Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu
Thiếu niên yêu...
Mộc Tử Dĩ Tê
2025-02-28 08:10:02
Chỉ là có những lúc, vận may thật sự rất khó đoán, không ai biết nó sẽ đến với ai.
So với vẻ mặt hoang mang của những người xung quanh, Yến Tích Vũ chỉ ngẩn người một chút, nhanh chóng hồi phục tinh thần. Hóa ra, Tần Phương tiền bối khiến nàng khổ luyện hai tháng qua chính là vì chuyện lĩnh hội nguyên tố chi lực? Thật là trùng hợp!
Nếu không phải hiện tại đang ở trong thí nghiệm nhập môn của Phiêu Miểu Tông, nàng chắc chắn nghi ngờ rằng tiền bối Tần Phương đã tìm được mối quan hệ nào đó khiến cho nàng vượt qua thí nghiệm này dễ dàng hơn.
Đối với người khác, việc tìm ra lực lượng nguyên tố trong đại sảnh trống không này đúng là có chút khó khăn. Nhưng đối với Yến Tích Vũ, người đã được Tần Phương rèn luyện trong vài tháng, điều này lại tương đối dễ dàng.
Mặc dù nàng không bằng người khác ở nhiều mặt, nhưng lĩnh hội lực lượng nguyên tố, nàng vẫn có tự tin.
Vì vậy, ngay trước đôi mắt đang kinh ngạc của Yến Ngưng Lạc, Yến Tích Vũ là người đầu tiên trong nhóm mười người vừa mới tiến vào, nhận ra một tia yếu ớt của nguyên tố thổ, trở thành người đầu tiên vượt qua ải.
"Ồ, tiểu nha đầu này không tệ, không ngờ có ngộ tính như thế?" Túc Lê Mặc ngạc nhiên nói.
Trong khi đó, Yến Ngưng Lạc lại hơi trừng lớn đôi mắt, lẩm bẩm, "Không thể nào..."
Giọng của nàng ta gần như không thể nghe thấy, chỉ có Nghiêm trưởng lão ở gần nàng ta nhất mới nghe thấy được, lão nghi ngờ hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Yến Ngưng Lạc là người được tông chủ trực tiếp đưa lên, vì thông minh và có thiên phú xuất chúng, nên luôn được tông chủ đặc biệt quan tâm, vì thế mọi người đều biết.
Nhưng đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy nữ tử này thất thố như vậy.
Đối diện với ánh mắt thăm dò của Nghiêm trưởng lão, Yến Ngưng Lạc nhận ra mình đã hơi kích động, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có gì."
Chỉ là trùng hợp thôi, Yến Tích Vũ có thể vượt qua ải đầu tiên đã là cực hạn rồi.
Bên ngoài sơn môn, những thiếu niên đang chờ đợi tụ tập lại với nhau, nhìn vào bên trong với vẻ lo lắng. Không lâu sau, mười người đầu tiên ra ngoài, bọn họ lập tức vây quanh.
"Thế nào, thế nào? Qua được không? Khó không?" Có người hồi hộp hỏi.
Nhưng ngay lập tức, người đó im lặng.
Bởi vì nhìn thấy vẻ mặt chán nản của những người vừa ra, đã có thể đoán được kết quả, bọn họ bị loại.
Một người thở dài nói, "Chẳng trách người ta thường nói Phiêu Miểu Tông là một trong ba đại môn phái khó gia nhập nhất, ngay cả ải đầu tiên đã khó như vậy, ta không còn hi vọng nữa."
Thực ra, nếu bị loại ở ải đầu tiên, vẫn có cơ hội tham gia vòng thi lại. Chỉ là cú sốc quá lớn khiến cho những người bị loại đều lần lượt rời núi.
Tâm trạng của mọi người đều đang dậy sóng.
Còn không phải chỉ là một bài thí nghiệm thiên phú thôi sao? Nếu đã dám tham gia thí nghiệm nhập môn, chắc chắn phải có thực lực, không dám đến để làm trò cười. Nhưng... không ngờ lại không vượt qua nổi ải đầu tiên?
Những người đó rời đi rõ ràng đã gây một cú sốc lớn đối với bọn họ.
Trong khi đó, Yến Tích Vũ bước ra ngoài vui vẻ như một con chim nhỏ, vừa nhìn thấy Yến Tích Nhu liền ôm chầm lấy, rồi vui vẻ nói, "Haha, ta đã qua rồi, ta đã qua rồi, ta thật sự quá giỏi, haha..."
Yến Tích Nhu suýt nữa bị nàng làm cho choáng váng, vội vàng gỡ tay nàng ra, hỏi, "Ta nghe mấy người nói rất khó, sao muội lại vượt qua được?"
Yến Tích Vũ không thể che giấu được sự vui mừng trên mặt, "Thật sự rất khó, nhưng các ngươi biết không? Thí nghiệm thiên phú không ngờ chính là phần lĩnh hội lực lượng nguyên tố mà tiền bối Tần Phương đã bắt ta tu luyện nhiều lần, vì thế nên ta là người đầu tiên vượt qua!"
Khanh Vũ không khỏi cười nhẹ, "Ngươi may mắn như vậy, vận khí đúng là rất tốt."
Bên kia có người nghe thấy cuộc trò chuyện của các nàng, lần lượt vội vàng chạy tới hỏi Yến Tích Vũ. Đây là lần đầu tiên nàng ta bị bao vây bởi nhiều người như vậy, trên khuôn mặt xinh xắn ngọt ngào của nàng ta tràn ngập nụ cười tự hào, nàng ta cũng rất kiên nhẫn giải thích cho bọn họ.
Nhìn thấy cảnh đó, Yến Tích Nhu không khỏi nhíu mày, "Ta cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu như bọn họ biết được kỹ xảo của đợt thí nghiệm đầu tiên, chẳng phải ai cũng có thể vượt qua hay sao?"
Nếu nàng có thể nghĩ đến điều đó, thì Phiêu Miểu Tông làm sao không nhận ra chứ?
Quả nhiên, sự lo lắng của nàng là đúng. Khi nhóm mười người thứ hai bước vào thí nghiệm, thời điểm ra ngoài đều mang theo vẻ mặt đầy hoang mang.
Mọi người nhìn bọn họ, không thể không suy đoán, "Chẳng lẽ bọn họ đã vượt qua rồi, nên mới ngẩn ngơ như vậy?"
Chưa kịp nghĩ xong, một người đã hét lên trong cơn tuyệt vọng, "Tại sao bài kiểm tra nhập môn lại có cả phần thuần hóa thú nữa? Ta đã đến đây ba năm rồi, tại sao mỗi năm nội dung kiểm tra đều khác nhau?!"
Một thiếu niên với khuôn mặt trẻ con, mắt đỏ ngầu và mặt trắng bệch, đang nức nở, "Ô ô ô... Dù có đánh chết ta, ta cũng không muốn tới Phiêu Miểu Tông nữa, sợ quá..."
Có trời mới biết lúc hắn ta bị một đám linh thú đuổi theo thật sự kinh khủng như thế nào.
Phần thi thứ hai còn tệ hơn, chỉ có hai người khó khăn lắm mới vượt qua được.
Có thể vượt qua bài kiểm tra trong tình trạng không chuẩn bị và không biết trước càng chứng tỏ thực lực thực sự của họ. Có thể nói, đề bài kỳ thi nhập môn của Phiêu Miểu Tông năm nay cũng khá thông minh.
Kết quả là, trong số hai mươi người, chỉ có năm người đáng thương thông qua thí nghiệm.
Nhìn thấy vẻ mặt của những người vào sau, buồn bã và đau khổ, Yến Tích Vũ không khỏi cảm thấy sợ hãi, may mà nàng đã rút được số ở trước, nếu không, vào nhóm này, chẳng phải sẽ xảy ra một cuộc chiến sinh tử hay sao.
Nàng ta nhẹ nhàng kéo tay áo của Yến Tích Nhu, hỏi nhỏ, "Muội có lo lắng hay không?"
Sau một hồi không nhận thấy phản hồi nào, nàng ta nghi ngờ ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy Yến Tích Nhu không biết đã đi đâu, và đứng bên cạnh nàng ta lúc này chính là Khanh Bắc, với khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị nhìn mình.
Yến Tích Vũ hiện tại càng ngày càng sợ thiếu niên này, luôn cảm thấy khi hắn không nói gì thì rất đáng sợ, đặc biệt là khi hắn đang nhìn mình với khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Nghĩ đến việc vừa rồi mình kéo áo hắn mà không bị đánh, Yến Tích Vũ cảm thấy hôm nay chắc chắn là mình đã gặp vận may không thể tưởng tượng nổi.
Ngoài cổng núi của Phiêu Miểu Tông, những người tham gia kỳ thi nhập môn tụ tập đông đúc, ước chừng có khoảng năm trăm đến sáu trăm người. Khi những người tham gia thí nghiệm lần lượt đi vào rồi lại đi ra, mọi người đều nhận ra rằng không biết từ lúc nào, số người đã giảm đi một phần ba.
Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, đã loại bỏ được nhiều người như vậy.
"Nhóm tiếp theo, từ 190 đến 200."
Khanh Bắc nhìn số của mình, 199, đã đến lượt hắn. Ánh mắt của hắn vô thức lướt qua Khanh Vũ.
"Cố lên, Tiểu Bắc," nhận ra ánh mắt của thiếu niên, Khanh Vũ nhẹ nhàng nói.
Khanh Bắc từ từ nở một nụ cười tự tin, "Chuyện nhỏ."
Mặc dù số người tham gia thí nghiệm rất đông, nhưng mỗi nhóm vào thi chỉ mất khoảng thời gian một nén nhang, không đến nỗi khiến cho những người như Túc Lê Mặc cảm thấy chóng mặt.
"Nhóm này kiểm tra gì?" Túc Lê Mặc lười biếng tựa cằm hỏi.
Mỗi chủ đề trong bài thi đều khác nhau, do các trưởng lão trong Trưởng Lão Điện trực tiếp ra đề.
Kim trưởng lão rút ra một mảnh giấy từ hộp gỗ, trên đó viết hai chữ: Hồn lực.
"Tắc tắc, Minh Cảnh, đây là lĩnh vực của ngươi, không biết trong nhóm này có ai khiến ngươi để ý hay không." Túc Lê Mặc vào mảnh giấy rồi cười, quay sang nhìn nam nhân đang ngồi cách mình một chỗ bên phải.
Người nọ thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mày như ngọc, vẻ đẹp sắc sảo, toàn thân toát ra một vẻ lạnh lùng, kiên cường, đúng như lời nói: "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song".
Đại sư huynh bộ môn Hồn Sư, xếp thứ sáu trong nội môn, chỉ dưới Túc Lê Mặc.
Nghe vậy, Minh Cảnh chỉ lạnh lùng nói, "Những hồn sư có hồn lực thấp hơn cấp bốn đều không cần."
Túc Lê Mặc nhếch mép, "Vậy thì ngươi đừng nhìn nữa, ngay cả hồn lực của ta cũng chỉ mới cấp bốn, chỉ sợ ngươi không thể tìm thấy người như thế đâu."
Gia hoả này đã đạt tới hồn lực cấp tám, có lẽ ngay cả các đạo sư bộ môn Hồn Sư cũng chỉ có cấp chín mà thôi, yêu cầu của hắn có phải quá cao hay không?
Nhưng Minh Cảnh chỉ liếc nhìn hắn, rồi nói, "Tỷ muội của ta năm ngoái đã đạt tới hồn lực cấp năm."
Túc Lê Mặc, "......" Toàn gia này thật sự có thiên phú đáng sợ.
Mười người tham gia thí nghiệm bước vào đại sảnh, một đám đều là những thiếu niên trẻ tuổi, trông có vẻ rất non nớt. Lúc nhìn thấy xung quanh không còn bóng người, bọn hò đều kinh ngạc thì thầm với nhau.
Chỉ có một thiếu niên đặc biệt khác thường.
Từ đầu đến cuối, hắn đều không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, thể hiện sự bình tĩnh vượt xa lứa tuổi của mình, và khuôn mặt hắn cũng tuấn mỹ nhất trong số đó.
"Tiểu gia hoả này có vẻ thú vị." Nghiêm Trưởng lão mỉm cười ấm áp.
"Ồ, là tiểu quỷ này!" Ánh mắt Túc Lê Mặc sáng lên, có vẻ rất vui mừng, "Hắn quả nhiên đã đến."
Mọi người xung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, Yến Ngưng Lạc nhất thời cũng có chút khó hiểu. Nàng ta đương nhiên đã nhìn thấy Khanh Bắc, nhưng...... Làm sao Túc Lê Mặc lại biết Khanh Bắc được chứ?
