Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]

Con gái riêng (...

Mộng Lý Nhàn Nhàn

2025-03-07 09:20:38

Định Việt Lâu ở thành phố A bị người đời gọi là phố ẩm thực, trên con đường này các loại nhà hàng lớn nhỏ san sát, nối tiếp nhau. Đặc sản địa phương hay là

tám món chính hệ(*) đều có thể được tìm thấy ở các nhà hàng ở đây. Bận rộn nhất ở khu phố này có lẽ là nhân viên trông xe ở đây, bọn họ mặc đồng phục

riêng, chỉ đường cho khách muốn vào nhà hàng của mình nơi đậu xe, một khi bãi đỗ ở chỗ mình đã đầy lại tất tả hướng dẫn khách để bãi đỗ xe khác gần đó.

Lúc bọn Uông Tư Điềm đến đó thì đã tầm năm giờ rưỡi, không chỉ có bãi đậu xe của Định Việt Lâu đã đầy mà thậm chí các bãi khác cũng không còn chỗ mà

chen, một người mặc áo vest huỳnh quang in ba chữ Định Việt Lâu bị đèn xe chiếu tới, dáng vóc thấp bé gõ gõ vào cửa xe, "Xin hỏi mấy vị là đến dùng bữa

sao?"

(*) Tám món chính hệ là tám món ăn cực kì đặc trưng khi nhắc đến một vùng ở Ttung Quốc. Ví dụ như lẩu Tứ Xuyên á. T search google nhưng nó không ghi

rõ là món nào nhưng lẩu Tứ Xuyên nhìn ảnh là biết phải có nó.

"Phải." Lục Thiên Phóng gật gật đầu.

"Bãi đậu xe ở đây đã hết chỗ rồi, để tôi dẫn các vị đến tiểu khu bên cạnh."

Lục Thiên Phóng nở nụ cười, "Không được, tôi ở đây chờ có chỗ." Khu phố này từ lúc hình thành đã rất nổi tiếng rồi đó, lúc trước xe thì muốn đậu ở đâu cũng

được, nhưng mà không hề an toàn, Lục Thiên Phóng có một người bạn lúc trước cũng đến đây ăn cơm, lại được một cậu nhóc giữ xe chỉ đường đến tiểu khu

bên cạnh đậu xe bậy, đến lúc ra lấy xe thì xe đã biến mất tăm. Mà con xe mới này của hắn cực kì vừa ý, tạm thời chưa muốn đổi con khác, "Đậu xe ở đây thì

chúng tôi vào ăn, còn không thì chúng tôi đi chỗ khác."

Cậu thanh niên trông xe không ngờ là Lục Thiên Phóng là người "có hiểu biết", lén lút liếc con xe một cái, "Cái này....trong bãi còn một chỗ, nếu mấy người có

thể tin tôi thì xe có thể vào, cũng có thể lấy ra."

"Chỗ nào?" Lục Thiên Phóng buồn chán xoay tay lái.

"Theo tôi." Cậu thanh niên trông xe dẫn bọn họ vào một góc, vị trí này chắc là nơi để than vào mùa đông của nhà hàng, quét dọn cũng sạch sẽ, vừa vặn cho

một chiếc xe, nhưng mà chắc chỉ có làm xiếc mới có thể đưa xe vào chỗ mà không làm xước xe, mà cũng có khi mắc kẹt cũng nên.

"Cậu thực sự có thể chui lọt chỗ này?" Lục Thiên Phóng nhíu mày, ra ngoài ăn cơm mà gặp phải người có gan lớn như này cũng coi như là có thu hoạch.

"Có thể." Cậu trai gật đầu kiên định.

"Được, cậu thử xem." Lục Thiên Phóng và Uông Tư Điềm, đang ngồi ở vị trí phó lái, đều xuống xe, mà Vinh Mẫn Giai và Âu Vân Khai ngồi ghế sau cũng

xuống theo.

"Lục tổng, anh có chắc là cậu ta làm được không thế?" Vinh Mẫn Giai tỏ ra nghi ngờ người trông xe này.

"Cô yên tâm đi, Tiểu Bàn tôi làm cái nghề trông xe này được hai năm rồi, đến bây giờ vẫn chưa làm hỏng chiếc xe nào đâu!"

Lục Thiên Phóng lui về phía sau, tiểu Bàn nhanh nhẹn lên xe, điều chỉnh ghế ngồi, chỉ mới nửa phút đã đem xe đưa vào chỗ, chính xác không đụng tới xung

quanh một li, lúc xe dừng lại chỉ tạo ra khoảng trống nhỏ chỉ mở được nửa cánh cửa, chỉ thấy tiều Bàn mở cửa kính xe, linh hoạt chui ra ngoài giao chìa khóa

cho Lục Thiên Phóng, "Ha ha....đại ca....thế nào..."

"Phải mở cửa kính xe à?" Lục Thiên Phóng nghịch chìa khóa.

"Đúng vậy, nếu không thì lát nữa làm sao đưa xe ra ngoài được."

"Không được....đây là chuyện của cậu, còn xe tôi...phải khóa." Lục Thiên Phóng ấn nút trên remote, cửa kính xe từ từ đi lên, xe bị khóa hoàn toàn. Nói giỡn

chơi chứ nếu như thằng nhóc này là kẻ trộm, lúc vào ăn cơm thì xe bị trộm đi mất thì thế nào, đi đâu tìm? Thế kỉ 21 mà, sự đoàn kết của nhân dân không nên

đem ra làm bài kiểm tra là tốt nhất.

Sắc mặt của tiểu Bàn đột nhiên trở nên khó coi, "Đại ca, anh không nên như vậy chứ! Hay là tôi mời quản lí ra đây.....tôi thực sự là nhân viên nhà hàng mà."

"Tôi tin cậu nhất định là nhân viên nhà hàng này, cho nên cậu nên suy nghĩ cách giải quyết khó khăn của khách đúng không?" Lục Thiên Phóng rút một tờ 500

đồng từ trong ví, nhẹ nhàng xé thành hai nửa, một nửa đưa cho tiểu Bàn nửa còn lại cất vào ví, "Nếu cậu có thể đưa xe ra, thì nửa còn lại này đưa cho cậu

luôn."

Tiểu Bàn mang vẻ mặt cầu xin nhìn nửa tờ tiền trong tay, sao lại thế này chứ, giống như vừa phát tài lại không thể phát tài, mấy lần trước đều biểu diễn chiêu

này trước mặt khách nhận được không ít tiề boa...lần này......

"Anh làm vậy làm gì." Uông Tư Điềm lặng lẽ đá Lục Thiên Phóng một cái.

"Tiểu tử này dùng mánh lới trước, lúc vừa đến rõ ràng còn nhìn thấy là còn chỗ." Rõ ràng là tiểu Bàn này nhìn thấy biển số xe của hắn, biến số 1993 vừa nhìn

biết ngay là năm sinh, mà người có thể dùng được biển số như thế không giàu cũng quý, tiểu Bàn thấy hắn còn trẻ lại chở theo con gái, cho nên mặc định hắn là

loại công tử bột vung tiền như rác.
"Anh không sợ là cậu ta cũng không có cách lấy xe ra à?"

"Ha ha ha, xe của tôi mua bảo hiểm toàn bộ, cậu ta chỉ là nhân viên nhỏ của một nhà hàng, có chuyện gì thì tôi cũng không lỗ được." Lục Thiên Phóng cười hì

hì nói, Uông Tư Điềm đi theo cũng cười, mới còn nghĩ hắn trầm ổn thành thục, hóa ra vẫn mang tính tình con nít thế này......

Tâm tình tốt đẹp của Lục Thiên Phóng vẫn duy trì cho đến cửa nhà hàng, một người phụ nữ đứng trước quầy thu ngân đang nói chuyện với nhân viên thu ngân,

nụ cười của hắn đột nhiên tắt ngấm, "Chúng ta đi thôi, nhà hàng này không sạch sẽ." Hắn lớn tiếng nói.

"Sao vậy...." Uông Tư Điềm nhìn theo ánh mắt hắn, thấy người phụ nữ kia......tuổi tác có lẽ là đến đầu ba rồi đi? Nhìn khá trẻ, da dẻ trắng mịn, nếp nhăn hay

dấu hiệu tuổi già cũng không thấy, khí chất phụ nữ thành thục, lông mi rợp cong nhẹ, đôi mắt hơi sếch sáng rõ, mũi thẳng, môi mỏng tô một tầng son, mặc váy

dài màu trắng in hoa, tóc dài dến eo xõa tung, vừa nhìn qua đã thấy mùi vị của phụ nữ.

"Thiên Phóng." Người phụ nữ kia cũng nhìn thấy hắn, lúc đầu có hơi bất ngờ một chút, sau đó lộ ra nụ cười cực kì thân thiết, trong đó còn có chút từ ái? "Đã

lâu không gặp, vẫn đẹp trai như vậy." Giọng nói của người phụ nữ rất ngọt, nũng nịu, lúc nói chuyện giống như đang làm nũng.

"Dì Chu, đã lâu không gặp." Lục Thiên Phóng nhả ra một nụ cười cực kì giả tạo. Bình thường phụ nữ vừa đến đầu ba vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu tuổi tác,

phong cách ăn mặc tây âu vùa gặp thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi gọi là dì đều sẽ không vui. Nhưng mà cái "dì Chu" này không những không vui, ngược lại

càng cười càng thân thiết.

"Thiên Phóng đã cao đến thế này rồi, sao lại không đến chỗ dì Chu chơi? Hôm qua ba ba con còn kể là con kinh doanh rất tốt đây...."

Uông Tư Điềm có thể đoán được thân phận của người phụ nữ này, có thể là dì Chu này là một trong số những tình nhân của Lục Hạc Minh, chẳng trách sắc

mặt Lục Thiên Phóng khó coi như vậy. Nhắc đến lại thấy thú vị, mấy người đàn bà bên cạnh Lục Hạc Minh thì ghét cay ghét đắng ngay cả mặt mũi cũng không

thèm cho, vậy mà cái vị Chiêm thúc ở bên cạnh Hàm Diễm Yến thì thái độ lại vô cùng tốt.

"Bố già nhà tôi còn biết khen tôi sao? Dì nói đùa cũng nên vừa phải thôi." Lục Thiên Phóng cười nói, "Tôi còn có việc, đi trước."

"Đợi đã!" Dì Chu ngăn hắn, từ chỗ thu ngân lấy ra hai tấm thẻ, "Nhà hàng này là dì mở, tặng con mấy tấm thẻ hội viên, được chiết khấu 20% đó."

Lục Thiên Phóng nhận tấm thẻ.....vung tay vất vào thùng rác, thật là không biết ghê tởm, nếu biết đây là nhà hàng bà ta mở, hắn làm sao có thể đến đây ăn

cơm, "Ha, thiệt là biết tiêu tiền đấy."

Nụ cười trên mặt dì Chu vẫn mang vẻ từ ái, "Không sao."

Lục Thiên Phóng không cho người khác tiếp tục nhiều lời, trực tiếp xoay người bỏ đi. Lúc đến bãi đậu xe, cậu nhân viên trông xe vẫn còn ngơ ngẩn đứng nhìn

chỗ đậu xe nhỏ hẹp.

"Sao? Không lấy ra được?" Lục Thiên Phóng hỏi.

" Đúng vậy..."

"Vậy thì nói bà chủ của cậu đền tôi chiếc xe mới." Nói xong Lục Thiên Phóng lấy một nửa tờ tiền còn lại ném xuống đất, xoay người bỏ đi.

Chu Địch là người phụ nữ theo bên cạnh Lục Hạc Minh lâu nhất, từ lúc mười tám tuổi quen biết Lục Hạc Minh đến tận bây giờ cũng đã đến mười bốn năm.

Trong số những người phụ nữ của ông ta có thể nói Chu Địch là người hiểu rõ Lục Hạc Minh nhất, mà ông ta cũng thích những người phụ nữ dịu dàng, không

tranh giành, có hương vị của một người đàn bà. Cho nên Chu Địch luôn lấy điều đó làm phương hướng mà tiến tới, trước mặt Lục Hạc Minh không nói chuyện

lớn tiếng, nói gì nghe nấy, cho dù thỉnh thoảng thao túng Lục Hạc Minh ra tay giúp mình cũng làm cho ông ta cảm thấy đây là việc mà bản thân muốn làm;

không nhắc đến Hàn Diễm Yến, Lục Thiên Phóng hoặc là những người phụ nữ khác của ông ta, không tranh không đoạt, tam tòng tứ đức, biến chính bản thân

mình thành một mẹ hai tốt ở thế kỉ 21.

Phụ nữ bên cạnh Lục Hạc Minh bây giờ, ngoại trừ Hàn Diễm Yến.....cũng chỉ còn lại Chu Đích.

Cũng chính vì vậy mà tâm tư Chu Đích của tồn tại một loại dã tâm nho nhỏ, bắt đầu cảm thấy rồi một ngày mình có thể quang minh chính đại trở thành "Bà

Lục", dù sao Hàn Diễm Yến quá mức cường thế, khôn khéo, càng ngày càng không đem Lục Hạc Minh để vào mắt. Tuy rằng đã sớm chấp nhận sự thật,

nhưng thời gian ở bên cạnh Lục Hạc Minh càng dài, Chu Đích lại nhận thấy mình mới là "chân ái" của Lục Hạc Minh.

Chu Đích đến góc nhỏ mà xe không thể đi ra được kia, khẽ cau mày....sau đó rất nhanh đã nở nụ cười.

"Chị họ....." Tiểu Bàn cúi đầu, Chu Địch là con gái của cô họ của hắn, là một bà chị trong số ba nghìn bà chị họ xa. Nhà hàng của Chu Địch vừa mở cửa cần

người làm công, cha mẹ đi cửa sau xin cho hắn một công việc nhỏ, nghe người trong nhà nói người chị họ này bản lĩnh cực kì lớn. Ở thành phố A có biêyj thự

có xe thực kiêu ngạo, mà anh rể cũng là đại phú hào nổi danh, sau khi đến đây Tiểu Bàn mới biết người anh rể này còn có vợ và con trai, mà chị họ cũng chỉ là

người thứ ba. Sau đó hắn gọi điện về nhà kể cho cha mẹ nghe, thì mẹ lại nói hắn không nên ăn nói lung tung, chị họ đã ở cạnh người kia một thời gia dài, đã

đến lúc được công nhận..... Thế là Tiểu Bàn mới biết, bạn bè hay bàn tán về thân phận của chị họ, chuyện này..... muốn cười cũng cười không nổi.

"Không biết là có khách lại đến hay sao? Nhanh đi!" Chu Địch đối xử với nhân viên dưới quyền không được ôn nhu như đối với Lục Hạc Minh.

"Vâng." Tiểu Bàn cúi đầu chạy đi.

Chu Địch lấy di động...." Hạc Minh....Anh đang ở đâu vậy...."
"Hử? Đang ở văn phòng." Lục Hạc Minh cảm thấy lạ, Chu Địch bình thường không hay gọi điện kiểm tra.

"Hình như em gặp rắc rối rồi." Chu Địch tam sao thất bản đem chuyện Lục Thiên Phóng đến ăn cơm, sau đó không tìm được chỗ đậu xe, rồi những chuyện

xảy ra sau đó nghe được từ chỗ Tiểu Bàn kể lại. "Chắc là Thiên Phóng thấy nhà hàng mới mở cửa nên đến ăn thứ, vậy mà cơm cũng không ăn....Xe cũng để

lại đây..."

"Xe gì?"

"Là Mercedes GL...."

"Không thể lái ra được à?"

"Rất khó."

"Nói em họ em nghĩ cách đưa xe ra, chi phí sửa chửa để anh lo." Lục Hạc Minh nói xong liền cúp điện thoại.

Chu Địch nhìn điện thoại, tươi cười trên mặt càng tươi, nếu là trước đây gặp phải tình huống như thế này, chắc chắn Lục Hạc Minh sẽ trách người em họ này

lầm việc lỗ mãng, không chuyên nghiệp, sau đó nhắc nhở bọn họ không có việc gì làm thì không được ăn nói linh tinh trước mặt Lục Thiên Phóng, vậy mà lần

này........ông ta lại không nói câu nào cả.

Nhớ đến lần trước Lục Hạc Minh đồng ý chuyện cho Chu Địch sinh con, Chu Địch liền cảm thấy ngai vàng của bà Lục đang vẫy tay ngoắc mình đến.

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]

Số ký tự: 0