Hoàng Phi Mắc Chứng Sợ Giao Tiếp
Chương 5
Đang cập nhật
2025-03-13 08:46:15
Sau này, ta tìm ra một biện pháp cực kỳ hiệu quả—giả vờ ngủ.
Mỗi khi thấy người đến gần, ta liền tựa vào lan can, một tay chống má, điều chỉnh hơi thở rồi nhắm mắt giả vờ say giấc.
Thông thường, chẳng ai lại đi quấy rầy một người đang ngủ, thế là ta cứ thế thoát thân.
Trong khi các phi tần khác tranh thủ kết giao, tạo bè kết cánh, không ngừng ngấm ngầm tranh đấu, ta chẳng bước chân đến cung của ai, cũng chẳng ai muốn tìm đến ta.
Vậy nên, ta thản nhiên đóng chặt cửa cung, ngày ngày ngắm chim, nhìn trời, tiêu d.a.o tự tại.
Có lẽ danh tiếng kỳ quái của ta đã lan khắp hậu cung, bởi ánh mắt mọi người nhìn ta ngày càng kỳ lạ, thậm chí có kẻ nhìn thấy ta từ xa còn tránh đi như gặp ôn dịch.
Nhưng ta không có sủng ái, cũng không làm phiền ai, cùng lắm thỉnh thoảng bị cung nhân chế giễu vì trượt chân trên rêu xanh, hay có hôm bị dọn cho bữa cơm nguội lạnh, không ai quan tâm.
Ngoài ra, mọi chuyện đều yên bình.
Cứ như thế, ta sẽ sớm bị người ta quên lãng.
Dù sao ta vốn cũng cô độc, sống ở đâu cũng vậy.
*
Chỉ có một điều khiến ta tiếc nuối.
Đã gần nửa năm trôi qua, ta vẫn chưa gặp lại Lý Thừa Chí một lần nào.
Kỳ thực, ta rất muốn gặp lại hắn, chỉ để biết xem chàng thiếu niên từng cùng ta đào tổ kiến năm ấy, giờ đã thay đổi ra sao.
Chắc hắn đã cao hơn nhiều rồi nhỉ?
Ánh mắt có lẽ cũng trầm tĩnh hơn trước rồi.
Chỉ là… ta đơn thuần tò mò mà thôi.
Một người như hắn, khi ngày ngày phê duyệt tấu chương, bày mưu tính kế, chấp chưởng thiên hạ, rốt cuộc sẽ có dáng vẻ thế nào?
Bàn tay từng dùng cành cây chọc tổ kiến năm đó, nay lại cầm bút son định đoạt vận mệnh giang sơn, sẽ mang phong thái ra sao?
*
Và ta phải thừa nhận—
Sau lần gặp gỡ ngắn ngủi năm ấy, ta thực sự đã từng thích hắn.
*
Vài tháng sau, vào một đêm nọ—
Lý Thừa Chí triệu ta thị tẩm.
Đây là chuyện chưa từng có.
Từ khi ta lấy danh nghĩa của Cửu Mi nhập cung, hắn chưa từng đoái hoài đến ta, hiển nhiên là cố tình tránh né kẻ được dâng lên như một thế thân.
Lần này bỗng nhiên triệu kiến, chắc hẳn là do ai đó giật dây phía sau.
Hoặc có lẽ, chỉ là hắn thuận miệng ban ân, miễn cưỡng gặp ta cho có lệ.
*
Gió đêm thổi qua, rít lên bên ngoài tường cung, lay động song cửa.
Ta tắm gội xông hương, ngồi trên chiếc xe Phượng Loan Xuân Ân, dần dần tiến vào Vĩnh Hạng.
Trong tẩm cung của Hoàng thượng, ánh đèn cháy sáng rực, long phụng nến lớn tỏa ra ánh sáng ấm áp, hương trầm từ lư hương chầm chậm lan tỏa.
Lý Thừa Chí ngồi tựa cằm vào tay, đôi mày hơi nhíu lại, chăm chú đọc sách.
Thấy ta hành lễ, hắn không buồn nhìn một cái, chỉ chăm chăm vào trang sách.
Ta quỳ dưới chân hắn, không nhúc nhích.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cho đến khi hắn đột nhiên gấp sách lại, đặt lên bàn, có chút bực bội nói:
"Ngẩng đầu lên."
Lúc này, ta mới nhìn rõ dung mạo của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
*
So với ngày trước, hắn không thay đổi quá nhiều, chỉ là gầy đi, đường nét khuôn mặt trở nên sắc sảo hơn.
Đôi mắt từng trong trẻo sáng ngời, giờ sâu như vực thẳm.
Hắn nhìn ta, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức biến thành chán ghét.
"Quả nhiên rất giống. Khó trách bọn họ lại tìm ngươi đến."
Hắn quay đầu, trầm ngâm một lát, sau đó nói:
"Đứng lên đi. Trẫm biết ngươi vô tội. Hôm nay trẫm không có tâm trạng, để người đưa ngươi về cung."
"Không không không! Không cần ai đưa cả!"
Ta vội nói:
"Thần thiếp tự đi về được! Thật sự không cần làm phiền bệ hạ!"
Vừa nói xong, ta lập tức xoay người muốn rời đi.
Nhưng bất ngờ—
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn đưa tay giữ chặt lấy ta.
Ta giật mình sững lại.
Hắn nhìn ta chằm chằm, một lúc lâu sau, chậm rãi nói:
"Thật sự là nàng?"
Ta nhất thời có chút hoảng loạn, không biết phải trả lời thế nào—
Dù sao ta cũng lấy danh nghĩa Cửu Mi nhập cung, tội danh khi quân phạm thượng, khó mà chối cãi.
Ánh mắt hắn sắc bén như có thể xuyên thấu lòng người, từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát ta.
Rồi hắn khẽ cười, như đã xác nhận điều gì đó:
"Quả nhiên là nàng.
Hôm đó, trốn sau giả sơn, ngồi ngắm mạng nhện… chính là nàng."
Ta nhất thời nghẹn lời, chỉ nghe tiếng nến đỏ cháy tí tách, hương trầm lặng lẽ lan tỏa, ấm áp mà mềm mại.
Ta muốn hỏi:
"Làm sao bệ hạ nhận ra?"
Nhưng rồi ta chợt nhận ra—
Lời ta vừa thốt ra ban nãy… đã tự vạch trần chính mình.
Căn bản không thể giấu được nữa.
Cuối cùng, ta đành thành thật kể lại toàn bộ sự tình, sau đó cúi đầu khẩn cầu:
"Thần thiếp tội đáng muôn chếc, mong bệ hạ thứ tội."
Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, phản chiếu lại hình bóng ta.
Ta chẳng qua chỉ ghét giao tiếp, chứ không phải không biết nhìn sắc mặt người khác.
Từ ánh mắt hắn, ta có thể chắc chắn—
Hắn không hề giận dữ.
Ngược lại, trong đáy mắt ấy, còn mang theo một chút kinh ngạc, thậm chí là vui mừng khó tin.
Khoảnh khắc ấy, ta chợt bàng hoàng nhận ra một sự thật—
Có lẽ, ta thật sự chính là "bạch nguyệt quang" trong lòng hắn.
Từ sau lần gặp nhau năm đó ở sau giả sơn, Lý Thừa Chí… chưa bao giờ quên ta.
Mỗi khi thấy người đến gần, ta liền tựa vào lan can, một tay chống má, điều chỉnh hơi thở rồi nhắm mắt giả vờ say giấc.
Thông thường, chẳng ai lại đi quấy rầy một người đang ngủ, thế là ta cứ thế thoát thân.
Trong khi các phi tần khác tranh thủ kết giao, tạo bè kết cánh, không ngừng ngấm ngầm tranh đấu, ta chẳng bước chân đến cung của ai, cũng chẳng ai muốn tìm đến ta.
Vậy nên, ta thản nhiên đóng chặt cửa cung, ngày ngày ngắm chim, nhìn trời, tiêu d.a.o tự tại.
Có lẽ danh tiếng kỳ quái của ta đã lan khắp hậu cung, bởi ánh mắt mọi người nhìn ta ngày càng kỳ lạ, thậm chí có kẻ nhìn thấy ta từ xa còn tránh đi như gặp ôn dịch.
Nhưng ta không có sủng ái, cũng không làm phiền ai, cùng lắm thỉnh thoảng bị cung nhân chế giễu vì trượt chân trên rêu xanh, hay có hôm bị dọn cho bữa cơm nguội lạnh, không ai quan tâm.
Ngoài ra, mọi chuyện đều yên bình.
Cứ như thế, ta sẽ sớm bị người ta quên lãng.
Dù sao ta vốn cũng cô độc, sống ở đâu cũng vậy.
*
Chỉ có một điều khiến ta tiếc nuối.
Đã gần nửa năm trôi qua, ta vẫn chưa gặp lại Lý Thừa Chí một lần nào.
Kỳ thực, ta rất muốn gặp lại hắn, chỉ để biết xem chàng thiếu niên từng cùng ta đào tổ kiến năm ấy, giờ đã thay đổi ra sao.
Chắc hắn đã cao hơn nhiều rồi nhỉ?
Ánh mắt có lẽ cũng trầm tĩnh hơn trước rồi.
Chỉ là… ta đơn thuần tò mò mà thôi.
Một người như hắn, khi ngày ngày phê duyệt tấu chương, bày mưu tính kế, chấp chưởng thiên hạ, rốt cuộc sẽ có dáng vẻ thế nào?
Bàn tay từng dùng cành cây chọc tổ kiến năm đó, nay lại cầm bút son định đoạt vận mệnh giang sơn, sẽ mang phong thái ra sao?
*
Và ta phải thừa nhận—
Sau lần gặp gỡ ngắn ngủi năm ấy, ta thực sự đã từng thích hắn.
*
Vài tháng sau, vào một đêm nọ—
Lý Thừa Chí triệu ta thị tẩm.
Đây là chuyện chưa từng có.
Từ khi ta lấy danh nghĩa của Cửu Mi nhập cung, hắn chưa từng đoái hoài đến ta, hiển nhiên là cố tình tránh né kẻ được dâng lên như một thế thân.
Lần này bỗng nhiên triệu kiến, chắc hẳn là do ai đó giật dây phía sau.
Hoặc có lẽ, chỉ là hắn thuận miệng ban ân, miễn cưỡng gặp ta cho có lệ.
*
Gió đêm thổi qua, rít lên bên ngoài tường cung, lay động song cửa.
Ta tắm gội xông hương, ngồi trên chiếc xe Phượng Loan Xuân Ân, dần dần tiến vào Vĩnh Hạng.
Trong tẩm cung của Hoàng thượng, ánh đèn cháy sáng rực, long phụng nến lớn tỏa ra ánh sáng ấm áp, hương trầm từ lư hương chầm chậm lan tỏa.
Lý Thừa Chí ngồi tựa cằm vào tay, đôi mày hơi nhíu lại, chăm chú đọc sách.
Thấy ta hành lễ, hắn không buồn nhìn một cái, chỉ chăm chăm vào trang sách.
Ta quỳ dưới chân hắn, không nhúc nhích.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cho đến khi hắn đột nhiên gấp sách lại, đặt lên bàn, có chút bực bội nói:
"Ngẩng đầu lên."
Lúc này, ta mới nhìn rõ dung mạo của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
*
So với ngày trước, hắn không thay đổi quá nhiều, chỉ là gầy đi, đường nét khuôn mặt trở nên sắc sảo hơn.
Đôi mắt từng trong trẻo sáng ngời, giờ sâu như vực thẳm.
Hắn nhìn ta, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức biến thành chán ghét.
"Quả nhiên rất giống. Khó trách bọn họ lại tìm ngươi đến."
Hắn quay đầu, trầm ngâm một lát, sau đó nói:
"Đứng lên đi. Trẫm biết ngươi vô tội. Hôm nay trẫm không có tâm trạng, để người đưa ngươi về cung."
"Không không không! Không cần ai đưa cả!"
Ta vội nói:
"Thần thiếp tự đi về được! Thật sự không cần làm phiền bệ hạ!"
Vừa nói xong, ta lập tức xoay người muốn rời đi.
Nhưng bất ngờ—
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn đưa tay giữ chặt lấy ta.
Ta giật mình sững lại.
Hắn nhìn ta chằm chằm, một lúc lâu sau, chậm rãi nói:
"Thật sự là nàng?"
Ta nhất thời có chút hoảng loạn, không biết phải trả lời thế nào—
Dù sao ta cũng lấy danh nghĩa Cửu Mi nhập cung, tội danh khi quân phạm thượng, khó mà chối cãi.
Ánh mắt hắn sắc bén như có thể xuyên thấu lòng người, từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát ta.
Rồi hắn khẽ cười, như đã xác nhận điều gì đó:
"Quả nhiên là nàng.
Hôm đó, trốn sau giả sơn, ngồi ngắm mạng nhện… chính là nàng."
Ta nhất thời nghẹn lời, chỉ nghe tiếng nến đỏ cháy tí tách, hương trầm lặng lẽ lan tỏa, ấm áp mà mềm mại.
Ta muốn hỏi:
"Làm sao bệ hạ nhận ra?"
Nhưng rồi ta chợt nhận ra—
Lời ta vừa thốt ra ban nãy… đã tự vạch trần chính mình.
Căn bản không thể giấu được nữa.
Cuối cùng, ta đành thành thật kể lại toàn bộ sự tình, sau đó cúi đầu khẩn cầu:
"Thần thiếp tội đáng muôn chếc, mong bệ hạ thứ tội."
Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, phản chiếu lại hình bóng ta.
Ta chẳng qua chỉ ghét giao tiếp, chứ không phải không biết nhìn sắc mặt người khác.
Từ ánh mắt hắn, ta có thể chắc chắn—
Hắn không hề giận dữ.
Ngược lại, trong đáy mắt ấy, còn mang theo một chút kinh ngạc, thậm chí là vui mừng khó tin.
Khoảnh khắc ấy, ta chợt bàng hoàng nhận ra một sự thật—
Có lẽ, ta thật sự chính là "bạch nguyệt quang" trong lòng hắn.
Từ sau lần gặp nhau năm đó ở sau giả sơn, Lý Thừa Chí… chưa bao giờ quên ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro