Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]

Con gái riêng (...

Mộng Lý Nhàn Nhàn

2025-03-07 09:20:38

Định Việt Lâu xảy ra chuyện, sau khi rời đi Lục Thiên Phóng cũng không nhắc lại, ba người Uông Tư Điềm cũng biến sự việc lần này từ có thành không, tùy

tiện chọn đại một nhà hàng ở phố mỹ thực, "Lẩu ở đây cũng được lắm."

Thật ra mùa xuân không phải là mùa thích hợp để ăn lẩu, nhưng mà Lục Thiên Phóng đã mở miệng, ba người cũng hùa theo. Dù sao cũng qua mùa nhà nhà đều

đi ăn lẩu, bên trong nhà hàng cũng không có bao nhiêu khách, lúc bọn họ đi vào quản lí rất có mắt nhìn đã nhận ra Lục Thiên Phóng, bố trí một gian phòng lớn,

nhà hàng này phục vụ kiểu nồi lẩu nhỏ, một người một nồi lẩu hợp vệ sinh. Lục Thiên Phóng chọn lẩu siêu cay, Uông Tư Điềm chọn lẩu hải sản, Vinh Mẫn Giai

thì là lẩu chua cay, Âu Vân Khai cũng chọn giống cô, Vinh Mẫn Giai mới nhẹ nhắc, "Nhà hàng này nấu lẩu thiên về vị cay, cho dù là lẩu chua cay thôi thì cũng

đã rất cay rồi đó." Mà trong bốn người thì người có khả năng ăn cay nhất lại là Vinh Mẫn Giai.

Âu Vân Khai nghe lời đổi thành lẩu hải sản, anh cũng không hỏi xem vì sao Lục Thiên Phóng ăn cay kém nhất lại đi chọn lẩu siêu cay.

Nước chấm ở đây cũng là tự phục vụ, cách bàn ăn của bọn họ là ba tầng đồ gia vị thực khách có thể đến chọn tùy ý.

Lục Thiên Phóng đi đến bên giá kia để chế nước chấm, Uông Tư Điềm lặng lẽ theo phía sau. "Nước tương vừng ở đây là của nhà hàng tự làm, nghe nói là ăn

ngon lắm." Nhà hàng lẩu này đó có hơn mười năm lịch sử, Uông Tư Điềm cũng không ít lần đến ăn ở đây.

"Ừm." Lục Thiên Phóng múc đại một muôi nước tương vừng, sau đó chọn lung tung mấy loại gia vị nữa, lúc định múc một muỗng dầu vừng thì bị Uông Tư

Điềm ngăn lại.

"Lẩu ở đây rất cay, nếu bỏ thêm dầu vừng nữa thì sẽ rất cay đấy."

Lục Thiên Phóng lại lấy tỏi băm, múc một muỗng còn chưa đủ tính múc thêm muỗng nữa lại bị Uông Tư Điềm cản, "Không được, hai muỗng nhiều lắm."

"Nếu em hiểu biết vậy thì pha dùm tôi luôn đi cho nhanh." Nói rồi dúi chén nước chấm vào tay Uông Tư Điềm, vậy mà sau khi đưa chén cho người ta xong

hắn lại cảm thấy hối hận. Bình thường nếu hắn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với cô chắc chắn cái chén sẽ bị trả về ngay lập tức, thế mà lần này đột nhiên lại

im lặng đặt cái chén cũ qua một bên, lấy chén mới giúp hắn pha nước chấm.

Nhìn thấy em ấy như vậy, làm Lục Thiên Phóng có hơi xấu hổ, "Cái này......Tôi cũng không phải cố ý, chỉ là Chu Địch tôi nhìn không nổi." Hắn đương nhiên

biết oanh oanh yến yến bên cạnh ông già nhà mình, cũng không phải là lần đầu tiên gặp Chu Địch, chỉ là lần này Chu Địch đụng trúng vảy ngược của hắn.

Trước đây mặc kệ mọi chuyện như thế nào, bề ngoài Chu Địch sẽ là một người không tranh không đoạt, Lục Hạc Minh cũng từng bỏ tiền vốn ra giúp Chu

Địch kinh doanh, tỷ như nhà hàng hải sản tự chọn Đích Chu nổi tiếng trước đó là do bà ta mở, ngoài việc lâu lâu thị sát công việc một chút thì sẽ không xuất

đầu lộ diện, cũng không công khai nhận mình là bà chủ, mà lúc gặp hai mẹ con Lục Thiên Phóng cũng là biết ý mà tránh đi.

Cũng không biết từ khi nào, tham vọng của người phụ nữ này lại lớn đến vậy, chuyện của Lưu Phượng Vũ cũng là do người này âm thầm chen vào chỉ điểm,

hiện tại thân thích Lục gia đều nói sau lưng bọn họ rằng, "bà Lục nhỏ" này có vẻ thân thiết hơn Hàn Diễm Yến.

Chuyện Định Việt Lâu lần này không ngờ là dính dáng đến người phụ nữ này, nếu không phải hắn đang mải lo cho công việc của công ty, cũng đã lâu không

liên lạc với đám bạn bè trong giới, thì chuyện nhà hàng này là sản nghiệp của "mẹ ghẻ" cũng không thoát khỏi mắt hắn.

Từ trước đến nay người phụ nữ này là kiểu gió chiều nào theo chiều đấy, nhìn thái độ ngày hôm nay có lẽ đã thấy được mối quan hệ của hai ông bà già nhà hắn

đã đến cực hạn. Mà mẹ hắn cũng đã đến lúc nhẫn nhịn không nổi nữa, đã là thời đại nào rồi, cũng không thể như thời phong kiến ba bà vợ bốn nàng hầu, chủ

mẫu phải nhân từ, rộng lượng. Mà ông già cũng nhìn không nổi một người vợ càng ngày càng mạnh mẽ có chủ kiến, luôn bệnh vực con trai như thế này nữa.

Lục gia......cũng đã đến lúc không thể duy trì nổi sự bằng mặt nữa rồi.

"Lê gia quả thật giữ lời." Đột nhiên Uông Tư Điềm nhắc đến chuyện không hề liên quan đến chuyện xảy ra hôm nay. "Có một trăm vạn này của nhà họ công ty

chúng ta không cần lo quá nhiều nữa. Lúc trước ba anh "đầu tư" hai ngàn vạn với một ngàn vạn mẹ anh cho cũng tiêu hết cả rồi....."

Lục Thiên Phóng cười, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ phải lo nghĩ về vấn đề tài sản gì gì đó, từ lúc còn rất nhỏ hắn cũng không thiếu tiền xài, đối với hắn

mà nói tiền quan trọng thì cũng không phải là quan trọng lắm đâu. Ai coi trọng gia sản Lục gia cũng được, muốn dành quyền khống chết Lục thị cũng tốt, nhắc

mấy thứ này với Lục Thiên Phóng.....chẳng liên quan gì đến hắn cả, môt chút xíu hứng thú với Lục thị cũng không có, cho dù là sau này hắn có phải tiếp quản

công ty thì cũng sẽ mời một đột ngũ chuyên gia giàu kinh nghiệm đến quản lí đội ngũ mà thôi. Ông già nhà hắn ít nhất là có thể sống thêm hai chục năm nữa, mà

trong hai chục năm ấy có chuyện gì xảy ra, thế giới biến đổi như thế nào làm sao mà biết được, cho nên vì một chuyện của hai mươi năm sau hắn quản để làm

gì? Còn không bằng tập trung vào chuyện của bản thân, ý nghĩa của việc có tiền không phải là khiến bản thân mình vui vẻ hay sao?

Về phần phiền nào của hắn ......Lục gia gắn bó với nhau không phải vì tình cảm, mà là vì lợi ích, mẹ hắn làm sao có thể không hiểu chuyện này chứ. Nhưng vì

nắm chặt lợi ích trong tay, nên ông già mới muốn cương quyết với mẹ hắn một lần để xem bà còn con bài nào chưa chịu lật.

Một khi đã như vậy, thì vai trò của Chu Địch trong chuyện này là gì chứ? Hay là do hắn quá để tâm vào chuyện vụn vặt, "Lần sau chúng ta kêu nhiều người

một chút đến Định Việt Lâu ăn ủng hộ." Hắn học "văn hóa" cũng lâu như thế, nếu như trước đây gặp phải chuyện này nhất định sẽ tìm vài người bạn đến đó

"làm phiền" một chút, vui đùa mà làm người ta cảm thấy khó chịu, nếu người ta dám phản ứng lại......Hắn đánh sập nhà hàng thì sao nào? Ông già nhà hắn dám

là gì? Uông Tư Điềm nhìn hắn khôi phục tinh thần, cũng thoải mái mà cười, cô luôn để ý đến việc vì chuyện nhà mà Lục Thiên Phóng vô duyên vô cớ bực bội

trong người.

Lục Thiên Phóng thấy nụ cười của cô, tâm tình cũng tốt trở lại, hóa ra Uông Tư Điềm vẫn luôn quan tâm đến mình.
"Hôm nay em muốn ăn gì?"

"Hả? Không phải ban nãy đã gọi món xong rồi à?"

"Không lẽ em không định ăn thử những món mình mua không nổi một lần à? Nhà hàng này mấy món đó cũng không thiếu đâu."

Khốn nạn thật sự! Tâm trạng vừa tốt lên một chút lại bắt đầu coi thường người khác ngay, Uông Tư Điềm đá hắn một cái, Lục Thiên Phóng cười hì hì tránh

được.

Uông Tư Điềm đã thử tra thử số điện thoại mà Hạ San để lại, trong hệ thống không hề có thông tin gì, cô đành phải đến công ty viễn thông để tìm, mà ở công

ty viễn thông cũng không cho ra quá nhiều manh mối, nhưng mà có người chỉ cho cô một cách khác, đó là kiểm tra số điện thoại này ở danh bạ của các doanh

nghiệp hoặc hộ kinh doanh (*). Uông Tư Điềm nghĩ, nếu người đó quả thật có mở quán ăn, thì nhất định sẽ có số điện thoại để người ta tìm, cô đi đến thư viện

thành phố, tìm thấy một cuốn danh bạ điện thoại năm 92 trong một căn phòng dưới lòng đất bay đầy mùi ẩm mốc của sách cũ. Số điện thoại kia của tiệm cơm

nhà Phúc Đa Đa, cô lại đến văn phòng công thương kiểm tra đăng kí năm đó, tiệm cơm Phúc Đa Đa năm đó nằm ở đường Tây của khu phố cổ, phố cổ bây

giờ đã khác xưa, rực rỡ phồn hoa, mà các công trình mặt tiền năm xưa bây giờ đã không còn nữa, chỉ giữ lại khối kiến trúc của phố cổ mà thôi, cho nên quán

cơm Phúc Đa Đa cũng không còn nữa.

(*) 9x đời đầu đến 8x chắc chắn biết cái quyển danh bạ điện thoại này luôn. Nó vừa to vừa nặng vừa dày ghi lại toàn bộ số điện thoại từ quán cơm bé xíu cho

tới công ty to nếu như nơi đó kinh doanh và có đăng kí kinh doanh. Vì ngày xưa điện thoại bàn làm gì lưu được số.

Trong hồ sơ đăng kí tại phòng công thương thì ông chủ của nơi đó họ Củng, tên là Lập Tân, trong hồ sơ có ghi lại, người này có mở thêm khách sạn sau tiệm

ăn Phúc Đa Đa, nhưng mà đến năm 06 thì không thấy có ghi chép gì lại nữa.

Uông Tư Điềm lại bắt đầu điều tra Củng Lập Tân, người này hiện tại đã 63 tuổi, phó công ty thực phẩm thành phố đã nghỉ hưu. Ở tuổi 60, mua bảo hiểm hưu

trí, rồi sau đó như bao nhiêu người bình thường khác dùng lương hưu để sống, sau này người thụ hưởng sẽ là con trai ông, Củng Phàm.

Thông tin ở phía phòng Lao Động hoàn thiện và đầy đủ hơn phòng Công Thương, thậm chí còn lưu lại cả phương thức liên lạc và địa chỉ lưu trú.

Uông Tư Điềm gọi một cuộc điện thoại, "Alo, xin hỏi có phải là ông Củng Lập Tân không?"

"Tôi là vợ ông ấy, hiện tại ông ấy ra ngoài chạy bộ rồi, xin hỏi có chuyện gì không?" Nghe điện thoại là một người phụ nữ, nghe giọng thì có lẽ đã lớn tuổi.

"À, vâng cháu muốn hỏi thăm một người...."

"Ai vậy?"

"Cát Tố Lan."

"Ai?"

"Cát Tố Lan.....là người vào năm 92 làm công cho nhà dì."

"Lan Tử!" Người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng đã nhớ ra, "Cô ấy không phải là năm 92 làm ở nhà chúng tôi, năm 89 đã không còn ở đây nữa, làm cho

nhà chúng tôi chỉ khoảng 1 năm thôi."

"Dì chắc chứ?"

"Chắc chắn, lúc đó tiệm cơm nhà chúng tôi vừa khai trương..... Nhà chúng tôi thuê nhiều người bán hàng lắm, nếu là người khác thì tôi đã quên lâu rồi. Nhưng

Lan tử là người tốt, cũng thông minh, còn kèm con trai tôi học bài.... Đúng vậy, năm cô ấy đi là năm 89, tôi còn nhớ rõ là năm ấy em dâu tôi vừa sinh con trai,

cô ấy còn không kịp ăn tiệc đầy tháng mà đã đi rồi."

"Vậy dì có biết sau đó cô ấy đi đâu không?"

"Đi đâu à....." Đầu dây bên kia im lặng một chốc, "Tôi cũng không rõ lắm..... Cô ấy rất thân thiết với một người tên là Quyên tử, sau khi rời đi vẫn còn giữ liên

lạc với Quyên tử, lúc sau đến năm 90 Quyên Tử cũng nghỉ việc ở chỗ chúng tôi." Công việc làm công ở tiệm cơm như thế này vốn dĩ không ổn định, người làm

chủ đã có thể nhớ kỹ hai người như vậy đã là tốt lắm rồi.

"Vâng."

"Cô gái, cô muốn tìm hai người này có chuyện gì sao?"

"Tôi....Cháu là con gái của Cát Tố Lan, mẹ cháu vừa qua đời, có một số chuyện cần hỏi những người thân thiết với mẹ cháu năm đó."

"........" Đầu dây bên kia lại một mạnh yên lặng, "Cháu sinh vào năm nào?"

"Tháng 11 năm 92."

"Cháu không có cha đúng không."

"Có cha dượng."

"Năm 92...vào mùa hè ta có gặp mẹ cháu một lần, cô ấy tìm ta vay tiền....Nói là muốn đi phá thai.....Cho nên ta đồng ý gặp."

"Cái gì?" Uông Tư Điềm không thể ngờ chỉ một cuộc điện thoại đã có thể hỏi ra nhiều chuyện như vậy.

"Cô gái, mẹ cháu cũng không dễ dàng gì, ta cảm thấy năm đó nhất định là mẹ cháu bị người ta lừa....Cô ấy là người tốt, cũng rất đơn thuần, không hề biết
người thành phố tâm địa độc ác...... Năm đó bác sĩ nói vách tử cung của cô ấy mỏng không thể phá thai nhưng cô ấy không chịu nghe, ta đã phải khuyên nhủ

rất nhiều, cũng là ta cho cô ấy vay tiền để về quê."

"....................."

"Cháu đừng trách mẹ mình, cuộc sống năm đó vốn dĩ quá khó khăn với một người không chồng mà có con, cuối cùng vì con cái mà liều cái mạng của mình,

nuôi cháu lớn không phải sao?"

Đừng nói đến năm đó, cho dù là ở hiện tại cũng rất khó khăn.

"Vâng."

"Lúc đó ta cũng có hỏi chuyện với Quyên Tử, nhưng người không muốn nói......Chuyện năm đó chắc chắn Quyên Tử biết nhiều hơn ta."

"Cháu hiểu, thật cảm ơn."

"Đừng khách sáo.....Mẹ cháu làm sao mà mất? Cháu vẫn ổn chứ?"

"Năm ngoái mẹ cháu phát hiện ra mình mắc viêm gan."

"Ai....căn bệnh này là bị cực khổ ép ra....Mẹ cháu....là một người rất khỏe mạnh."

"Vậy dì có biết Quyên Tử hiện tại ở đâu không? Trước khi mẹ cháu mất không nói cho cháu biết chuyện gì cả."

"Quyên Tử.....Nếu là người khác ta sẽ không biết, nhưng Quyên Tử tham gia vũ đoàn quảng trường ở tiểu khu nơi dì sống, người rất khá, con trai hiện tại đã

tốt nghiệp đại học rồi, cũng đang tìm đối tượng.....là sinh viên, cả hai đang sống tại nhà Quyên Tử......"

"Dì có thể cho cháu phương thức liên lạc được không?"

"Cháu chờ một chút để ta đi tìm số điện thoại." Bên kia lúc sau đọc một dãy số, Uông Tư Điềm dùng bút ghi lại, sau đó lặp lại một lần, nói tiếng cảm ơn rồi

cúp máy.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Thiên Phóng đã đứng ở cửa hết nửa ngày, "Từ bao giờ em biến thành con gái của Cát Tố Lan đấy?" Uông Tư Điềm chính là

không thích diễn kịch, nếu không phải nhìn vào cách tùy cơ ứng biến, diễn như thật cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn càng nhìn càng thấy đẹp này, chắc chắn có

là đại minh tinh cũng phải nhượng bộ mấy phần.

"Có một số chuyện không tiện nói với người ngoài." Cho nên có một số chuyện công - kiểm - pháp cũng không có cách tra ra toàn bộ, huống chi họ là thám tử

tư.

"Cao minh, quả nhiên cao minh!" Lục Thiên Phóng vỗ tay bôm bốp.

"Anh không có việc gì làm à?"

"Không có."

"Hợp đồng làm với bên Chu Dương thì sao?"

"Ký xong rồi, 3 phút." Lục Thiên Phóng giơ ba ngón tay.

"Anh còn không thèm xem, không sợ bị lừa à?"

"Người như tôi ấy mà.......có xem thì có nhìn ra sự khác nhau à? Bộ phận pháp vụ của Lục thị soạn hợp đồng, tôi và Chu Dương còn mời luật sư đến, xảy ra

vấn đề mới là lạ."

Nói Lục Thiên Phóng tùy tiện cũng được, vô tâm vô phế cũng không sao, người này chính là như vậy, một cái hợp đồng mấy ngàn vạn là ai cũng sẽ xem kĩ một

chút, mà người này thì không. Dùng người thì không nghi ngờ, nếu nghi ngờ thì sẽ không dùng người, đã có đoàn đội chuyên nghiệp lo nhất định không táy máy

tay chân, loại người như hắn........Thật ra là có tố chất của một người làm chủ.

"Ba anh không nói gì...."

"Ông già?" Lục Thiên Phóng đảo mắt, "Tiền đã sớm cho tôi rồi, một ngàn vạn mẹ tôi cho, ông ấy cũng không rảnh mà quản nhiều chuyện như thế đâu, cùng

lắm là đến mắng cho một trận vì bị lừa đến phá sản mà thôi."

Sự thật là Lục Hạc Minh mắng thật sự khó nghe, ông căn bản không quan tâm lắm đến hạng mục của Lục Thiên Phóng đầu tư, trực tiếp điều tra người tên

Chu Dương kia, một người chỉ tốt nghiệp cấp ba còn có tiền án tiền sự, nói là làm phần mềm, muốn làm cái rắm! Nói là lừa tiền nhất định không phải là nói

quá! Ông mắng Lục Thiên Phóng đến hơn mười phút liền, cũng không phải là ông không quan tâm mắng một lúc rồi, mà là vì Lục Thiên Phóng nghe mắng

mười phút sau đó bỏ đi luôn, còn Lục Hạc Minh mắng thêm bao lâu nữa không ai biết.

Vừa biết Lục Thiên Phóng chỉ mất có 3 phút để kí một cái hợp đồng, ông lại mắng......Lần này là chỉ thẳng tên thẳng mặt nhân viên pháp vụ mà mắng, khoảng

chừng nửa tiếng, cả Lục thị đều biết Lục gia bại gia chi tử, tùy tiện mượn ba nghìn vạn(*) ra ngoài "đầu tư".

(*) Tôi lười sửa mấy cái tiền này lại phong cách cơ bản lắm, ở bển nó cũng chẳng dùng triệu, chục triệu. Nó cứ dùng vạn miết ấy. Ba mươi nghìn vạn là 30

triệu theo cách nói của người Việt mình. 30 triệu NDT tính ra là gần 100 tỷ VNĐ nha.

Chuyện này với Lục Thiên Phóng chẳng là cái gì ghê gớm, hắn đâu có nghe thấy, quan tâm làm gì? Chỉ có Hàn Diễm Yến không vui, tự mình đến công ty "nói
chuyện" với Lục Hạc Minh một trận, trong lòng bà luôn là con mình tốt nhất! Lúc trước nếu như ai đó cho con bà tiền để đầu tư, xong xuôi rồi thì đừng mở

miệng nói, tiếc tiền thì lúc trước đừng cho! Sau này Lục gia đều là của con trai bà, đừng nói là ba nghìn vạn đầu tư, đem số tiền đó đi đốt cũng không quá

đáng! Lục Hạc Minh không nhịn cũng phải nhịn!

Sau này Lục Thiên Phóng mới ngẫm ra, lúc ấy mẹ hắn phỏng chừng là đang khích tướng. Còn hiện tại, vẫn ngơ ngẩn nghĩ là mẹ vẫn còn tin tưởng ánh mắt

mình.

"Có mẹ tôi chống lưng mà."

"Vậy nếu mẹ anh không chống lưng nữa, thì anh làm thế nào."

"Mẹ tôi không đồng ý chuyện của hai chúng ta." Hiện tại, Lục Thiên Phóng sẽ không gạt Uông Tư Điềm điều gì cả, điều mà hắn không ngờ nhất chính là Uông

Tư Điềm nghe xong cũng không ngạc nhiên mấy.

"Dì Hàn vốn dĩ sẽ không thích tôi." Nếu như cô có con trai cũng sẽ nhất định phản đối chuyện nó kết giao với một cô gái lừa đánh mẹ kế đến sảy thai. Vốn dĩ

Hàm Diễm Yến cực kì biết kiềm chế, đổi lại thành người khác chắc đã sớm chắn cửa dìm chết cô bởi đống nước miếng chửi rủa rồi.

"Nếu mẹ tôi không chống lưng cho tôi nữa, thì không phải chỉ còn tôi với em à."

"Có người điên mới với anh đó!" Uông Tư Điềm trừng mắt, tên ngốc này làm sao lại không chịu hiểu, tình sử của hắn đủ viết một tác phẩm tiểu hoàng thư(*) vĩ

đại, lấy đâu ra cái tự tin sẽ cưa được cô chứ.

(*) Tiểu hoàng thư là các trang web khiêu dâm trực tuyến, sau này cũng dùng để chỉ mấy quyến truyện tranh, truyện chữ rate 18+ ở bển =))))))

"Ha ha ha......" Lục Thiên Phóng cười hì hì, căn bản không để ý đến phản hồi của đương sự, "Đi uống cà phê không? Tôi biết một quán cà phê người Ý mở,

mùi vị chuẩn."

Tên này từ bao giờ phát hiện ra cô thích cà phê? Có bao giờ cô uống cà phê trước mặt hắn đâu? "Không rảnh."

"Tôi đi mua cho em?"

"................"

"Cappuccino?"

"................."

"Không nói xem như là đồng ý đó nha!" Lục Thiên Phóng cười tủm tỉm đi ra ngoài, tốt xấu gì hắn cũng là "trinh thám" được không. Mỗi buổi sáng Uông Tư

Điềm đặt đồ ăn sáng đều lướt qua mục cà phê thật sự rất lâu.....Không biết một cái máy pha cà phê làm được Cappuccino bao nhiêu tiền nhỉ?

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]

Số ký tự: 0