Chương 5
Tuyết Mị Nương
2025-02-28 08:11:53
Nhìn xuống chân núi, mây mù lượn lờ.
Khoảnh khắc ấy, một ý niệm tà ác nảy sinh trong lòng tôi.
Nếu tôi đưa tay đẩy Lâm Hương Ngọc xuống vách núi thì sao?
Lúc đó, Cố Tuân sẽ mang tội giếc người, thân bại danh liệt.
Như vậy, tôi có thể một mũi tên trúng hai đích, giải quyết cả hai kẻ mà tôi chán ghét.
Mọi chuyện sẽ được thực hiện một cách âm thầm, không ai hay biết.
Khi tôi vô thức giơ tay lên, Lâm Hương Ngọc bỗng có linh cảm, quay lại nắm lấy tay tôi, kéo tôi về phía cô ta, mỉm cười thẹn thùng:
"Anh Cố, anh nhìn kìa, mặt trời mọc đẹp quá."
"Được ngắm bình minh cùng anh, đời này em không còn gì tiếc nuối nữa."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy! Được quen biết anh chính là may mắn lớn nhất đời em."
Lâm Hương Ngọc ôm lấy eo tôi, lặng lẽ tựa vào lòng tôi, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.
Nhưng sự an nhiên hạnh phúc của cô ta, lại phải đánh đổi bằng nỗi thống khổ của tôi.
Người ta thường nói, phụ nữ không nên làm khó phụ nữ.
Trong mối quan hệ dây dưa của ba người, kẻ sai nhất là người đàn ông.
Nhưng cuối cùng, chính người đàn ông lại rút khỏi ván cờ, đẩy hai người phụ nữ lên bàn cân đấu đá.
Nếu thực sự muốn giải quyết vấn đề, thì phải liên thủ đối phó gã đàn ông kia mới đúng.
Nhưng làm vậy chẳng phải vô tình xem nhẹ vai trò của "bé ba" trong cuộc tình này sao?
Người đàn ông có mối quan hệ lợi ích với tôi.
Còn "bé ba" lại là kẻ phá hoại lợi ích của tôi, vậy thì đương nhiên tôi sẽ nhắm vào cô ta.
Chủ động và bị động là hai khái niệm khác nhau.
Một kẻ như Lâm Hương Ngọc, biết rõ Cố Tuân có gia đình nhưng vẫn trơ trẽn làm kẻ thứ ba, thì có bị "thịt nát xương tan" cũng không quá đáng.
Vậy nên, tôi đã có kế hoạch đưa cả hai người bọn họ xuống địa ngục cùng nhau.
À không, có thể họ sẽ không chếc, nhưng sống còn đau khổ hơn cả cái chếc.
Lâm Hương Ngọc à, hãy tận hưởng giây phút yên bình cuối cùng trong đời cô đi!
…
Cố Tuân thực sự rất sợ tôi làm hại Lâm Hương Ngọc.
Chỉ một ngày tôi đưa cô ta biến mất, anh ta đã bồn chồn lo lắng không yên.
Sợ tôi ra tay giếc người diệt khẩu.
Khi chúng tôi trở về, anh ta lập tức lao tới ôm chặt Lâm Hương Ngọc, nhìn cô ta từ đầu đến chân.
Thấy cô ta không tổn hại gì, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hương Ngọc, em không sao chứ?"
Lâm Hương Ngọc cảm thấy khó hiểu, lại thêm phiền chán khi thấy anh ta tới gần, bực bội lườm anh ta một cái:
"Cô bị thần kinh à?"
"Tránh xa ra một chút, đừng cản trở thế giới riêng của tôi và anh Cố!"
Sự chán ghét lộ liễu ấy khiến Cố Tuân vô cùng đau đớn.
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Hương Ngọc, sốt sắng nói:
"Hương Ngọc! Nhìn kỹ đi! Anh mới là anh Cố của em!"
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tôi đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn anh ta cố gắng giải thích, không nhịn được mà cười nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chuyện hoán đổi linh hồn là điều huyền bí khó tin, thử hỏi có mấy ai tin được?
Hơn nữa, khi trở thành anh ta, ngoại trừ không thể thỏa mãn Lâm Hương Ngọc ở một số phương diện ra, tôi lại mang đến cho cô ta những trải nghiệm mãnh liệt hơn.
Dù sao, phụ nữ hiểu phụ nữ nhất mà.
Quả nhiên, Lâm Hương Ngọc gạt tay Cố Tuân ra, chạy đến trước mặt tôi, rồi lại dịu dàng ngoan ngoãn như trước, ôm lấy tôi:
"Anh Cố, vợ anh càng ngày càng giống người bị bệnh tâm thần rồi."
Cô ta lẩm bẩm phàn nàn.
Như thể chợt nghĩ ra điều gì đó, cô ta lại vui vẻ nói với tôi:
"Anh Cố, trước đây anh vẫn lo không thể nắm toàn bộ tài sản trong tay đúng không?"
"Hay là... Chúng ta đưa vợ anh vào viện tâm thần đi ạ! Như vậy anh sẽ có quyền kiểm soát tài sản của cô ta!"
Không ngờ Lâm Hương Ngọc lại có suy nghĩ độc ác như vậy.
Tôi ngước mắt nhìn Cố Tuân, thấy anh ta chột dạ tránh đi ánh mắt tôi.
Lâm Hương Ngọc càng nói càng cảm thấy đây là cách hay, không ngừng khuyến khích tôi thực hiện.
Tôi khẽ nhéo mũi cô ta, nở nụ cười nhưng không chạm tới đáy mắt, trêu chọc:
"Em đúng là một đứa bé tinh ranh."
Buổi tối, tôi lại lần nữa tìm cớ dỗ Lâm Hương Ngọc ngủ.
Lúc tôi chuẩn bị tới thư phòng, lại phát hiện Cố Tuân đang đứng ở ngoài ban công h·út th·uốc.
Sương khói mờ mịt, bao trùm lấy khuôn mặt anh ta, thấy không rõ b·iểu t·ình.
Tôi nhíu mày, bước nhanh qua đó, lập tức giật lấy điếu thuốc của Cố Tuân.
Động tác quen thuộc và tự nhiên này làm Cố Tuân sửng sốt.
Anh ta nói:
"Cô trước giờ vẫn không ngửi quen mùi thuốc lá, vì thế mỗi lần thấy tôi hút thuốc, cô đều ngang ngược giật đi."
Khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ hoài niệm.
Tôi nhíu mày chặt hơn:
"Cố Tuân, anh đừng có nhắc lại chuyện quá khứ với tôi!"
"Tôi chỉ đơn giản là không muốn anh dùng thân thể của tôi để hút thuốc thôi."
Sắc mặt Cố Tuân cứng đờ, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ:
"Khâm Khâm, điều tôi từng thích ở cô chính là sự mạnh mẽ và dứt khoát này."
"Nhưng tôi nhận ra rằng mình không thể nào ở mãi bên cạnh một người phụ nữ còn giống đàn ông hơn cả tôi."
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp:
"Cô dường như không bao giờ biết mệt mỏi, còn tôi, những lúc cần được an ủi lại chẳng thể tìm thấy sự vỗ về nào từ cô."
Là trách tôi vô tâm sao?
Tôi cười lạnh:
"Cho nên đây là lý do anh ngoại tình sao?"
"Hương Ngọc có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu của tôi về một nửa kia."
"Anh đúng là hèn hạ."
Tôi nhịn không được mà chửi anh ta.
Cố Tuân lại nói:
"Cô xem, nếu là Hương Ngọc, cô ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi kiểu đó."
Tôi: "…"
Có một câu chửi thề trong lòng không biết có nên nói ra không?
Khoảnh khắc ấy, một ý niệm tà ác nảy sinh trong lòng tôi.
Nếu tôi đưa tay đẩy Lâm Hương Ngọc xuống vách núi thì sao?
Lúc đó, Cố Tuân sẽ mang tội giếc người, thân bại danh liệt.
Như vậy, tôi có thể một mũi tên trúng hai đích, giải quyết cả hai kẻ mà tôi chán ghét.
Mọi chuyện sẽ được thực hiện một cách âm thầm, không ai hay biết.
Khi tôi vô thức giơ tay lên, Lâm Hương Ngọc bỗng có linh cảm, quay lại nắm lấy tay tôi, kéo tôi về phía cô ta, mỉm cười thẹn thùng:
"Anh Cố, anh nhìn kìa, mặt trời mọc đẹp quá."
"Được ngắm bình minh cùng anh, đời này em không còn gì tiếc nuối nữa."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy! Được quen biết anh chính là may mắn lớn nhất đời em."
Lâm Hương Ngọc ôm lấy eo tôi, lặng lẽ tựa vào lòng tôi, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.
Nhưng sự an nhiên hạnh phúc của cô ta, lại phải đánh đổi bằng nỗi thống khổ của tôi.
Người ta thường nói, phụ nữ không nên làm khó phụ nữ.
Trong mối quan hệ dây dưa của ba người, kẻ sai nhất là người đàn ông.
Nhưng cuối cùng, chính người đàn ông lại rút khỏi ván cờ, đẩy hai người phụ nữ lên bàn cân đấu đá.
Nếu thực sự muốn giải quyết vấn đề, thì phải liên thủ đối phó gã đàn ông kia mới đúng.
Nhưng làm vậy chẳng phải vô tình xem nhẹ vai trò của "bé ba" trong cuộc tình này sao?
Người đàn ông có mối quan hệ lợi ích với tôi.
Còn "bé ba" lại là kẻ phá hoại lợi ích của tôi, vậy thì đương nhiên tôi sẽ nhắm vào cô ta.
Chủ động và bị động là hai khái niệm khác nhau.
Một kẻ như Lâm Hương Ngọc, biết rõ Cố Tuân có gia đình nhưng vẫn trơ trẽn làm kẻ thứ ba, thì có bị "thịt nát xương tan" cũng không quá đáng.
Vậy nên, tôi đã có kế hoạch đưa cả hai người bọn họ xuống địa ngục cùng nhau.
À không, có thể họ sẽ không chếc, nhưng sống còn đau khổ hơn cả cái chếc.
Lâm Hương Ngọc à, hãy tận hưởng giây phút yên bình cuối cùng trong đời cô đi!
…
Cố Tuân thực sự rất sợ tôi làm hại Lâm Hương Ngọc.
Chỉ một ngày tôi đưa cô ta biến mất, anh ta đã bồn chồn lo lắng không yên.
Sợ tôi ra tay giếc người diệt khẩu.
Khi chúng tôi trở về, anh ta lập tức lao tới ôm chặt Lâm Hương Ngọc, nhìn cô ta từ đầu đến chân.
Thấy cô ta không tổn hại gì, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hương Ngọc, em không sao chứ?"
Lâm Hương Ngọc cảm thấy khó hiểu, lại thêm phiền chán khi thấy anh ta tới gần, bực bội lườm anh ta một cái:
"Cô bị thần kinh à?"
"Tránh xa ra một chút, đừng cản trở thế giới riêng của tôi và anh Cố!"
Sự chán ghét lộ liễu ấy khiến Cố Tuân vô cùng đau đớn.
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Hương Ngọc, sốt sắng nói:
"Hương Ngọc! Nhìn kỹ đi! Anh mới là anh Cố của em!"
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tôi đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn anh ta cố gắng giải thích, không nhịn được mà cười nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chuyện hoán đổi linh hồn là điều huyền bí khó tin, thử hỏi có mấy ai tin được?
Hơn nữa, khi trở thành anh ta, ngoại trừ không thể thỏa mãn Lâm Hương Ngọc ở một số phương diện ra, tôi lại mang đến cho cô ta những trải nghiệm mãnh liệt hơn.
Dù sao, phụ nữ hiểu phụ nữ nhất mà.
Quả nhiên, Lâm Hương Ngọc gạt tay Cố Tuân ra, chạy đến trước mặt tôi, rồi lại dịu dàng ngoan ngoãn như trước, ôm lấy tôi:
"Anh Cố, vợ anh càng ngày càng giống người bị bệnh tâm thần rồi."
Cô ta lẩm bẩm phàn nàn.
Như thể chợt nghĩ ra điều gì đó, cô ta lại vui vẻ nói với tôi:
"Anh Cố, trước đây anh vẫn lo không thể nắm toàn bộ tài sản trong tay đúng không?"
"Hay là... Chúng ta đưa vợ anh vào viện tâm thần đi ạ! Như vậy anh sẽ có quyền kiểm soát tài sản của cô ta!"
Không ngờ Lâm Hương Ngọc lại có suy nghĩ độc ác như vậy.
Tôi ngước mắt nhìn Cố Tuân, thấy anh ta chột dạ tránh đi ánh mắt tôi.
Lâm Hương Ngọc càng nói càng cảm thấy đây là cách hay, không ngừng khuyến khích tôi thực hiện.
Tôi khẽ nhéo mũi cô ta, nở nụ cười nhưng không chạm tới đáy mắt, trêu chọc:
"Em đúng là một đứa bé tinh ranh."
Buổi tối, tôi lại lần nữa tìm cớ dỗ Lâm Hương Ngọc ngủ.
Lúc tôi chuẩn bị tới thư phòng, lại phát hiện Cố Tuân đang đứng ở ngoài ban công h·út th·uốc.
Sương khói mờ mịt, bao trùm lấy khuôn mặt anh ta, thấy không rõ b·iểu t·ình.
Tôi nhíu mày, bước nhanh qua đó, lập tức giật lấy điếu thuốc của Cố Tuân.
Động tác quen thuộc và tự nhiên này làm Cố Tuân sửng sốt.
Anh ta nói:
"Cô trước giờ vẫn không ngửi quen mùi thuốc lá, vì thế mỗi lần thấy tôi hút thuốc, cô đều ngang ngược giật đi."
Khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ hoài niệm.
Tôi nhíu mày chặt hơn:
"Cố Tuân, anh đừng có nhắc lại chuyện quá khứ với tôi!"
"Tôi chỉ đơn giản là không muốn anh dùng thân thể của tôi để hút thuốc thôi."
Sắc mặt Cố Tuân cứng đờ, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ:
"Khâm Khâm, điều tôi từng thích ở cô chính là sự mạnh mẽ và dứt khoát này."
"Nhưng tôi nhận ra rằng mình không thể nào ở mãi bên cạnh một người phụ nữ còn giống đàn ông hơn cả tôi."
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp:
"Cô dường như không bao giờ biết mệt mỏi, còn tôi, những lúc cần được an ủi lại chẳng thể tìm thấy sự vỗ về nào từ cô."
Là trách tôi vô tâm sao?
Tôi cười lạnh:
"Cho nên đây là lý do anh ngoại tình sao?"
"Hương Ngọc có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu của tôi về một nửa kia."
"Anh đúng là hèn hạ."
Tôi nhịn không được mà chửi anh ta.
Cố Tuân lại nói:
"Cô xem, nếu là Hương Ngọc, cô ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi kiểu đó."
Tôi: "…"
Có một câu chửi thề trong lòng không biết có nên nói ra không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro