, sau đó liền không thấy đâu nữa."
"Anh, mặc dù em đã hứa với Trần Vi không nói, nhưng hôm nay em thật sự không nhịn được nữa."
"Anh không nghe điện thoại của em, em chỉ có thể dùng cách này để anh biết sự thật."
Lục Tĩnh Châu dừng lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
"Cô ấy chưa từng phản bội anh, kỹ thuật cốt lõi không phải cô ấy lấy, là một nhân viên khác trong công ty các anh lấy, cô ấy cố ý nhận tội thay."
"Bởi vì—"
"Trần Vi lúc đó được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu."
Lục Tĩnh Châu đứng sững tại chỗ.
"Lúc đó chồng cũ của cô ấy còn uy h.i.ế.p cô ấy, nếu không gả cho hắn, sẽ làm cho công ty của anh phá sản hoàn toàn."
"Năm năm nay, cô ấy căn bản không được hưởng phúc, vẫn luôn đi chữa bệnh ở bên ngoài."
Lục Tĩnh Châu vẻ mặt như bị sét đánh, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
"Anh, cô ấy thật sự đã vì anh mà hy sinh rất nhiều, Lương Kỳ kia tâm địa độc ác, căn bản không xứng với anh."
"Anh có biết cô ta đã nói gì với Trần Vi không?"
Một tràng âm thanh rè rè của dòng điện, Lục Tư Di mở máy ghi âm.
Bên trong truyền đến giọng nói lạnh lùng, đầy ác ý của tôi—
"Cô đi c.h.ế.t đi."
Lục Tĩnh Châu đột nhiên quay đầu, nhìn tôi.
Anh chưa từng dùng ánh mắt sắc bén, nghi ngờ, chất vấn này nhìn tôi.
"Em thấy Trần Vi rồi."
"Cô ấy đang ở... trên sân thượng."
"Anh..."
Giọng Lục Tư Di run rẩy:
"Cô ấy muốn nhảy lầu."
Lục Tĩnh Châu dường như sắp đứng không vững.
"Lục Tĩnh Châu, cái máy ghi âm đó—" Tôi nắm lấy cánh tay anh, muốn biện minh cho mình.
Lục Tĩnh Châu hất tay tôi ra, tôi loạng choạng, không kịp phòng bị ngã nhào xuống đất.
"Lục Tĩnh Châu..."
Anh lại chỉ quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt phức tạp, sau đó không quay đầu lại rời đi.
Không màng đến biểu cảm và ánh mắt giễu cợt của mọi người, tôi đứng dậy, xách váy đuổi theo.
Một tiếng sấm rền vang, bầu trời vốn trong xanh vạn dặm đột nhiên đổ mưa lớn.
Tôi lảo đảo chạy theo Lục Tĩnh Châu đến sân thượng của khách sạn.
Vừa hay nhìn thấy anh và Trần Vi đang giằng co.
Trong mưa, Trần Vi không ngừng giãy giụa, Lục Tĩnh Châu mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy cô ta từ phía sau.
Cả hai người đều ướt sũng.
"Không phải muốn kết hôn sao? Đến tìm em làm gì?"
"Trong mắt anh em chính là một người phụ nữ hám giàu sang phụ bạc, đúng không?"
"Lục Tĩnh Châu, nếu anh hận em, vậy em c.h.ế.t trước mặt anh—"
Không đợi cô ta hét xong, Lục Tĩnh Châu dùng sức xoay người cô ta lại, một tay xoa gáy cô ta, hôn mạnh xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro