Chương 3
Zhihu
2025-03-23 15:03:03
Trường Tư của ta là một đứa trẻ rất thông minh ngoan ngoãn, khi thằng bé vừa mới được sinh ra, mẫu thân của ta vừa mới qua đời không lâu, ta rất nhớ thương bà, vì vậy đã đặt tên cho Trường Tư như vậy.
Nhưng cái tên này không hay, giờ đây ta chỉ có thể nhớ mãi về thằng bé.
Ta thường nghĩ, khi Trường Tư ra đi đang suy nghĩ điều gì? Có phải đang nghĩ tại sao lại có người cố ý đẩy mình xuống nước không? Hay đang nghĩ nước hồ sao lại lạnh như vậy? Hoặc đang nghĩ tại sao a nương lại chưa đến cứu mình?
Tam Thất bảo ta đừng nghĩ về những điều đó nữa, nàng ta nói những suy nghĩ đó sẽ giam giữ ta vào cái ngày Trường Tư ra đi, nhưng ta không thể bị kẹt ở đó, vì con người phải tiến về phía trước.
Về điều này, Phó Diễn làm rất tốt.
"A Âm, ta đã báo thù cho Trường Tư." Hắn ôm ta dỗ dành, nhưng ta không thấy bất kỳ cảm xúc nào trong đôi mắt hắn, "Nàng đừng khổ sở nữa, sau này chúng ta sẽ còn có những đứa trẻ khác."
Nhưng ta lại không có Trường Tư nữa.
Thằng bé là đứa con đầu tiên của ta, sẽ ngọt ngào gọi ta là a nương, sẽ quấn quýt ta xin kẹo, sẽ thân thiết ôm lấy cánh tay ta khi ta buồn bã.
Thằng bé thực sự rất rất ngoan.
Phó Diễn dường như không hiểu nỗi đau của ta, hắn cho rằng ta vẫn đang trách hắn.
Dù sao thì Hứa cô nương kia cũng vì thích hắn không được, nên muốn trả thù ta, kết quả là hôm đó Trường Tư đang chơi bên hồ với nhũ mẫu, thì bị nàng ta nhìn thấy.
Ngày thứ ba Trường Tư c.h.ế.t đuối, Hứa cô nương bị c.h.é.m đầu ở Ngọ Môn, Phó Diễn đã tự mình đến xem hành hình.
Chuyện này dường như đã khép lại ở đây.
Cùng khép lại, còn có tình cảm giữa ta và Phó Diễn.
Mới đầu mặc dù ta không muốn gặp Phó Diễn, nhưng hắn mỗi lần từ triều về đều đứng trong sân của ta rất lâu, đứng dưới cây hạnh mà bọn ta cùng trồng, nhưng dần dà, thời gian hắn ở đó càng ngày càng ngắn, sau đó hắn hoàn toàn không đến nữa.
Mỗi bước mỗi xa
Mọi người xung quanh đều khuyên ta, đừng vì Trường Tư mà mất đi sự sủng ái của Thái tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng ta không hiểu, tại sao Phó Diễn trước đây rõ ràng cũng rất yêu thương Trường Tư, nhưng hắn lại có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật này như thế.
Sau đó, Tam Thất nói với ta, nàng ấy từng lén lút thấy Thái tử nhìn chằm chằm vào cái trống lắc mà Trường Tư đã chơi đùa trước đây.
Vậy nên Phó Diễn thực sự cũng rất buồn, chỉ là hắn ngoài việc là phụ thân của Trường Tư, còn là Thái tử của một nước, hắn sao có thể cứ mãi chìm đắm trong nỗi buồn mà không tiến về phía trước?
Ngay khi ta quyết định tha thứ cho Phó Diễn, hắn lại đi Tây Bắc để trị thủy, nửa tháng sau, hắn mang Khương Ánh Thu về, nói rằng muốn phong nàng ta làm trắc phi.
Vào lúc thấy Khương Ánh Thu, ta cảm thấy, có lẽ đời này ta và Phó Diễn cứ sẽ như vậy.
Động tác của Phó Diễn rất nhanh, không tới hai ngày đã vào cung xin chỉ.
Nhưng Hoàng đế lại vì chuyện này mà nổi giận.
Khương Thừa tướng là văn thần đứng đầu, có vô số môn sinh, còn phụ thân ta là Trụ quốc tướng quân, thống lĩnh ba quân, như vậy, văn võ bá quan gần như đều ủng hộ Thái tử.
Phó Diễn vốn không nên lộ liễu như vậy, nhưng gần đây sức khỏe của Hoàng đế không tốt, vì vậy dã tâm của Phó Diễn rốt cuộc không thể kìm nén, hắn bắt đầu chèn ép các Hoàng tử khác, hơn nữa hành động ngày càng quyết đoán, tàn nhẫn.
Nghe nói sau khi Phó Diễn vào cung xin chỉ, Hoàng đế đã ngã bệnh, chỉ có thể ở trong cung Trùng Dương nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không còn lên triều nữa, nhưng không lâu sau, ý chỉ phong Khương Ánh Thu làm trắc phi đã được ban ra.
Ngày hắn và Khương Ánh Thu đại hôn, nghe nói cả triều văn võ đều đến chúc mừng, quà tặng chất đầy sân trước Đông Cung.
Lúc đó ta đang ở trong sân cho cá ăn, ngoài Tam Thất ở bên cạnh, còn lại các nha hoàn gã sai vặt trong viện đều chạy qua xem náo nhiệt và xin tiền thưởng.
Nhưng căn viện của ta gần với chính điện, tiếng ồn ào huyên náo khiến tâm tình ta không tốt mấy.
Vì vậy ta quyết định làm một việc gì đó để g.i.ế.c thời gian.
Ta bảo Tam Thất đi tìm những thứ mà Phó Diễn đã từng tặng ta, rồi đứng bên hồ ném từng món một xuống nước.
Những cơn sóng lớn khiến cá hoảng loạn bơi đi.
Khi ta đang ném vui vẻ, Phó Diễn đã đến.
Nhưng cái tên này không hay, giờ đây ta chỉ có thể nhớ mãi về thằng bé.
Ta thường nghĩ, khi Trường Tư ra đi đang suy nghĩ điều gì? Có phải đang nghĩ tại sao lại có người cố ý đẩy mình xuống nước không? Hay đang nghĩ nước hồ sao lại lạnh như vậy? Hoặc đang nghĩ tại sao a nương lại chưa đến cứu mình?
Tam Thất bảo ta đừng nghĩ về những điều đó nữa, nàng ta nói những suy nghĩ đó sẽ giam giữ ta vào cái ngày Trường Tư ra đi, nhưng ta không thể bị kẹt ở đó, vì con người phải tiến về phía trước.
Về điều này, Phó Diễn làm rất tốt.
"A Âm, ta đã báo thù cho Trường Tư." Hắn ôm ta dỗ dành, nhưng ta không thấy bất kỳ cảm xúc nào trong đôi mắt hắn, "Nàng đừng khổ sở nữa, sau này chúng ta sẽ còn có những đứa trẻ khác."
Nhưng ta lại không có Trường Tư nữa.
Thằng bé là đứa con đầu tiên của ta, sẽ ngọt ngào gọi ta là a nương, sẽ quấn quýt ta xin kẹo, sẽ thân thiết ôm lấy cánh tay ta khi ta buồn bã.
Thằng bé thực sự rất rất ngoan.
Phó Diễn dường như không hiểu nỗi đau của ta, hắn cho rằng ta vẫn đang trách hắn.
Dù sao thì Hứa cô nương kia cũng vì thích hắn không được, nên muốn trả thù ta, kết quả là hôm đó Trường Tư đang chơi bên hồ với nhũ mẫu, thì bị nàng ta nhìn thấy.
Ngày thứ ba Trường Tư c.h.ế.t đuối, Hứa cô nương bị c.h.é.m đầu ở Ngọ Môn, Phó Diễn đã tự mình đến xem hành hình.
Chuyện này dường như đã khép lại ở đây.
Cùng khép lại, còn có tình cảm giữa ta và Phó Diễn.
Mới đầu mặc dù ta không muốn gặp Phó Diễn, nhưng hắn mỗi lần từ triều về đều đứng trong sân của ta rất lâu, đứng dưới cây hạnh mà bọn ta cùng trồng, nhưng dần dà, thời gian hắn ở đó càng ngày càng ngắn, sau đó hắn hoàn toàn không đến nữa.
Mỗi bước mỗi xa
Mọi người xung quanh đều khuyên ta, đừng vì Trường Tư mà mất đi sự sủng ái của Thái tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng ta không hiểu, tại sao Phó Diễn trước đây rõ ràng cũng rất yêu thương Trường Tư, nhưng hắn lại có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật này như thế.
Sau đó, Tam Thất nói với ta, nàng ấy từng lén lút thấy Thái tử nhìn chằm chằm vào cái trống lắc mà Trường Tư đã chơi đùa trước đây.
Vậy nên Phó Diễn thực sự cũng rất buồn, chỉ là hắn ngoài việc là phụ thân của Trường Tư, còn là Thái tử của một nước, hắn sao có thể cứ mãi chìm đắm trong nỗi buồn mà không tiến về phía trước?
Ngay khi ta quyết định tha thứ cho Phó Diễn, hắn lại đi Tây Bắc để trị thủy, nửa tháng sau, hắn mang Khương Ánh Thu về, nói rằng muốn phong nàng ta làm trắc phi.
Vào lúc thấy Khương Ánh Thu, ta cảm thấy, có lẽ đời này ta và Phó Diễn cứ sẽ như vậy.
Động tác của Phó Diễn rất nhanh, không tới hai ngày đã vào cung xin chỉ.
Nhưng Hoàng đế lại vì chuyện này mà nổi giận.
Khương Thừa tướng là văn thần đứng đầu, có vô số môn sinh, còn phụ thân ta là Trụ quốc tướng quân, thống lĩnh ba quân, như vậy, văn võ bá quan gần như đều ủng hộ Thái tử.
Phó Diễn vốn không nên lộ liễu như vậy, nhưng gần đây sức khỏe của Hoàng đế không tốt, vì vậy dã tâm của Phó Diễn rốt cuộc không thể kìm nén, hắn bắt đầu chèn ép các Hoàng tử khác, hơn nữa hành động ngày càng quyết đoán, tàn nhẫn.
Nghe nói sau khi Phó Diễn vào cung xin chỉ, Hoàng đế đã ngã bệnh, chỉ có thể ở trong cung Trùng Dương nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không còn lên triều nữa, nhưng không lâu sau, ý chỉ phong Khương Ánh Thu làm trắc phi đã được ban ra.
Ngày hắn và Khương Ánh Thu đại hôn, nghe nói cả triều văn võ đều đến chúc mừng, quà tặng chất đầy sân trước Đông Cung.
Lúc đó ta đang ở trong sân cho cá ăn, ngoài Tam Thất ở bên cạnh, còn lại các nha hoàn gã sai vặt trong viện đều chạy qua xem náo nhiệt và xin tiền thưởng.
Nhưng căn viện của ta gần với chính điện, tiếng ồn ào huyên náo khiến tâm tình ta không tốt mấy.
Vì vậy ta quyết định làm một việc gì đó để g.i.ế.c thời gian.
Ta bảo Tam Thất đi tìm những thứ mà Phó Diễn đã từng tặng ta, rồi đứng bên hồ ném từng món một xuống nước.
Những cơn sóng lớn khiến cá hoảng loạn bơi đi.
Khi ta đang ném vui vẻ, Phó Diễn đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro