Hoàng Phi Mắc Chứng Sợ Giao Tiếp
1
Đang cập nhật
2025-03-13 08:46:15
GIỚI THIỆU:
Lý Thừa Chí giáng ta vào lãnh cung, ta chỉ hỏi đúng hai câu:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Công công, trong lãnh cung có được ôm mèo không? Có thể viết thoại bản chứ?"
Nhận được câu trả lời khẳng định, ta lập tức vui vẻ tiếp chỉ, hớn hở tự mình thu dọn hành lý.
Đối với một người sợ giao tiếp như ta, lãnh cung chẳng phải chính là chốn an lạc nhân gian đấy sao!
01
Lúc thánh chỉ giáng ta vào lãnh cung của Lý Thừa Chí được ban xuống, ta đang nghiêng người trên tháp trong tẩm điện, thảnh thơi đọc thoại bản.
Tên thái giám tuyên chỉ ấp a ấp úng, hẳn là sợ ta chịu không nổi đả kích mà tìm chếc tự vẫn.
Ta sai Súc Hồng mang trái cây theo mùa ra tiếp đón, rồi hỏi hắn:
"Công công, trong lãnh cung có được ôm mèo không? Có thể xin giấy bút để viết thoại bản chứ?"
"Thưa Thục phi nương nương, chuyện này... tất nhiên là không thành vấn đề..."
Nhận được câu trả lời khẳng định, ta lập tức xoay người xuống giường, dứt khoát tiếp chỉ, hớn hở tự mình thu dọn hành lý.
*
Lãnh cung so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn nhiều, dù có mạng nhện giăng đầy và mốc meo bám tường, nhưng ít ra vắng vẻ, yên tĩnh, không một bóng người.
Trên bàn còn có sẵn bút mực, giấy nghiên dùng để chép kinh, đủ để ta viết cả chục bộ thoại bản dài hàng vạn chữ. Đúng là phúc địa nhân gian, động tiên thế ngoại, ở đây đến lúc chếc già cũng không có gì phải tiếc nuối.
Chỉ là...
Đột nhiên có một gương mặt tóc tai bù xù, miệng chảy dãi thò vào khung cửa sổ, cười ngây dại. Là vị phi tử phát điên ở phòng bên, đang bám vào khung cửa lảm nhảm những lời vô nghĩa.
Thế nhưng, ta cũng chỉ hờ hững đóng sầm cửa sổ vào ngay trước mặt nàng, thế là thế gian lại được trả về một cõi tĩnh lặng tuyệt đối.
Ta ôm lấy Đại Chử, đặt nó lên đùi, chẳng đợi Súc Hồng lau sạch bụi bặm, đã thoải mái ngồi xuống chiếc ghế ọp ẹp, phát ra những tiếng cọt kẹt.
Tối nay chính là Tết Trung thu, trong cung lại tổ chức đại yến linh đình.
Nếu không phải ta bị đày vào lãnh cung, đêm nay ta ắt hẳn sẽ phải như đèn kéo quân, chạy hết chỗ này đến chỗ kia để ứng phó với Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý phi, tam cung lục viện, các Hoàng tử, Công chúa...
Nghĩ thôi cũng đã thấy đó là một cơn ác mộng không thể chịu đựng nổi.
Cũng không biết Lý Thừa Chí, đường đường là thiên tử cửu ngũ chí tôn, mỗi ngày làm thế nào mà chịu đựng được chốn này.
Nghĩ đến hắn, ta mới cảm thấy một tia lạnh lẽo chậm rãi thấm vào tận xương tủy…
02
Ta và Lý Thừa Chí rốt cuộc là nhân duyên hay nghiệt duyên, đến giờ ta vẫn không rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ nhỏ, ta đã mang một tính cách kỳ quái.
Trong khuê phòng của ta không có son phấn, cũng chẳng có tranh thêu hoa lệ, mà chỉ bày đầy "Mộng Khê Bút Đàm", "Khảo Công Ký", "Thiên Công Khai Vật".
Có lần, cô tổ mẫu đến thăm, còn ngỡ rằng:
"Đây là thư phòng của công tử nhà nào ư?"
Phụ thân ta giữ chức Tế tửu Quốc Tử Giám, từng là trạng nguyên, tổ tiên bao đời đỗ đạt hiển hách.
Ta là đích nữ duy nhất trong phủ, mẫu thân lại sớm qua đời.
Không ai dạy bảo ta về nữ hạnh, mấy vị di nương trong phủ vừa kính vừa sợ ta, chẳng ai dám bắt ta học thêu thùa may vá.
Mà những thứ các tiểu thư khuê các yêu thích như son phấn, trang sức, cưỡi ngựa đánh cầu, ca vũ yến tiệc, ta đều chán ghét vô cùng.
Chỉ thích đóng cửa đọc sách, vẽ tranh.
Lâu dần, ta trở thành người vô hình trong phủ.
Cho đến một ngày, Thái tử tuyển phi.
Tiểu thư khuê các nhà quan lớn trong kinh đều được triệu vào cung yết kiến.
Các di nương trong phủ cố ý không báo cho ta biết, còn lặng lẽ lấy hết y phục, trang sức của ta, trang điểm lộng lẫy cho mấy thứ muội rồi giả làm đích nữ để đưa vào cung.
Ta chẳng mảy may để tâm, chỉ tiện tay cầm cuốn "Mục Thiên Tử Truyện" lên, úp lên mặt nằm đọc.
— Cả nhà đều đi mà không ai gọi ta, thật tốt quá! Như này chẳng khác gì Tết đâu nhỉ?
Nhưng ta lại không ngờ, phụ thân vẫn sai người đến đón ta đi.
*
Tuyển phi cho thái tử là đại sự của cả thiên hạ.
Nơi hoàng cung hoa lệ, biết bao mỹ nhân yểu điệu, ai nấy y phục rực rỡ, trâm cài vàng ngọc, từng tốp ba tốp năm đua sắc khoe tài.
Ta nhìn lại bản thân—bộ áo lụa mỏng này là thứ các tỷ muội chọn sót lại, miễn cưỡng khoác vào cho có lệ.
Thôi thì cũng chẳng cần thiết phải góp vui làm gì.
Miễn cưỡng nói vài câu chúc tụng, xã giao đã thuộc sẵn, sau khi hành lễ xong, ta lặng lẽ phủi áo, chuồn ra sau giả sơn, ngồi xổm nghịch rêu trên vách đá.
Quả là một nơi yên tĩnh.
Cho đến khi ta phát hiện một thiếu niên y phục hoa lệ đứng đưa lưng về phía mình, dường như đang khóc.
Ta còn chưa kịp hỏi hắn vì sao lại khóc, hắn đã quay đầu lại.
Đôi tay trắng nõn thon dài kia… lại dính đầy bùn đất.
Lý Thừa Chí giáng ta vào lãnh cung, ta chỉ hỏi đúng hai câu:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Công công, trong lãnh cung có được ôm mèo không? Có thể viết thoại bản chứ?"
Nhận được câu trả lời khẳng định, ta lập tức vui vẻ tiếp chỉ, hớn hở tự mình thu dọn hành lý.
Đối với một người sợ giao tiếp như ta, lãnh cung chẳng phải chính là chốn an lạc nhân gian đấy sao!
01
Lúc thánh chỉ giáng ta vào lãnh cung của Lý Thừa Chí được ban xuống, ta đang nghiêng người trên tháp trong tẩm điện, thảnh thơi đọc thoại bản.
Tên thái giám tuyên chỉ ấp a ấp úng, hẳn là sợ ta chịu không nổi đả kích mà tìm chếc tự vẫn.
Ta sai Súc Hồng mang trái cây theo mùa ra tiếp đón, rồi hỏi hắn:
"Công công, trong lãnh cung có được ôm mèo không? Có thể xin giấy bút để viết thoại bản chứ?"
"Thưa Thục phi nương nương, chuyện này... tất nhiên là không thành vấn đề..."
Nhận được câu trả lời khẳng định, ta lập tức xoay người xuống giường, dứt khoát tiếp chỉ, hớn hở tự mình thu dọn hành lý.
*
Lãnh cung so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn nhiều, dù có mạng nhện giăng đầy và mốc meo bám tường, nhưng ít ra vắng vẻ, yên tĩnh, không một bóng người.
Trên bàn còn có sẵn bút mực, giấy nghiên dùng để chép kinh, đủ để ta viết cả chục bộ thoại bản dài hàng vạn chữ. Đúng là phúc địa nhân gian, động tiên thế ngoại, ở đây đến lúc chếc già cũng không có gì phải tiếc nuối.
Chỉ là...
Đột nhiên có một gương mặt tóc tai bù xù, miệng chảy dãi thò vào khung cửa sổ, cười ngây dại. Là vị phi tử phát điên ở phòng bên, đang bám vào khung cửa lảm nhảm những lời vô nghĩa.
Thế nhưng, ta cũng chỉ hờ hững đóng sầm cửa sổ vào ngay trước mặt nàng, thế là thế gian lại được trả về một cõi tĩnh lặng tuyệt đối.
Ta ôm lấy Đại Chử, đặt nó lên đùi, chẳng đợi Súc Hồng lau sạch bụi bặm, đã thoải mái ngồi xuống chiếc ghế ọp ẹp, phát ra những tiếng cọt kẹt.
Tối nay chính là Tết Trung thu, trong cung lại tổ chức đại yến linh đình.
Nếu không phải ta bị đày vào lãnh cung, đêm nay ta ắt hẳn sẽ phải như đèn kéo quân, chạy hết chỗ này đến chỗ kia để ứng phó với Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý phi, tam cung lục viện, các Hoàng tử, Công chúa...
Nghĩ thôi cũng đã thấy đó là một cơn ác mộng không thể chịu đựng nổi.
Cũng không biết Lý Thừa Chí, đường đường là thiên tử cửu ngũ chí tôn, mỗi ngày làm thế nào mà chịu đựng được chốn này.
Nghĩ đến hắn, ta mới cảm thấy một tia lạnh lẽo chậm rãi thấm vào tận xương tủy…
02
Ta và Lý Thừa Chí rốt cuộc là nhân duyên hay nghiệt duyên, đến giờ ta vẫn không rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ nhỏ, ta đã mang một tính cách kỳ quái.
Trong khuê phòng của ta không có son phấn, cũng chẳng có tranh thêu hoa lệ, mà chỉ bày đầy "Mộng Khê Bút Đàm", "Khảo Công Ký", "Thiên Công Khai Vật".
Có lần, cô tổ mẫu đến thăm, còn ngỡ rằng:
"Đây là thư phòng của công tử nhà nào ư?"
Phụ thân ta giữ chức Tế tửu Quốc Tử Giám, từng là trạng nguyên, tổ tiên bao đời đỗ đạt hiển hách.
Ta là đích nữ duy nhất trong phủ, mẫu thân lại sớm qua đời.
Không ai dạy bảo ta về nữ hạnh, mấy vị di nương trong phủ vừa kính vừa sợ ta, chẳng ai dám bắt ta học thêu thùa may vá.
Mà những thứ các tiểu thư khuê các yêu thích như son phấn, trang sức, cưỡi ngựa đánh cầu, ca vũ yến tiệc, ta đều chán ghét vô cùng.
Chỉ thích đóng cửa đọc sách, vẽ tranh.
Lâu dần, ta trở thành người vô hình trong phủ.
Cho đến một ngày, Thái tử tuyển phi.
Tiểu thư khuê các nhà quan lớn trong kinh đều được triệu vào cung yết kiến.
Các di nương trong phủ cố ý không báo cho ta biết, còn lặng lẽ lấy hết y phục, trang sức của ta, trang điểm lộng lẫy cho mấy thứ muội rồi giả làm đích nữ để đưa vào cung.
Ta chẳng mảy may để tâm, chỉ tiện tay cầm cuốn "Mục Thiên Tử Truyện" lên, úp lên mặt nằm đọc.
— Cả nhà đều đi mà không ai gọi ta, thật tốt quá! Như này chẳng khác gì Tết đâu nhỉ?
Nhưng ta lại không ngờ, phụ thân vẫn sai người đến đón ta đi.
*
Tuyển phi cho thái tử là đại sự của cả thiên hạ.
Nơi hoàng cung hoa lệ, biết bao mỹ nhân yểu điệu, ai nấy y phục rực rỡ, trâm cài vàng ngọc, từng tốp ba tốp năm đua sắc khoe tài.
Ta nhìn lại bản thân—bộ áo lụa mỏng này là thứ các tỷ muội chọn sót lại, miễn cưỡng khoác vào cho có lệ.
Thôi thì cũng chẳng cần thiết phải góp vui làm gì.
Miễn cưỡng nói vài câu chúc tụng, xã giao đã thuộc sẵn, sau khi hành lễ xong, ta lặng lẽ phủi áo, chuồn ra sau giả sơn, ngồi xổm nghịch rêu trên vách đá.
Quả là một nơi yên tĩnh.
Cho đến khi ta phát hiện một thiếu niên y phục hoa lệ đứng đưa lưng về phía mình, dường như đang khóc.
Ta còn chưa kịp hỏi hắn vì sao lại khóc, hắn đã quay đầu lại.
Đôi tay trắng nõn thon dài kia… lại dính đầy bùn đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro