Chương 6
Tuyết Mị Nương
2025-02-28 08:11:53
"Nếu đã vậy, ngày mai chúng ta đi ly hôn đi."
"Để tránh tôi làm cản trở chuyện anh và cô tình nhân bé bỏng của anh vui vẻ ở bên nhau."
Hôm sau, tôi thông báo với Lâm Hương Ngọc rằng tôi sẽ cùng với Cố Tuân đi làm thủ tục ly hôn.
Cô ta mặt mày hớn hở, không chút dây dưa, còn vui vẻ tiễn tôi ra cửa.
Lần này, người ngồi ở ghế phụ là Cố Tuân.
Tinh thần anh ta vô cùng phấn chấn, không còn vẻ mặt ủ ê như trước.
Có lẽ anh ta nghĩ rằng tôi thật sự muốn hòa giải và buông tay cho anh ta một lần nữa bắt đầu lại.
Đáng tiếc, kế hoạch trả thù của tôi mới chỉ bắt đầu thôi.
Dưới nền nhạc vui vẻ nhẹ nhàng, Cố Tuân hỏi tôi:
"Cô có cách nào giúp chúng ta đổi lại thân thể không?"
"Có chứ." Tôi đáp vô cùng chắc chắn.
"Là gì?"
Cố Tuân mừng rỡ, vội vàng hỏi.
“Cách đó chính là…”
Tôi ngước mắt lên, phía trước xuất hiện một chiếc xe tải lớn đang lao đến.
Nếu bây giờ tôi bẻ lái, có lẽ vẫn có thể may mắn tránh thoát.
Nhưng tôi lại buông tay khỏi vô lăng, tháo dây an toàn, chậm rãi trả lời anh ta:
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Lại trải qua một vụ t-ai n-ạn giao thông nữa."
"Cái gì?"
Cố Tuân chưa kịp nghe rõ, nhíu mày hỏi lại.
Khoảnh khắc đó, khóe mắt anh ta thoáng thấy một chiếc xe tải màu đỏ rực đang lao đến.
Ký ức về vụ t-ai n-ạn lần trước ùa về, m.á.u trong người anh ta như đông cứng, cả người sững lại vì hoảng sợ.
Anh ta bị nỗi sợ bao trùm đến mức quên cả phản ứng.
Còn tôi thì không hề do dự, lập tức lao đến đẩy anh ta xuống, dùng thân thể này che chắn cho anh ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng va chạm kinh hoàng vang lên.
“Phanh!”
Lực chấn động khủng khiếp khiến cả hai chúng tôi đều ngất lịm.
Khi tỉnh lại, tôi ngửi thấy mùi nước sát trùng quen thuộc.
Theo bản năng, tôi đưa tay lên bịt mũi.
Nhưng trước mắt tôi lại chính là bàn tay thon dài quen thuộc.
Là tay của tôi!
Chúng tôi đã đổi lại thân thể rồi sao?!
Tôi vui mừng khôn xiết, chống tay vào thành giường định ngồi dậy.
Nhưng vô tình động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Y tá bước vào thấy tôi lóng ngóng như vậy, vội vàng chạy đến ngăn lại:
"Cẩn thận một chút, trên người cô vẫn còn vết thương đấy."
Cô ấy nâng giường lên cao hơn, giúp tôi tựa lưng thoải mái hơn.
Y tá nói:
"May mà chồng cô đã dùng thân thể để bảo vệ cô, giúp cô tránh được phần lớn thương tổn."
"Nếu không, bây giờ cô cũng đang nằm trong ICU rồi."
"Anh ấy thật sự rất yêu cô, đến mức có thể đánh cược cả mạng sống để bảo vệ cô."
Nghe thấy y tá cảm thán, tôi suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cố Tuân yêu tôi?
Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời này!
Tôi nghiêng đầu hỏi y tá:
"Tôi có thể đi thăm anh ấy không?"
"Đương nhiên."
Y tá dẫn tôi đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Cách một lớp kính trong suốt, tôi thấy Cố Tuân đang nằm trên giường bệnh, hấp hối, khắp người cắm đầy dây dợ, trông như sắp lìa đời đến nơi.
Tôi hỏi y tá:
"Anh ấy còn có thể tỉnh lại không?"
"Có thể."
"Ồ, vậy thì đáng tiếc quá."
Tôi thở dài đầy tiếc nuối.
Y tá ngơ ngác, ngỡ mình vừa nghe nhầm.
Một thời gian sau, Cố Tuân vượt qua cơn nguy kịch và được chuyển sang phòng bệnh thường.
Người đầu tiên anh ta thấy khi tỉnh dậy chính là cô tình nhân bé bỏng của anh ta.
"Hương Ngọc?"
Lâm Hương Ngọc lao vào ôm chầm lấy anh ta, vừa khóc vừa nức nở nói:
"Anh Cố, em cứ tưởng lần này sẽ mất đi anh mãi mãi."
Cô ta nhào tới ôm lấy Cố Tuân, vô tình chạm vào vết thương khiến anh ta kêu đau, nhưng vẫn không nỡ đẩy cô ta ra, hạnh phúc tận hưởng cảm giác người đẹp nhào vào trong lòng.
Tôi nhíu mày, bực bội bịt tai lại:
"Ồn ào quá."
Lúc này, Cố Tuân mới nhận ra trong phòng bệnh còn có người thứ ba.
Anh ta đuổi Lâm Hương Ngọc đi gọi bác sĩ.
Chỉ còn lại hai chúng tôi trong phòng, Cố Tuân liên tục liếc nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Không chịu nổi ánh mắt đó, tôi lạnh giọng nói:
"Có gì thì nói đi."
Sau một hồi lâu, anh ta mới chần chừ mở miệng:
"Khâm Khâm, em vẫn còn yêu anh, đúng không?"
Tôi suýt nữa sặc nước miếng, trừng mắt nhìn anh ta như thấy quỷ:
"Anh điên rồi sao? Nói gì mà như đang mê sảng vậy?"
"Vậy tại sao em lại liều mạng cứu anh?"
Trong mắt anh ta, đây là bằng chứng tôi còn lưu luyến anh ta sao?
Ánh mắt anh ta tràn đầy mong đợi, chờ tôi khẳng định.
Tôi bật cười:
"Cố Tuân, phiền anh dùng bộ óc heo của mình mà suy nghĩ một chút. Khi đó chúng ta đang hoán đổi thân x-ác."
"Nếu tôi không cứu anh, thì bây giờ người nằm trong ICU chính là tôi."
Sắc mặt Cố Tuân lập tức trở nên khó coi.
Không phải vì bị từ chối mà đau lòng, mà là do tự mình đa tình nên mới bực bội.
Tôi chẳng rảnh rỗi để quan tâm đến cảm xúc của anh ta, nói thẳng:
"Tôi đã đệ đơn ly hôn rồi, anh chuẩn bị hai bàn tay trắng mà rời khỏi nhà đi."
Bằng chứng tôi đưa ra vô cùng đầy đủ, cộng thêm luật sư giỏi, vụ kiện này nhanh chóng kết thúc.
Cố Tuân bị buộc phải rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng.
Số tiền anh ta đã chi cho Lâm Hương Ngọc cũng bị truy thu toàn bộ.
"Để tránh tôi làm cản trở chuyện anh và cô tình nhân bé bỏng của anh vui vẻ ở bên nhau."
Hôm sau, tôi thông báo với Lâm Hương Ngọc rằng tôi sẽ cùng với Cố Tuân đi làm thủ tục ly hôn.
Cô ta mặt mày hớn hở, không chút dây dưa, còn vui vẻ tiễn tôi ra cửa.
Lần này, người ngồi ở ghế phụ là Cố Tuân.
Tinh thần anh ta vô cùng phấn chấn, không còn vẻ mặt ủ ê như trước.
Có lẽ anh ta nghĩ rằng tôi thật sự muốn hòa giải và buông tay cho anh ta một lần nữa bắt đầu lại.
Đáng tiếc, kế hoạch trả thù của tôi mới chỉ bắt đầu thôi.
Dưới nền nhạc vui vẻ nhẹ nhàng, Cố Tuân hỏi tôi:
"Cô có cách nào giúp chúng ta đổi lại thân thể không?"
"Có chứ." Tôi đáp vô cùng chắc chắn.
"Là gì?"
Cố Tuân mừng rỡ, vội vàng hỏi.
“Cách đó chính là…”
Tôi ngước mắt lên, phía trước xuất hiện một chiếc xe tải lớn đang lao đến.
Nếu bây giờ tôi bẻ lái, có lẽ vẫn có thể may mắn tránh thoát.
Nhưng tôi lại buông tay khỏi vô lăng, tháo dây an toàn, chậm rãi trả lời anh ta:
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Lại trải qua một vụ t-ai n-ạn giao thông nữa."
"Cái gì?"
Cố Tuân chưa kịp nghe rõ, nhíu mày hỏi lại.
Khoảnh khắc đó, khóe mắt anh ta thoáng thấy một chiếc xe tải màu đỏ rực đang lao đến.
Ký ức về vụ t-ai n-ạn lần trước ùa về, m.á.u trong người anh ta như đông cứng, cả người sững lại vì hoảng sợ.
Anh ta bị nỗi sợ bao trùm đến mức quên cả phản ứng.
Còn tôi thì không hề do dự, lập tức lao đến đẩy anh ta xuống, dùng thân thể này che chắn cho anh ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng va chạm kinh hoàng vang lên.
“Phanh!”
Lực chấn động khủng khiếp khiến cả hai chúng tôi đều ngất lịm.
Khi tỉnh lại, tôi ngửi thấy mùi nước sát trùng quen thuộc.
Theo bản năng, tôi đưa tay lên bịt mũi.
Nhưng trước mắt tôi lại chính là bàn tay thon dài quen thuộc.
Là tay của tôi!
Chúng tôi đã đổi lại thân thể rồi sao?!
Tôi vui mừng khôn xiết, chống tay vào thành giường định ngồi dậy.
Nhưng vô tình động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Y tá bước vào thấy tôi lóng ngóng như vậy, vội vàng chạy đến ngăn lại:
"Cẩn thận một chút, trên người cô vẫn còn vết thương đấy."
Cô ấy nâng giường lên cao hơn, giúp tôi tựa lưng thoải mái hơn.
Y tá nói:
"May mà chồng cô đã dùng thân thể để bảo vệ cô, giúp cô tránh được phần lớn thương tổn."
"Nếu không, bây giờ cô cũng đang nằm trong ICU rồi."
"Anh ấy thật sự rất yêu cô, đến mức có thể đánh cược cả mạng sống để bảo vệ cô."
Nghe thấy y tá cảm thán, tôi suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cố Tuân yêu tôi?
Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời này!
Tôi nghiêng đầu hỏi y tá:
"Tôi có thể đi thăm anh ấy không?"
"Đương nhiên."
Y tá dẫn tôi đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Cách một lớp kính trong suốt, tôi thấy Cố Tuân đang nằm trên giường bệnh, hấp hối, khắp người cắm đầy dây dợ, trông như sắp lìa đời đến nơi.
Tôi hỏi y tá:
"Anh ấy còn có thể tỉnh lại không?"
"Có thể."
"Ồ, vậy thì đáng tiếc quá."
Tôi thở dài đầy tiếc nuối.
Y tá ngơ ngác, ngỡ mình vừa nghe nhầm.
Một thời gian sau, Cố Tuân vượt qua cơn nguy kịch và được chuyển sang phòng bệnh thường.
Người đầu tiên anh ta thấy khi tỉnh dậy chính là cô tình nhân bé bỏng của anh ta.
"Hương Ngọc?"
Lâm Hương Ngọc lao vào ôm chầm lấy anh ta, vừa khóc vừa nức nở nói:
"Anh Cố, em cứ tưởng lần này sẽ mất đi anh mãi mãi."
Cô ta nhào tới ôm lấy Cố Tuân, vô tình chạm vào vết thương khiến anh ta kêu đau, nhưng vẫn không nỡ đẩy cô ta ra, hạnh phúc tận hưởng cảm giác người đẹp nhào vào trong lòng.
Tôi nhíu mày, bực bội bịt tai lại:
"Ồn ào quá."
Lúc này, Cố Tuân mới nhận ra trong phòng bệnh còn có người thứ ba.
Anh ta đuổi Lâm Hương Ngọc đi gọi bác sĩ.
Chỉ còn lại hai chúng tôi trong phòng, Cố Tuân liên tục liếc nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Không chịu nổi ánh mắt đó, tôi lạnh giọng nói:
"Có gì thì nói đi."
Sau một hồi lâu, anh ta mới chần chừ mở miệng:
"Khâm Khâm, em vẫn còn yêu anh, đúng không?"
Tôi suýt nữa sặc nước miếng, trừng mắt nhìn anh ta như thấy quỷ:
"Anh điên rồi sao? Nói gì mà như đang mê sảng vậy?"
"Vậy tại sao em lại liều mạng cứu anh?"
Trong mắt anh ta, đây là bằng chứng tôi còn lưu luyến anh ta sao?
Ánh mắt anh ta tràn đầy mong đợi, chờ tôi khẳng định.
Tôi bật cười:
"Cố Tuân, phiền anh dùng bộ óc heo của mình mà suy nghĩ một chút. Khi đó chúng ta đang hoán đổi thân x-ác."
"Nếu tôi không cứu anh, thì bây giờ người nằm trong ICU chính là tôi."
Sắc mặt Cố Tuân lập tức trở nên khó coi.
Không phải vì bị từ chối mà đau lòng, mà là do tự mình đa tình nên mới bực bội.
Tôi chẳng rảnh rỗi để quan tâm đến cảm xúc của anh ta, nói thẳng:
"Tôi đã đệ đơn ly hôn rồi, anh chuẩn bị hai bàn tay trắng mà rời khỏi nhà đi."
Bằng chứng tôi đưa ra vô cùng đầy đủ, cộng thêm luật sư giỏi, vụ kiện này nhanh chóng kết thúc.
Cố Tuân bị buộc phải rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng.
Số tiền anh ta đã chi cho Lâm Hương Ngọc cũng bị truy thu toàn bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro