Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]

Vệ sĩ (1)

Mộng Lý Nhàn Nhàn

2025-03-07 09:20:38

Thành phố A rất lớn, nhân khẩu hơn ngàn vạn, cũng có những người dân nhỏ bé có hi vọng thăng tiến, cuộc sống ấm no lại cũng có như phú hào nhà người ta

xe sang nhà rộng. Cũng vì trước đó thành phố có được mấy vị chủ tịch rất nổi tiếng, quy hoạch của thành phố cũng tốt, đường xá rộng rãi cây xanh bóng mát,

lại có lợi thế là ở ven biển, một năm bốn mùa không thể thiếu được khách du lịch khắp nơi đổ về.

Một nơi có thể làm ra tiền như thế nên dân cư nhất định không ít, càng không thiếu những con người nhàn rỗi, làm ra vẻ bản thân kiến thức rộng rãi, đi hóng

chuyện này chuyện nọ về tam sao thất bản. Mà cái chuyện bát quái gần dây nhất là về đứa con trai độc đinh ba đời của nhà họ Lục bị đâm, mà cái chỗ bị đâm

cũng kì quặc không kém, là một khách sạn tình yêu. Người có tâm thì bắt đầu kể một đống chuyện bên lề, lâu lâu cũng có người nói rằng là đại thiếu gia đi bắt

gian, thế mà lại không có ai tin.

Nhân vật chính của đầu sóng ngọn gió bây giờ đang nằm ở phòng bệnh VIP, nằm trên giường cầm Ipad chơi game, nhắc đến cũng do hắn phúc lớn mạng lớn,

nhát dao kia không đâm trúng chỗ hiểm, Uông Tư Điềm lại dùng khăn bịt chặt vết thương để cầm máu, sau đó gọi xe cấp cứu. Sau đó nữa là bác sĩ khoa

ngoại giỏi nhất thành phố A làm cấp cứu cho hắn, chuyện đó làm Hàn Diễm Yến sợ gần chết, may mà bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là được rồi.

Con trai tỉnh lại, Hàn Diễm Yến khóc như mưa, vừa khóc vừa mắng nhóc con Uông Tư Điềm dám đem con trai bà đi bắt gian, nhóc con đó bóc vỏ hạt dẻ

còn không làm nổi còn muốn bắt gian cái gì, cuối cùng thành con trai bà bị thương, nếu con trai bà có chuyện gì, bà làm sao sống nổi! Thật ra Hàn Diễm Yến

không hề làm quá, hai vợ chồng già nhà họ dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, lúc không có tiền thì tình cảm không phai, đợi đến khi có tiền, ông chủ Lục lại

dính vào chuyện trăng hoa; sau đó bà bị người ta dụ di dân ra nước ngoài. Vừa di dân chưa được bao lâu thì ông chồng già nhà bà nói muốn về nước thu xếp

chuyện làm ăn, thừa dịp bà không chú ý nuôi hết bồ nhí này đến bồ nhí nọ. Hàn Diễm Yến là ai chứ, bà đã sớm sắp xếp tai mắt ở công ty rồi, tìm được chứng

cứ thì về nước bắt gian.

Vợ chồng bọn họ cưới nhau cũng được ba mươi năm trời, nhưng mà trong ba mươi năm này thì cũng đã hết mười lăm năm bà đi đánh ghen với bồ nhí. Bây

giờ, Hàn Diễm Yến không đi bắt gian nữa, một là vì tuổi đã cao quản không nổi, hai là vì hai vợ chồng đã hứa với nhau, có bồ nhí cũng được nhưng không thể

có con, thứ ba là trong tay bà có bất động sản, cổ quyền trọng yếu của tập đoàn; bốn là…..là bà có đại chiêu dấu riêng cho mình. Nhưng cho dù có những

thứ đó thì chỗ dựa lớn nhất của bà vẫn là con trai, không có đứa con độc đinh này bao nhiêu mưu tính của bà chẳng là cái gì cả.

"Mẹ! Con khỏe rồi mà! Không phải mẹ nói mệnh con đại phú đại cát sao? Cho nên con nhất định sống lâu trăm tuổi." Lục Thiên Phóng cười hì hì nói.

"Cái thằng nhóc ranh ma này! Làm ăn đàng hoàng thì không muốn.!"

"Mẹ. Chuyện này là ngoài ý muốn thôi, người ta đi trên đường còn bị trời sập đè chết, con trai mẹ bây giờ là phúc lớn mạng lớn rồi."

"Nói cái khỉ gì vậy hả….đừng nói với mẹ là mày thật sự bị con bé kia mê hoặc đấy nhé?" Đến bây giờ Hàn Diễm Yến vẫn còn nghĩ con trai mình mở công ty

để cua gái đấy.

"Không…..không….không phải." Lục Thiên Phóng nhắc lại câu này đén mấy lần, thật ra hắn không thể là người hiệp nghĩa như vậy, nếu như thật sự gặp người

dùng dao chạy đến, nếu người trước mặt là mẹ mình hắn nhất định cứu mẹ đầu tiên, nếu như là ai đó khác…..thì nhất định phản ứng đầu tiên là bỏ của chạy lấy

người. Nhưng mà hôm đó người đứng trước mặt hắn là Uông Tư Điềm, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, không thể để cô bị thương cho nên mới dứt

khoát đẩy cô vào nhà vệ sinh.

Cũng đừng nghĩ hắn ngủ với nhiều người mà nghĩ hắn tình cảm gì, thật ra bên trong chỉ là sự trống rỗng, bây giờ hắn không biết cảm giác của mình với Uông Tư

Điềm là gì. Chỉ là nếu không gặp sẽ rất nhớ, nghĩ đến chuyện mình cùng làm việc với cô, cho dù đó có là đi bắt gian đi chăng nữa cũng sẽ khiến hắn có cảm

giác thành công hơn là ăn chơi với đám bạn.

Cho nên Lục Thiên Phóng dùng ba phút nhiệt huyết và sức lực bác bỏ lời đề nghị của mẹ mình. "Mẹ! Lần này là do con khinh địch, lần sau con kiểm tra rõ

ràng thì sẽ gọi thêm người đến hỗ trợ. Ai mà nghĩ tới chuyện một cặp vợ chồng bình thường như thế, mà vợ lại ôm mộng là phu nhân xã hội đen đâu.?"

Trên wechat là ảnh một đám xăm trổ, đại ca mang theo đám đàn em đi khắp nơi, đến đâu cũng có người biết, khắp nơi đều có mặt mũi. Cô vợ thấy uy phong

của phu nhân xã hội đen không nhỏ, lúc đi thuê phòng đều sẽ dùng tên mình, dáng dấp của đại ca bá khí mà lúc lên giường cũng như dã thú, cho nên càng ngày

càng dính như keo. Tiền trong nhà cũng đem đi cho đại ca đi vay, thẻ lương của chồng thì mình cầm, mỗi lần đến ngày đưa tiền tiêu vặt cho chồng thì lại cảm

thấy đàn ông như thế này thật sự rất không có phong độ.

Cái ngày chồng mình đến bắt gian cô vợ cũng rất sợ hai, sợ hơn nữa là cô vợ nhìn thấy đại ca rút con dao dưới gối ra chém về phía trước rồi chạy ra ngoài,

mặc mình ở lại.

Thật ra chuyện này không phải là không thể điều tra ra, nhưng người yêu thác ban đầu nói chỉ muốn thời gian địa điểm để đi bắt tại trận, cũng ấp a ấp úng nói

rằng không muốn trở mặt với vợ. Uông Tư Điềm cũng chủ quan, coi như là ngoại tình bình thường, Lục Thiên Phóng thì không có kinh nghiệm, hai người trẻ

tuổi hăng hái không hiểu sao chuyện lại thành ra thế này.

"Còn muốn đi bắt gian! Bắt cái đầu nhà anh!" Hàn Diễm Yến đưa tay muốn dí đầu con trai, sau nhìn sắc mặt tái mét vì thiếu máu của con lại không nỡ. "Mày

tỉnh táo lại dùm mẹ đi! Không biết bao nhiêu người ngóng trông mày chết đâu con ạ." Thứ gọi là tiền tài động nhân tâm ấy mà, Lục gia chỉ có độc đinh như thế

đừng nói là kẻ lớn khôn, chỉ một đứa trẻ nuôi từ bé hay họ hàng thân thích cũng cất giấu bao nhiêu tâm tư.

"Mẹ! Con không chết được đâu." Lục Thiên Phóng vẫn phổi bò mà cười cười. "Mẹ, mấy ngày rồi mẹ không đi spa à? Con thấy rõ nếp nhăn trên mặt luôn đó

nè, mẹ phải mau đi spa đắp mặt nạ thôi."

"Còn không phải do thằng đòi nợ nhà anh đấy à!" Hàn Diễm Yến thấy con trai không sao, bà sờ mặt mình đúng là có hơi khô….. "Mày nghe mẹ một lần đi,

đừng chơi cái trò trinh thám ấy nữa."

"Là công ty điều tra tín dụng." Lục Thiên Phóng cười hì hì nói, Hàn Diễm Yến biết tính con trai bảo bối nhà mình, từ nhỏ đến lớn chuyện nó đã quyết làm thì

không ai ngăn cản được, bà ép nó cùng lắm là nó giả vờ đồng ý, sau lưng làm trò gì bà nào biết được….
"Con chào dì ạ." Uông Tư Điềm đem canh xương heo tự hầm đứng trước cửa chào Hàn Diễm Yến.

Hàn Diễm Yến nhìn cô mặc áo lông màu tím từ trên xuống dưới, nha đầu này dáng dấp thanh tú ngọt ngào mà khí chất chẳng khác nào trẻ con đầu đường xó

chợ, mới mấy tuổi đầu đã đá mẹ kế đến mức xảy thai, lại còn ở trong trại giáo dưỡng bốn năm liền, làm sao mà ở chung được. Con trai ngốc nhà mình nhất

định là bị người ta lừa, bà hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Uông Tư Điềm. "Con trai, mẹ đi trước, có thời gian sẽ đến thăm con."

"Vâng, mẹ mau đi nhanh đi, đến spa đặp mặt nạ sau đó đi mua quần áo mới.'' Lục Thiên Phóng cười hì hì đuổi người.

Hàn Diễm Yến lắc đầu, giẫm giày cao gót đi mất.

''Mẹ anh trông có vẻ còn rất trẻ.'' Ít nhất là Hàn Diễm Yến cũng phải 50 tuổi, nhưng nhìn qua cứ như vừa 40. Mặc dù là con trai nằm viện thì quần áo lụa là

trang điểm trang nhã vẫn không thiếu, trên mặt nhìn không ra một nếp nhăn.

''Ha ha….'' Lục Thiên Phóng cảm thấy cực kì vinh hạnh, ''ngoại trừ trẻ tuổi em không cảm thấy mẹ anh rất đẹp à. Anh lớn lên rất giống mẹ.''

Uông Tư Điềm cảm thấy cái cách tự luyến của hắn quả thật da mặt rất dày, loại khen ngợi này vẫn là để người khác nói về mình vẫn là hợp hơn.

Sự thật khách quan, ai cũng không thể phủ nhận.

''Quả thật là mẹ anh rất đẹp, nhưng anh…..' cô không định để Lục Thiên Phóng đè được uy của mình mặc dù là hắn đẹp trai thật, ''mặc dù là…., khí chất lại

không lưu manh, anh cũng còn hơi khác một chút.''

Lục Thiên Phóng thở dài một cái, ''em mù đấy à. Người ta đều nói anh lớn lên giống tiểu thịt tươi mới nổi năm nay, Dương Dương.''

Ọe….thật là chưa bao giờ thấy qua mặt dày vô sỉ như anh.

Hàn Diễm Yến rời khỏi phòng bệnh của con trai nhưng không đến spa làm đẹp mà trực tiếp để lái xe đến công ty của chồng. Con trai bị thương nặng như vậy

thế mà lão chồng già đến liếc một cái rồi mang cái cớ bận việc về công ty đi làm, chuyện này là không thể nhịn được.

Người giàu nhất cái xứ này, Lục Hạc Minh đang có một mối làm ăn quan trọng, ông đã quá năm mươi, mặc dù lúc gầy dựng sự nghiệp từ lúc còn trẻ khỏe

nhưng mà một người đàn ông đã ngoài năm mươi hẳn cũng nên lo lắng cho chung thân hậu sự của mình. Cả đời phấn đấu vì cái gì. Tất nhiên là vì lý tưởng, vì

tiền tài, vì phụ nữ chứ còn gì….cuối cùng đều không hơn hai tiếng con trai, mặc dù ông ngoài mặt không để tâm lắm đến con trai, nhưng tuổi tác càng lớn ông

càng để tâm đến đứa con độc nhất này của mình.

Chỉ tiếc đứa con trai này….thật sự là không biết làm sao, học hành không giỏi có lẽ sau này sẽ dùng gia sản để sống đến cuối đời. May mắn thay mặc dù nhà

nhiều tiền, nhưng nó không cờ bạc, không cá độ, không mê gái gú cũng không nghiện….may quá không phá sản.

Nghe nói thằng phá gia chi tử nhà mình bị người ta đâm, phản ứng đầu tiên của ông là tự hỏi xem có phải nó đã chọc vào ai không nên chọc hay không. Hoặc

là kẻ thù của ông đến trả thù. Đến lúc biết là cái công ty điều tra tín dụng của nó thì….thật sự là…..

Ông gọi cuộc điện thoại thì tất nhiên sẽ có cảnh sát chạy đi bắt người, gian phu đang bỏ trốn kia cũng là kẻ có máu mặt, nghe thấy cảnh sát đến liền cầm dao

chạy ra ngoài. Loại người như thế này mặc dù ông nhúng tay vào thì trong đợt truy quét cuối năm của cảnh sát cũng sẽ động đến hắn.

Lúc Lục Thiên Phóng còn ở trong phòng phẫu thuật thì người đã bị bắt, gian phu biết người bị mình đâm kia không phải là cảnh sát thì thở một hơi dài, nào có

biết được rằng cái người kia lại càng là kẻ không thể dây vào.

Lúc thẩm vấn không ngừng bị ép hỏi rằng hắn đã làm bị thương ai không. Có phải có người dùng tiền mua hắn làm việc này hay không.

Sau đó còn xác nhận cả với bạn tù xem hắn có nói chuyện gì không, sau khi nhận được đáp án thật sự là tai nạn thì chờ đợi hắn ta chỉ còn là phán quyết tử hình

của tòa án.

Về phần người ủy thác kia đột nhiên gây ra tai họa lại có người giúp hắn dọn dẹp, nhưng dù sao chủ chòm vẫn là Uông Tư Điềm phải chịu, cho nên Lục Hạc

Minh cũng không chắc mình phải làm gì cô nhóc ấy…

Còn có….lần này đúng là do đứa con trai làm bậy không thể sống, một tai nạn bất ngờ thì không sao, nhưng nếu lần sau là kẻ thù tìm đến cửa thì phải làm sao.

Haizzz, đúng là ông sinh quá ít con rồi, nếu như có đến hai ba thằng con trai….thì cũng loại phiền não này chắc chắn không có.

Lục Hạc Minh ngồi trong văn phòng suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nhớ đến lần mình cùng mấy vị tổng giám khác cùng ăn bữa cơm, hôm đó ông có gặp một

người….hình là mở công ty bảo an...hình như ông có danh thiếp.

Hàn Diễm Yến đến nơi vừa đúng lúc ông ngắt cuộc điện thoại, Lục Hạc Minh thấy vợ tới thì mỉm cười đứng lên. ''Sao bà không ở bệnh viện chăm con.''

''Nó chẳng có chuyện gì cần đến tôi cả.'' Hàn diễn yến nhìn lướt qua bàn làm việc của chồng, ngoại trừ tấm ảnh chụp gia đình ba người mà ông thích nhất ra thì

không có thêm tấm ảnh nào khác, xem ra trong mắt Lục Hạc Minh vẫn còn có bà.

''Bà đấy, bình thường đều quản nó từ đầu đến chân, nó ăn thêm chén cơm bà còn vui đến mức đăng lên vòng bạn bè khoe. Thế mà lần này nó mở công ty trinh

thám gì đấy bà lại không nói với tôi. Làm tôi không kịp chuẩn bị gì cả.''

''Tôi chỉ nghĩ là nó trẻ con ham chơi thôi.'' Đôi vợ chồng già này từ ngày Hàn Diễm Yến từ bỏ con đường bắt tiểu tam thì tình cảm của cả hai cũng tốt hơn, từ

vợ chồng cho đến bây giờ thì giống như chiến hữu cùng sóng vai chiến đấu hơn.

''Thằng nhóc….cũng chỉ biết chơi.'' Nói đến đây Lục Hạc Minh vẫn còn hơi giận, nhưng cho dù giận thì giận thì chỉ cần con trai không xảy ra việc gì ông vẫn

coi như hài lòng. ''Hôm nay bà đến đây không phải báo bình an đúng không.'' Thật ra Hàn Diễm Yến không thích đến công ty.

''Không phải.'' Bà lắc đầu, ''Tôi nghĩ là chúng ta phải tìm cho nó một vệ sĩ đi theo cả ngày mới yên tâm được, dù sao nó cũng là độc đinh.''
''Ừm.'' Lục Hạc Minh không ngờ bà có cùng suy nghĩ với mình. ''Tôi cũng nghĩ như vậy, đã liên hệ với một công ty bảo an rồi, đang chuẩn bị phỏng vấn.''

''Tôi nói này, phải tuyển nam, không thể là nữ. Có mấy công ty có vệ sĩ nữ sinh đẹp, bên ngoài là vệ sinh hay thư kí gì đấy, thật ra lại là….''

''Tôi biết.'' Lục Hạc Minh gật nhẹ đầu.

''Lúc trước tôi đã nói ông nên chừa đường lui cho mình, sau này có việc gì còn dễ xoay sở. Chúng ta làm kinh doanh chứ không phải đánh trận, cũng đâu nhất

định ngươi chết ta sống…''

''Năm đó tuổi còn trẻ…..'' đến bây giờ mới ngẫm ra, nhưng mà thù cũng đã kết rồi.

''Còn có đám người thân thích….''

Lục Hạc Minh biết vợ vẫn còn canh cánh chuyện con trai suýt phải ngồi tù năm đó, ''họ Lục'' cả kinh nói ''không phải tôi đã nghe lời bà rồi sao. Chỉ đưa tiền

chứ không cho công việc." Đưa tiền cũng là cách cứu nguy nhưng không phải cứu cái nghèo, dù sao ông cũng không phải ngân hàng…. Trước mặt vợ ông bảo

vệ người thân nhưng không có nghĩa là ông không ghi thù, ba đời nhà họ Lục đều đơn truyền nhưng đám thân thích kia cũng không đứng đắn gì, không sánh

bằng cọng tóc của con trai Lục Hạc Minh.

"Ông hiểu thì tốt." Lục Hạc Minh không tự ý thức được rằng việc mà vợ mình luôn canh cánh thực ra là chuyện hai bà vợ bé của Lục Hạc Minh đang ở độ tuổi

sinh đẻ….bề ngoài thì mang vẻ không tranh không giành nhưng trong lòng chắc chắn hận Lục Thiên Phóng đến cùng cực.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]

Số ký tự: 0