Túc Lê Mặc cười nói, "Các ngươi không biết ư, thiếu niên mặc áo trắng lần trước, chính là bằng hữu của tiểu quỷ này. Nếu như hắn đã đến, vậy thiếu niên đó chắc chắn cũng đã đến rồi."
Nghe thấy vậy, Kim trưởng lão cũng rất kích động, "Không biết tiểu gia hoả đó xếp số bao nhiêu? Nếu không ta sẽ cử người ra ngoài đưa hắn vào đây. Nếu hắn phải đợi quá lâu rồi không kiên nhẫn bỏ đi thì làm thế nào? Để ta lập tức sai người đưa hắn vào đây!"
"......"
Kim Trưởng lão, ngài có cần phải vội vàng như vậy hay không?
Dù sao cũng là trưởng lão của Phiêu Miểu Tông, lão sư của bộ môn luyện dược, có thể cân nhắc tới hình tượng và uy nghi của mình một chút hay không?
Nghiêm Trưởng lão cũng có mặt ngày hôm đó, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên, cảm giác người nọ không giống người thường, bất luận là khuôn mặt đẹp gần như yêu nghiệt, hay là loại đan dược kỳ diệu đã cứu sống Liên Thiếu Kiệt từ bên bờ vực cái chết, đều khiến người ta tràn ngập tò mò.
Vì vậy, lão có thể hiểu được biểu hiện của Kim trưởng lão. Dù sao đã nhiều năm qua Phiêu Miểu Tông chưa từng xuất hiện một người thú vị như vậy.
Lão làm lão sư cả bộ môn Võ Sư và Hồn Sư, vì vậy nếu thiếu niên này gia nhập bất kỳ bộ môn nào trong số đó, lão cũng có thể tiếp xúc với hắn. Một người đặc biệt như vậy, đoán chừng không có hứng thú với bộ môn luyện dược cũng nên.
Tuy nhiên, điều này, Nghiêm trưởng lão đã đoán đúng. Thực tế, người nọ mà bọn họ đang nghĩ tới, thật sự không có hứng thú với bộ môn luyện dược.
~~ Hết chương 145 ~~
So với vẻ mặt hoang mang của những người xung quanh, Yến Tích Vũ chỉ ngẩn người một chút, nhanh chóng hồi phục tinh thần. Hóa ra, Tần Phương tiền bối khiến nàng khổ luyện hai tháng qua chính là vì chuyện lĩnh hội nguyên tố chi lực? Thật là trùng hợp!
Nếu không phải hiện tại đang ở trong thí nghiệm nhập môn của Phiêu Miểu Tông, nàng chắc chắn nghi ngờ rằng tiền bối Tần Phương đã tìm được mối quan hệ nào đó khiến cho nàng vượt qua thí nghiệm này dễ dàng hơn.
Đối với người khác, việc tìm ra lực lượng nguyên tố trong đại sảnh trống không này đúng là có chút khó khăn. Nhưng đối với Yến Tích Vũ, người đã được Tần Phương rèn luyện trong vài tháng, điều này lại tương đối dễ dàng.
Mặc dù nàng không bằng người khác ở nhiều mặt, nhưng lĩnh hội lực lượng nguyên tố, nàng vẫn có tự tin.
Vì vậy, ngay trước đôi mắt đang kinh ngạc của Yến Ngưng Lạc, Yến Tích Vũ là người đầu tiên trong nhóm mười người vừa mới tiến vào, nhận ra một tia yếu ớt của nguyên tố thổ, trở thành người đầu tiên vượt qua ải.
"Ồ, tiểu nha đầu này không tệ, không ngờ có ngộ tính như thế?" Túc Lê Mặc ngạc nhiên nói.
Trong khi đó, Yến Ngưng Lạc lại hơi trừng lớn đôi mắt, lẩm bẩm, "Không thể nào..."
Giọng của nàng ta gần như không thể nghe thấy, chỉ có Nghiêm trưởng lão ở gần nàng ta nhất mới nghe thấy được, lão nghi ngờ hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Yến Ngưng Lạc là người được tông chủ trực tiếp đưa lên, vì thông minh và có thiên phú xuất chúng, nên luôn được tông chủ đặc biệt quan tâm, vì thế mọi người đều biết.
Nhưng đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy nữ tử này thất thố như vậy.
Đối diện với ánh mắt thăm dò của Nghiêm trưởng lão, Yến Ngưng Lạc nhận ra mình đã hơi kích động, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có gì."
Chỉ là trùng hợp thôi, Yến Tích Vũ có thể vượt qua ải đầu tiên đã là cực hạn rồi.
Bên ngoài sơn môn, những thiếu niên đang chờ đợi tụ tập lại với nhau, nhìn vào bên trong với vẻ lo lắng. Không lâu sau, mười người đầu tiên ra ngoài, bọn họ lập tức vây quanh.
"Thế nào, thế nào? Qua được không? Khó không?" Có người hồi hộp hỏi.
Nhưng ngay lập tức, người đó im lặng.
Bởi vì nhìn thấy vẻ mặt chán nản của những người vừa ra, đã có thể đoán được kết quả, bọn họ bị loại.
Một người thở dài nói, "Chẳng trách người ta thường nói Phiêu Miểu Tông là một trong ba đại môn phái khó gia nhập nhất, ngay cả ải đầu tiên đã khó như vậy, ta không còn hi vọng nữa."
Thực ra, nếu bị loại ở ải đầu tiên, vẫn có cơ hội tham gia vòng thi lại. Chỉ là cú sốc quá lớn khiến cho những người bị loại đều lần lượt rời núi.
Tâm trạng của mọi người đều đang dậy sóng.
Còn không phải chỉ là một bài thí nghiệm thiên phú thôi sao? Nếu đã dám tham gia thí nghiệm nhập môn, chắc chắn phải có thực lực, không dám đến để làm trò cười. Nhưng... không ngờ lại không vượt qua nổi ải đầu tiên?
Những người đó rời đi rõ ràng đã gây một cú sốc lớn đối với bọn họ.
Trong khi đó, Yến Tích Vũ bước ra ngoài vui vẻ như một con chim nhỏ, vừa nhìn thấy Yến Tích Nhu liền ôm chầm lấy, rồi vui vẻ nói, "Haha, ta đã qua rồi, ta đã qua rồi, ta thật sự quá giỏi, haha..."
Yến Tích Nhu suýt nữa bị nàng làm cho choáng váng, vội vàng gỡ tay nàng ra, hỏi, "Ta nghe mấy người nói rất khó, sao muội lại vượt qua được?"
Yến Tích Vũ không thể che giấu được sự vui mừng trên mặt, "Thật sự rất khó, nhưng các ngươi biết không? Thí nghiệm thiên phú không ngờ chính là phần lĩnh hội lực lượng nguyên tố mà tiền bối Tần Phương đã bắt ta tu luyện nhiều lần, vì thế nên ta là người đầu tiên vượt qua!"
Khanh Vũ không khỏi cười nhẹ, "Ngươi may mắn như vậy, vận khí đúng là rất tốt."
Bên kia có người nghe thấy cuộc trò chuyện của các nàng, lần lượt vội vàng chạy tới hỏi Yến Tích Vũ. Đây là lần đầu tiên nàng ta bị bao vây bởi nhiều người như vậy, trên khuôn mặt xinh xắn ngọt ngào của nàng ta tràn ngập nụ cười tự hào, nàng ta cũng rất kiên nhẫn giải thích cho bọn họ.
Nhìn thấy cảnh đó, Yến Tích Nhu không khỏi nhíu mày, "Ta cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu như bọn họ biết được kỹ xảo của đợt thí nghiệm đầu tiên, chẳng phải ai cũng có thể vượt qua hay sao?"
Nếu nàng có thể nghĩ đến điều đó, thì Phiêu Miểu Tông làm sao không nhận ra chứ?
Quả nhiên, sự lo lắng của nàng là đúng. Khi nhóm mười người thứ hai bước vào thí nghiệm, thời điểm ra ngoài đều mang theo vẻ mặt đầy hoang mang.
Mọi người nhìn bọn họ, không thể không suy đoán, "Chẳng lẽ bọn họ đã vượt qua rồi, nên mới ngẩn ngơ như vậy?"
Chưa kịp nghĩ xong, một người đã hét lên trong cơn tuyệt vọng, "Tại sao bài kiểm tra nhập môn lại có cả phần thuần hóa thú nữa? Ta đã đến đây ba năm rồi, tại sao mỗi năm nội dung kiểm tra đều khác nhau?!"
Một thiếu niên với khuôn mặt trẻ con, mắt đỏ ngầu và mặt trắng bệch, đang nức nở, "Ô ô ô... Dù có đánh chết ta, ta cũng không muốn tới Phiêu Miểu Tông nữa, sợ quá..."
Có trời mới biết lúc hắn ta bị một đám linh thú đuổi theo thật sự kinh khủng như thế nào.
Phần thi thứ hai còn tệ hơn, chỉ có hai người khó khăn lắm mới vượt qua được.
Có thể vượt qua bài kiểm tra trong tình trạng không chuẩn bị và không biết trước càng chứng tỏ thực lực thực sự của họ. Có thể nói, đề bài kỳ thi nhập môn của Phiêu Miểu Tông năm nay cũng khá thông minh.
Kết quả là, trong số hai mươi người, chỉ có năm người đáng thương thông qua thí nghiệm.
Nhìn thấy vẻ mặt của những người vào sau, buồn bã và đau khổ, Yến Tích Vũ không khỏi cảm thấy sợ hãi, may mà nàng đã rút được số ở trước, nếu không, vào nhóm này, chẳng phải sẽ xảy ra một cuộc chiến sinh tử hay sao.
Nàng ta nhẹ nhàng kéo tay áo của Yến Tích Nhu, hỏi nhỏ, "Muội có lo lắng hay không?"
Sau một hồi không nhận thấy phản hồi nào, nàng ta nghi ngờ ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy Yến Tích Nhu không biết đã đi đâu, và đứng bên cạnh nàng ta lúc này chính là Khanh Bắc, với khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị nhìn mình.
Yến Tích Vũ hiện tại càng ngày càng sợ thiếu niên này, luôn cảm thấy khi hắn không nói gì thì rất đáng sợ, đặc biệt là khi hắn đang nhìn mình với khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Nghĩ đến việc vừa rồi mình kéo áo hắn mà không bị đánh, Yến Tích Vũ cảm thấy hôm nay chắc chắn là mình đã gặp vận may không thể tưởng tượng nổi.
Ngoài cổng núi của Phiêu Miểu Tông, những người tham gia kỳ thi nhập môn tụ tập đông đúc, ước chừng có khoảng năm trăm đến sáu trăm người. Khi những người tham gia thí nghiệm lần lượt đi vào rồi lại đi ra, mọi người đều nhận ra rằng không biết từ lúc nào, số người đã giảm đi một phần ba.
Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, đã loại bỏ được nhiều người như vậy.
"Nhóm tiếp theo, từ 190 đến 200."
Khanh Bắc nhìn số của mình, 199, đã đến lượt hắn. Ánh mắt của hắn vô thức lướt qua Khanh Vũ.
"Cố lên, Tiểu Bắc," nhận ra ánh mắt của thiếu niên, Khanh Vũ nhẹ nhàng nói.
Khanh Bắc từ từ nở một nụ cười tự tin, "Chuyện nhỏ."
Mặc dù số người tham gia thí nghiệm rất đông, nhưng mỗi nhóm vào thi chỉ mất khoảng thời gian một nén nhang, không đến nỗi khiến cho những người như Túc Lê Mặc cảm thấy chóng mặt.
"Nhóm này kiểm tra gì?" Túc Lê Mặc lười biếng tựa cằm hỏi.
Mỗi chủ đề trong bài thi đều khác nhau, do các trưởng lão trong Trưởng Lão Điện trực tiếp ra đề.
Kim trưởng lão rút ra một mảnh giấy từ hộp gỗ, trên đó viết hai chữ: Hồn lực.
"Tắc tắc, Minh Cảnh, đây là lĩnh vực của ngươi, không biết trong nhóm này có ai khiến ngươi để ý hay không." Túc Lê Mặc vào mảnh giấy rồi cười, quay sang nhìn nam nhân đang ngồi cách mình một chỗ bên phải.
Người nọ thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mày như ngọc, vẻ đẹp sắc sảo, toàn thân toát ra một vẻ lạnh lùng, kiên cường, đúng như lời nói: "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song".
Đại sư huynh bộ môn Hồn Sư, xếp thứ sáu trong nội môn, chỉ dưới Túc Lê Mặc.
Nghe vậy, Minh Cảnh chỉ lạnh lùng nói, "Những hồn sư có hồn lực thấp hơn cấp bốn đều không cần."
Túc Lê Mặc nhếch mép, "Vậy thì ngươi đừng nhìn nữa, ngay cả hồn lực của ta cũng chỉ mới cấp bốn, chỉ sợ ngươi không thể tìm thấy người như thế đâu."
Gia hoả này đã đạt tới hồn lực cấp tám, có lẽ ngay cả các đạo sư bộ môn Hồn Sư cũng chỉ có cấp chín mà thôi, yêu cầu của hắn có phải quá cao hay không?
Nhưng Minh Cảnh chỉ liếc nhìn hắn, rồi nói, "Tỷ muội của ta năm ngoái đã đạt tới hồn lực cấp năm."
Túc Lê Mặc, "......" Toàn gia này thật sự có thiên phú đáng sợ.
Mười người tham gia thí nghiệm bước vào đại sảnh, một đám đều là những thiếu niên trẻ tuổi, trông có vẻ rất non nớt. Lúc nhìn thấy xung quanh không còn bóng người, bọn hò đều kinh ngạc thì thầm với nhau.
Chỉ có một thiếu niên đặc biệt khác thường.
Từ đầu đến cuối, hắn đều không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, thể hiện sự bình tĩnh vượt xa lứa tuổi của mình, và khuôn mặt hắn cũng tuấn mỹ nhất trong số đó.
"Tiểu gia hoả này có vẻ thú vị." Nghiêm Trưởng lão mỉm cười ấm áp.
"Ồ, là tiểu quỷ này!" Ánh mắt Túc Lê Mặc sáng lên, có vẻ rất vui mừng, "Hắn quả nhiên đã đến."
Mọi người xung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, Yến Ngưng Lạc nhất thời cũng có chút khó hiểu. Nàng ta đương nhiên đã nhìn thấy Khanh Bắc, nhưng...... Làm sao Túc Lê Mặc lại biết Khanh Bắc được chứ?
Túc Lê Mặc cười nói, "Các ngươi không biết ư, thiếu niên mặc áo trắng lần trước, chính là bằng hữu của tiểu quỷ này. Nếu như hắn đã đến, vậy thiếu niên đó chắc chắn cũng đã đến rồi."
Nghe thấy vậy, Kim trưởng lão cũng rất kích động, "Không biết tiểu gia hoả đó xếp số bao nhiêu? Nếu không ta sẽ cử người ra ngoài đưa hắn vào đây. Nếu hắn phải đợi quá lâu rồi không kiên nhẫn bỏ đi thì làm thế nào? Để ta lập tức sai người đưa hắn vào đây!"
"......"
Kim Trưởng lão, ngài có cần phải vội vàng như vậy hay không?
Dù sao cũng là trưởng lão của Phiêu Miểu Tông, lão sư của bộ môn luyện dược, có thể cân nhắc tới hình tượng và uy nghi của mình một chút hay không?
Nghiêm Trưởng lão cũng có mặt ngày hôm đó, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên, cảm giác người nọ không giống người thường, bất luận là khuôn mặt đẹp gần như yêu nghiệt, hay là loại đan dược kỳ diệu đã cứu sống Liên Thiếu Kiệt từ bên bờ vực cái chết, đều khiến người ta tràn ngập tò mò.
Vì vậy, lão có thể hiểu được biểu hiện của Kim trưởng lão. Dù sao đã nhiều năm qua Phiêu Miểu Tông chưa từng xuất hiện một người thú vị như vậy.
Lão làm lão sư cả bộ môn Võ Sư và Hồn Sư, vì vậy nếu thiếu niên này gia nhập bất kỳ bộ môn nào trong số đó, lão cũng có thể tiếp xúc với hắn. Một người đặc biệt như vậy, đoán chừng không có hứng thú với bộ môn luyện dược cũng nên.
Tuy nhiên, điều này, Nghiêm trưởng lão đã đoán đúng. Thực tế, người nọ mà bọn họ đang nghĩ tới, thật sự không có hứng thú với bộ môn luyện dược.
~~ Hết chương 145 ~~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro