Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]

Vệ sĩ (2)

Mộng Lý Nhàn Nhàn

2025-03-07 09:20:38

Lục Thiên Phóng vừa nhét quả dâu tây vào miệng thì vừa nhìn thấy Hàn Diễm Yến lại đến, đi theo sau còn có dì giúp việc nhà mình ôm theo một cặp lồng

cơm. Đúng là mẹ già nhà mình càng ngày càng chăm sóc cơ thể càng tốt, rơi đồ không nhặt, mà đi ngang cũng khó làm, xem mình như là hoàng thái hậu vậy

đó.

''Mẹ vừa đi spa về đúng không. Sau này con không ra đường cùng mẹ nữa đâu, nhỡ người khác nhầm mẹ là em gái con thì làm sao.''

''Thằng nhóc thúi nhà anh. Đừng tưởng miệng ngọt mà mẹ tha nhé. Nếu như anh để mẹ bớt lo thì mẹ cũng tiết kiệm được tiền đi dưỡng da đấy.'' Lục Thiên

Phóng nghe ra thanh khí mười phần, so với hôm qua chỉ có hào sảng hơn, trên mặt cũng là nét cười vui vẻ. ''Nhóc con họ Uông kia đâu rồi.''

''Tên người ta là Uông Tư Điềm, mẹ đừng gọi nhóc con này nhóc con nọ….. hôm nay là sinh nhật của ba em ấy, tất nhiên là về nhà rồi.''

Hàn Diễm Yến nhíu mày, bà biết rõ vụ án năm ấy của nhà cô, ''Nhóc con đó mà cũng đến tổ chức sinh nhật cho ba nó ấy hả. Chắc không phải là đi đòi mạng

đó chứ.'' Nói thế nhưng trong lòng bà âm thầm bội phục cô lợi hại, nếu như bà bị người ta hại chết, không biết con trai có dũng khí đi báo thù cho mẹ nó

không nữa kìa. Mà nói đến chuyện đó cũng là do mẹ con bé tạo nghiệt, đàn ông không có bản lĩnh cũng sẽ không kiếm ra tiền cũng sẽ không dùng tiền nuôi

tình nhân, đã thế gọi anh em nhà mình đến làm ầm một trận, sau đó đến cục dân chính làm giấy li hôn là xong chuyện; đằng này mẹ nhóc con nhảy lầu thì thoải

mái bản thân, nhưng để lại cô con gái nhỏ làm sao đối mặt với một bà mẹ kế bầu to vượt mặt như thế được. Đồng tình thì đồng tình, bội phục thì bội phục

nhưng một cô gái nhỏ lại có thể lạnh lùng như thế thì tuyệt đối không thể….nhưng mà…..con trai bà xưa nay tò mò về cái gì đó cũng không quá hai ngày

rưỡi….nhưng với một cô nhỏ bá đạo như thế này…..bà nhớ lại bản tin thời sự ghi lại hiện trường vụ án năm xưa mà run cầm cập.

''Con trai, con nghe mẹ nói này, nhóc con họ Uông đó, nếu như con không thể giao toàn bộ trái tim mình cho nó cả đời thì đừng dây vào. Nó là một người

không thể từ bỏ, nếu thất bại trong tình cảm thì người khác sẽ tự tử, còn con bé nhất định sẽ giết người.''

''Mẹ. Mẹ đừng lo xa quá như thế. Con gái nhà người ta còn đang ghét con trai mẹ đây này.''

''Sao lại thế. Con trai mẹ đẹp trai ngời ngời, ngọc thụ lâm phong không thua gì minh tinh Hàn Quốc, tiểu thịt tươi trong nước. Hôm qua mẹ xem quảng cáo trên

đài Xoài cũng thấy có tiểu thịt tươi họ Lục….trông giống con lắm.''

Uông Tư Điềm đứng ở bên ngoài càng nghe càng không nhịn cười nổi, nhịn mãi cũng phải phì cười, hóa ra là Lục Thiên Phóng mặt dày vô sỉ như thế là di

truyền từ mẹ.

''Mẹ. Mới hai hôm trước mẹ còn nói con lớn lên giống Dương Dương cơ mà.''

''Thì đều giống nhau. Mẹ thấy ai trên TV đẹp trai là giống con mẹ hết. Hay là mẹ nói ông già đầu tư cho con một show truyền hình thực thế, hay là phim truyền

hình cho con diễn vai chính, không chừng con trai mẹ thành đại minh tinh, nhà chúng ta cũng không cần tốn tiền mời người đại ngôn.''

Đây chính là sự tự tin khi làm mẹ, nếu như lúc đó sinh Lục Thiên Phóng mà đã có mấy cái như vòng bạn bè thì có khi bà sẽ đăng ảnh con trai cả ngày lên đó

cũng được ấy chứ.

''Con của mẹ nhận đủ mọi sự ghen ghét rồi, cho nên vẫn phải khiêm tốn một chút.'' Lục Thiên Phóng nói quá mà không biết thẹn. ''Uông Tư Điềm, em đừng có

núp bên đó mà nhịn cười.''

''Ha ha ha ha…..'' Uông Tư Điềm dứt khoát cười ra tiếng, từ khi cô ra tù cho đến bây giờ, mỗi lần đến sinh nhật ba cô mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân

đến nhà họ mừng thọ, cho dù có tổ chức tiệc lớn thì vẫn là một nhà bốn người cùng nhau ăn cơm, cô đều ngồi một bên cười hì hì nói đến ăn sinh nhật, sau đó

cũng không nói gì thêm chỉ nhìn chằm chằm người cha vô lương tâm kia. Vì sao mẹ cô chết trẻ, còn ông ta có thể ngày ngày tháng tháng trải qua cuộc sống tốt

đẹp. Tóm lại cô không thể để ông ta dễ chịu mới được.

Uông Tư Điềm rất ghét bản thân không có dũng khí hạ thủ với ba, so với tiểu tam thì người cô hận nhất vẫn là người đàn ông mặt người dạ thú kia. Ông ta rất

may mắn, vẫn còn mặt mũi đi làm ở đơn vị cũ, cho dù là không dạy môn chính hay lớp chính nhưng kinh nghiệm vẫn có, và quốc gia thì vẫn luôn tăng lương cho

nghề giáo. Bà vợ sau là một giáo viên dạy môn chính, ngoài giờ còn dạy thêm ở trường luyện thi. Hai vợ chồng mỗi tháng kiếm được hơn hai mươi ngàn, cuộc

sống cũng coi như sung túc…. Nhưng càng như thế, Uông Tư Điềm lại càng ghét, những tháng ngày đẹp đẽ này nên là của mẹ cô mới đúng.

Nhớ đến một nhà bốn người nhìn mình mà câm như hến, đứa em trai không cùng huyết thống kia muốn làm chỗ dựa cho mẹ nó, đẩy ghế muốn xông lên đánh

cô thì bị cô đạp cho một cái, ngã chổng vó xuống đất. Nghĩ đến đây thì Uông Tư Điềm cực vui vẻ.
Không tìm đường chết sẽ không chết, biết rõ người đàn ông này là cầm thú còn mang theo con trai đến gả. Biết cô muốn đến nhà còn không đem thằng nhóc

to đầu mà ngu kia dấu đi, một thằng nhóc chưa thành niên còn muốn đánh cô….. ngu ngốc, đáng đời bà ta khóc thương con trai đến sốc hông.

Đã thế còn trông chờ vào tên cặn bã đó ra mặt bảo vệ. Ông già đó lấy cớ gọi xe cứu thương mà chạy ra ngoài. Hahahaha.

Uông Tư Điềm nhìn ba người ôm nhau khóc, đột nhiên cảm thấy không vui nữa nên bỏ đi…. Lúc đến đây nhìn thấy cách giáo dục của con của Hàn Diễm Yến

từ xa thì xem ra Lục Thiên Phóng rất hạnh phúc, ít ra hắn còn có tình thương của mẹ….

''Có gì buồn cười đến thế đâu, em cười mà còn chảy cả nước mắt!" Lục Thiên Phóng méo miệng nói, đừng nghĩ hắn lớn hơn Uông Tư Điềm một tuổi mà nhầm,

thật ra tuổi tâm lí của hắn không lớn hơn 10 tuổi được đâu.

"Dì cứ yên tâm. Con và Lục Thiên Phóng không có gì với nhau cả, mà sau này cũng sẽ không, nhỡ như ngày nào đó con có mắt như mù gặp phải một tên cặn

bã…..thì cũng không thể đáng để đánh đuổi nửa cuộc đời mình vào đó." Nếu như cô có thể gặp lại người mẹ hồ đồ nhảy lầu của mình sẽ chỉ hỏi ba chữ, đáng

giá không? Không đáng, hoàn toàn không, loại đàn ông như thế đâu cần phải phí hoài sinh mệnh tốt đẹp của bản thân, bỏ rơi đứa còn nhỏ cần nuôi nấng, bỏ

quên cha mẹ già cần hiếu kính.

"Dì chỉ nói đùa thôi." Hàn Diễm Yến cười, bà đã lăn lộn nhiều năm, nụ cười bây giờ cũng là hư tình giả ý mà thôi. Người ngoài nhìn vào sẽ không phát hiện

được sự phòng bị trên gương mặt tươi cười ấy, "Dì chỉ tiếc là mình không có con gái, nếu có con gái như cháu thì tốt rồi."

Đúng là trở mặt như lật sách…. Uông Tư Điềm nhìn khuôn mặt hài lòng của Lục Thiên Phóng khi thấy cả hai đều vui vẻ, cũng chỉ có tên ngốc như hắn mới

ngây thơ nhường này, cũng là cô không có phúc có được người mẹ như thế.

"Ha ha ha ….." Hàn Diễn Yến gạt mấy lọn tóc trên vai Uông Tư Điềm. "Người trẻ bọn con nói chuyện với nhau đi. Thiên Phóng, mẹ có hầm canh vịt xiêm cho

con, nhớ uống khi còn nóng, phổi và đường hô hấp không tốt, không khéo lại phát bệnh cũ. Thật ra Thiên Phóng nó có bệnh về đường hô hấp, lúc nó còn nhỏ

dì bận quá không để ý đến nó, đến lúc sau thì bệnh tình đã trở nặng rồi.''

''Con biết rồi mà.'' Lục Thiên Phóng cười hì hì đáp lời. ''Mẹ nhanh đi mua sắm đi, không phải hai ngày nữa là đến sinh nhật chú Chiêm à.''

''Thằng quỷ này, chuyện của mình thì không rõ, chuyện của người khác thì nhanh lắm.'' Người kêu là chú Chiêm kia là một người đàn ông vừa ngoài 30, là lam

nhan của Hàn Diễm Yến; bà làm bà Lục không muốn ly hôn, chỉ sợ vừa dứt ra thì mẹ kế vào cửa sẽ làm khó con trai, nhưng mà hạnh phúc của bản thân cũng

không thể không dành lấy.

Hàn Diễm Yến nói bảo mẫu để cặp lồng xuống, dặn dò thêm mấy câu rồi mới dẫm giày cao gót đi mất.

''Sao em về sớm thế. Không phải nói ăn cơm tối xong mới về à.''

''Ha ha, thằng con trai của mụ kia tưởng mình đã lớn, có thể bảo vệ mẹ nó, thế là vung ghế muốn đánh tôi.''

''Em thua à.''

Từ trước đến nay cô lúc nào cũng chỉ ngồi một chỗ bấm điện thoại đợi đến khi dọn cơm lên, sau đó mới ngồi vào bàn, một lời cũng không thèm nói thế mà lại

trở thành 'kẻ bắt nạt' trong mắt người khác.

''À mà…..nếu tôi không đẩy em vào phòng tắm, thì có khi người bị thương sẽ là….''

''Tôi để ý đến hắn ta lâu rồi, tất nhiên là sẽ đá vào eo hắn ngay.'' Cơ thể không có chút sức mạnh nào, ỷ vào vũ khí trong tay nên hung tợn như thế thôi. Uông

Tư Điềm không học hành nghiêm túc, nhưng cô xem nhà tù như trường học, nơi đó có thể dạy cho cô những kĩ năng mà ít người có được, và cô cũng tận dụng

những mánh khóe ấy cực kì tàn nhẫn.

''Cậu đã từng học qua hoa mai quyền hay là thái cực quyền hay đấm bốc.'' Lục Hạc Minh nhìn lí lịch của bảo tiêu mà mình phỏng vấn hộ con trai, công ty bảo

an này chuyên phục vụ cho các công ty tư nhân, hay gia đình. Họ biết ông muốn tìm bảo tiêu nên đưa đến vài người cho ông cho, trong hồ sơ đều ghi từng

người đã từng học võ, cho dù là mặc đồ tây cũng không giấu được cơ bắp, vừa nhìn là biết ngay là kiểu dũng mãnh.''

Nhưng mà nhìn có hơi… là lạ, mà Lục Hạc Minh cũng không biết vì sao lại cảm thấy lạ, cho dù không mấy hài lòng ông cũng không nói rá. Dù sao ông cũng
đã tung hoành nhiều năm trong giới thương nghiệp, luyện ra được trực giác mạnh đến khủng khiếp, người bây giờ ông phỏng vấn đã là người cuối cùng, nhìn bề

ngoài thì cũng có vẻ là người đáng tin.

''Vâng.''

Lục Hạc Minh lật sấp hồ sơ thật dày, đánh giá từng chi tiết nhỏ, người này đã từng làm bảo tiêu riêng…..ai cũng cho hắn đánh giá tốt. Nhìn dáng vẻ cao lớn,

cơ bắp kia nếu ở bên cạnh con trai mình….hình như không hợp với trình độ lắm.

''Công ty chỉ có mấy người thế này thôi sao.'' Ông không nói nhìn trúng ai hay vừa ý người nào, chỉ nói với giám đốc công ty là muốn phỏng vấn thêm vài người

nữa. Là dân làm ăn, ông biết những quân bài được đưa ra cuối cùng mới là thứ đáng giá.

Giám đốc công ty bảo an họ Bạch, mặc dù đã qua tuổi 40 nhưng vẫn một thân cơ bắp, thời trẻ đã học qua lục hợp quyền, cho dù dã có tuổi vẫn nhìn ra phần

cốt cách khó có thể biến mất kia.

Tất nhiên là giám đốc Bạch không làm kinh doanh chỉ với chừng này người, và cũng biết rằng ông chủ Lục đang ngồi trước mặt là cổ đông lớn của công ty nhà

mình. Tất nhiên chuyện vị cổ đông này chỉ có duy nhất một đứa con trai, luôn sợ rằng nếu có sơ xuất nên hắn đã đem đến những người tốt nhất của công ty,

hoặc là ………. ''Vẫn còn một người, nhưng mà đó không phải là nhân viên chính thức của công ty chúng tôi.''

''Ồ.''

''Cậu ta có tiền án. Vì thế nên không thể làm ở công ty bảo an được, nhưng mà luôn có những người có sở thích đối với người có tiền án nên vẫn luôn được

giữ lại công ty. Chỉ là người này tính tình hơi cổ quái, ngứa mắt người trả lương thì cho dù tiền nhiều đến mấy cũng sẽ không nhận việc.''

''Tiền án thế nào.''

''Lúc còn trẻ khinh suất, trong lúc luận võ nhỡ tay đánh chết người.'' Người này là đồng môn của ông chủ Bạch, xét theo bối phận còn cao hơn hắn, chỉ tiếc

rằng một bước đi vạn dặm sai…..ngồi tù mười lăm năm, thế mà vẫn còn nhớ đến sư điệt là hắn đây…

''Cậu đưa người đến tôi xem chút. Không phải lừa đảo hay trộm cướp là đã tốt rồi, gặp rồi nói tiếp.'' Ngoại trừ trực giác thì Lục Hạc Minh cũng biết xem

tướng, người bình thường lướt qua bên cạnh thôi ông cũng đã nhìn ra nhân phẩm của người đó.

Giám đốc Bạch gọi điện thoại, chỉ một chốc sau thì người đã đến. Tuổi tác không quá lớn, hai lăm hai sáu tuổi…. Mười lăm tuổi đã đánh chết

người….haizzzz...cũng may lúc đó là vị thành niên, nếu không thì vào đó sẽ bị trừng trị đến chết….sống không nổi…...nhìn qua thấy không quá cường tráng,

cũng không mặc đồ tây đen, mà là một bộ quần áo chuyên để luyện võ, trời mùa đông lạnh cũng chỉ mặc như thế, tóc hơi dài….. là kiểu người không biết chạy

theo xu thế, chắc con trai ông nhìn thấy sẽ chế nhạo mọt phen. Dáng dấp khuôn mặt khá thanh tú, tuy nhiên lại có một vết sẹo kéo dài từ lông mày đến trước

mặt, nhìn qua không giống kẻ thích máu me tàn nhẫn.

Lục Hạc Minh chỉ nhìn là biết….chính là người đó, bảo tiêu không thể chỉ biết bảo vệ, mà còn phải hợp ý con trai, giao tiếp được với nhau để con trai không

cố ý chạy trốn.

''Trong tù có học qua máy tính.'' Cái này dùng để bồi dưỡng năng khiếu, để sau này ra tù có thể tìm việc, nhưng mà….với tiền án thế này thì cũng không mấy ai

dám thuê làm việc.

''Cậu tên gì.''

''Âu Vân Khai.''

''Tay vén màn mây thấy trăng sáng…...tên hay tên hay. Được rồi, tôi chọn cậu, hôm nay có thể đi làm luôn không.''

''Tôi muốn gặp ông chủ trước.''

Lục Hạc Minh cười mà không giận, hỏi ông chủ của mình trước khi hỏi tiền lương luôn là người khác biệt. ''Tôi là ông chủ của cậu, nhưng mà tôi thuê cậu bảo

vệ con trai tôi.''

''Tôi muốn gặp con trai ông."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]

Số ký tự: 0