Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Chương 20

Tiểu Sưu

2025-03-10 20:03:39

Ta không dám nói thật với Lục Vân Hạc.



Ban đầu ta định rời khỏi kinh thành. Thái tử yêu quý Chỉ Vi, chắc chắn sẽ không để ta ở lại. Ta có thể nhân cơ hội đó xin một khoản bạc, đi nơi khác làm lại từ đầu.



Không ngờ, Lục Vân Hạc lại sớm bày tỏ lòng mình, phá hỏng kế hoạch của ta.



Ta cười khẽ, nói một lời dối thiện ý:



"Tất nhiên là vì muốn tìm ngươi!"



Lâu sau, ta cùng Lục Vân Hạc dạo trên phố, vô tình gặp Thái tử và Chỉ Vi đang mang thai.



Thái tử mượn cớ nói chuyện với Lục Vân Hạc, lén quay sang nói nhỏ với ta:



"Cô đối xử với ngươi không tệ, ngươi sau này không được nói linh tinh."



Ta nhìn Chỉ Vi đang cười dịu dàng ở đằng xa, cũng mỉm cười theo:



"Thái tử phi là viên ngọc quý của nhân gian, điện hạ sau này nhất định phải đối đãi tốt với nàng."



Thái tử hài lòng gật đầu, dặn dò thêm:



"Nể tình chúng ta từng là tri kỷ, sau này khi cô đăng cơ, sẽ không làm khó phu quân của ngươi.



"Nhưng những lời cô từng nói với ngươi, ngươi nhất định phải quên sạch, đó là lời hứa giữa chúng ta."



Ta giơ nắm tay, chạm nhẹ vào nắm tay hắn:



"Lời hứa của quân tử, một lời ngàn vàng."



Thái tử cười vô tư, không chút giữ ý:



"Tô Mỹ Cảnh, nay đã tìm được lương duyên, sau này đừng quá nhẫn tâm nữa, hãy làm một hiền thê đi!"



Nhìn bóng dáng hai người họ sóng vai rời đi, ta bỗng nhớ đến lần đầu gặp Chỉ Vi năm ấy khi ta mới vào kinh.



Thuở mới vào kinh, ta giả làm Giang Cảnh Ngọc nhưng đóng không khéo, trong buổi trà yến cùng các quý nữ, ta lỡ làm vỡ chén trà, bị nước trà hắt khắp người.



Mọi người đều cười nhạo ta, ngay cả ta cũng tự thấy mình thật thô lỗ, không xứng đáng với sự phồn hoa nơi kinh thành.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ có Chỉ Vi đưa ta chiếc khăn tay, nhẹ nhàng nói rằng không sao cả, mọi thứ chỉ cần cố gắng là sẽ đạt được.



Khi đó, ta khóc và cãi lại nàng trong sự bực dọc:



"Điều đó chỉ đúng với những người như các người. Còn như ta, chưa bao giờ có được điều tốt đẹp."



Nhưng giờ đây, nhìn vào Lục Vân Hạc trước mặt, ta cuối cùng đã hiểu ra lời nàng nói năm đó.



Những điều tốt đẹp chưa bao giờ được định nghĩa sẵn, mỗi người đều sẽ tìm thấy ngôi sao thuộc về riêng mình.



Hoa hồng không chỉ kiều diễm thắm đỏ, mà còn mang trên mình những gai nhọn sắc bén.



Vậy thì hãy để chúng ta sống đúng với hình dáng mà mình yêu thích, không ngừng sinh sôi, mạnh mẽ trưởng thành, bất chấp bão tố.

 

Tâm sự Lục Vân Hạc:

 

Ta là thần tử trung thành của hoàng thượng.

 

Nói đúng hơn, ta là chó săn của triều đình.

 

Không sao cả. Ta vốn là cô nhi, được Hoàng thượng cho ăn học, cho chức tước. Hoàng thượng có ơn với ta, ta liều mạng vì ngài ấy cũng đáng.

 

Vốn là ta luôn chuẩn bị tinh thần sẽ không được ch.ết già, không chỉ vậy, còn phải ch.ết trong cô độc.

 

Thế nhưng, ta lại gặp nàng.

 

Từ lần gặp gỡ đầu tiên, chúng ta đều không có ấn tượng tốt về nhau.

 

Ta mặc dù có chút thương xót khi hiểu nàng không được gia đình yêu thương, nhưng tình cảm chỉ thật sự nảy sinh sau lần tình cờ gặp nàng nơi hoang mạc.

 

Tương truyền, nơi hoang mạc ấy có một loại hoa hồng rất xinh đẹp. Cánh hoa đỏ thắm, mỏng manh nhưng thân đầy gai nhọn và chứa kịch độc. Hoa cũng biết phải tự bảo vệ mình.

 

Giang Tự Uyển cũng là một đóa hoa xinh đẹp.

 

Khác với tỷ tỷ song sinh của mình, Giang Cảnh Ngọc, như một đóa thược dược đen giả dối, bề ngoài diễm lệ yếu đuối mà bên trong thâm hiểm, Giang Tự Uyển là đóa hoa hồng kiêu hãnh nơi hoang mạc. Nàng không che giấu gai nhọn và chất độc của mình. Nhưng chính điều đó đã khiến nàng có vẻ đẹp riêng, quyến rũ đặc biệt. Nhất là khi, bên trong lớp gai nhọn và kịch độc kia là một tấm lòng lương thiện, bao dung.

 

Nàng là đóa hoa hồng đẹp nhất của hoang mạc, cũng là đóa hoa hồng độc nhất vô nhị trong lòng ta.





- Hoàn - 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Số ký tự: 0