Chương 19
Tiểu Sưu
2025-03-10 20:03:39
Ta không đáp lời, bị mắng tai tinh nhiều năm như vậy, ta đã quen.
Nhưng Lục Vân Hạc không thể chịu được, hắn bóp chặt cổ Giang phu nhân, lạnh lùng nói:
"Phu nhân, Giang gia các người toàn kẻ ngu ngốc. Khi nào thì các chủ nói nàng là tai tinh?"
"Phu nhân không thấy Giang gia các người ngày hôm nay rơi vào cảnh này, chính là vì đã giữ tai tinh trong nhà suốt bao năm qua sao?"
Sắc mặt Giang Tiêu đại biến, kinh ngạc quay sang nhìn Giang Cảnh Ngọc:
"Ngươi... hóa ra ngươi mới chính là tai tinh!"
Giang Cảnh Ngọc bị hạ độc không nói được, chỉ biết rơi lệ lắc đầu, không thốt nổi một lời.
Trước khi rời đi, ta bước tới bên cạnh Giang phu nhân, cúi xuống, khẽ nói:
"A Mụ đối với người quả thực trung thành, bao năm qua, vì muốn ta chịu khổ, bà ấy không ít lần bày đủ cách hành hạ ta.
"Người có biết bà ấy c.h.ế.t thế nào không? Để hái được cây cỏ sói, ta đã trèo qua mấy ngọn núi, suýt nữa bị chôn vùi trong cát lún.
"Nhưng chính vì oán hận người, ta mới gắng gượng uống hết thuốc của bà ấy. Sau đó, A Mụ bảy khiếu chảy máu, bò lăn lóc khắp nơi.
"Để đoạn tuyệt hậu hoạn cho người, bà ấy cầm kéo định đ.â.m c.h.ế.t ta. Nhưng ta đã đ.â.m bà ấy hơn bảy mươi nhát, khiến bà ấy mặt mũi không còn nguyên dạng.
"Thật tiếc, bà ấy vì người mà hy sinh, vậy mà người lại chưa từng thực hiện lời hứa, chôn cất cho bà ấy. Cuối cùng, ta chỉ đành ném xác bà ấy vào hoang mạc, để cát lún nuốt chửng."
Ánh mắt Giang phu nhân lóe lên sự hung hãn, bà ta gào lên, vươn tay muốn túm lấy ta:
"Tiện nhân, ngươi thật độc ác!"
Ta khẽ mỉm cười, đáp lại:
"Chẳng phải ta học từ người sao? A Mụ nhớ người đến thế, dù sao bà ấy cũng nuôi ta bao năm. Ta giúp bà ấy sớm gặp người dưới hoàng tuyền, chẳng phải trọn vẹn một tâm nguyện hay sao?"
Sau khi Giang gia bị xử trảm, ta đổi sang họ Tô.
Lục Vân Hạc đặt cho ta cái tên Tô Mỹ Cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn nói, Giang Tự Uyển đã sống quá khổ sở nửa đời trước, mong rằng nửa đời sau của ta sẽ toàn là cảnh đẹp.
Ta từng hỏi Lục Vân Hạc, từ khi nào hắn động lòng, vì sao hắn lại yêu một người như ta?
Lục Vân Hạc xoa đầu ta, dịu dàng nói:
"Người tốt sẽ có người thương, còn những kẻ như chúng ta, đầy tay m.á.u tanh, cũng nên yêu lấy nhau."
Ta hừ một tiếng, chỉ vào miếng ngọc bội trên thắt lưng hắn, hỏi:
"Nhưng chẳng phải ban đầu ngươi muốn g.i.ế.c ta sao?"
Lục Vân Hạc ngẩn ra, rồi chạm vào miếng ngọc bội, giải thích:
"Đây là thẻ lệnh của Dạ Tiêu Ty. Có thẻ lệnh là còn người, nếu kẻ khác lấy được, người đó sẽ bị xem là kẻ thù của Dạ Tiêu Ty, tất cả sẽ tìm cách báo thù g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đó.
"Nhưng nếu người giữ thẻ tự tới Như Ý lâu để đổi bạc, tức là thông báo với mọi người rằng thủ lĩnh đã chết, cần chọn người mới, và người báo tin sẽ được xem như ân nhân, được ban thưởng tiền bạc hoặc một nguyện vọng."
Ta giật mình hiểu ra, hóa ra là ta nhỏ nhen, đã nghĩ sai.
Lục Vân Hạc khẽ nhếch môi cười, kéo ta vào lòng:
"Hóa ra nàng sợ ta g.i.ế.c nàng, nên không dám nói thật, tự mình xoay xở?"
Ta không phủ nhận, nằm trong lòng hắn, nghịch ngợm gò má hắn.
"Sau khi theo ngươi về kinh, ta đã biết không thể sống yên ở Giang phủ.
"Đã vậy, thay vì chờ bị giết, chi bằng ta tự tìm đường thoát.
"Để cô nương hồng y đưa thẻ lệnh cho Giang Tiêu, là vì biết ý nghĩa đặc biệt của vật này với ngươi. Ngươi nhất định sẽ tra rõ.
"Hơn nữa, Thái tử khi đó đã có ý g.i.ế.c Giang Tiêu, nếu các ngươi liên thủ, Giang gia nhất định không còn đường xoay chuyển."
"Vậy còn nàng?"
Nhưng Lục Vân Hạc không thể chịu được, hắn bóp chặt cổ Giang phu nhân, lạnh lùng nói:
"Phu nhân, Giang gia các người toàn kẻ ngu ngốc. Khi nào thì các chủ nói nàng là tai tinh?"
"Phu nhân không thấy Giang gia các người ngày hôm nay rơi vào cảnh này, chính là vì đã giữ tai tinh trong nhà suốt bao năm qua sao?"
Sắc mặt Giang Tiêu đại biến, kinh ngạc quay sang nhìn Giang Cảnh Ngọc:
"Ngươi... hóa ra ngươi mới chính là tai tinh!"
Giang Cảnh Ngọc bị hạ độc không nói được, chỉ biết rơi lệ lắc đầu, không thốt nổi một lời.
Trước khi rời đi, ta bước tới bên cạnh Giang phu nhân, cúi xuống, khẽ nói:
"A Mụ đối với người quả thực trung thành, bao năm qua, vì muốn ta chịu khổ, bà ấy không ít lần bày đủ cách hành hạ ta.
"Người có biết bà ấy c.h.ế.t thế nào không? Để hái được cây cỏ sói, ta đã trèo qua mấy ngọn núi, suýt nữa bị chôn vùi trong cát lún.
"Nhưng chính vì oán hận người, ta mới gắng gượng uống hết thuốc của bà ấy. Sau đó, A Mụ bảy khiếu chảy máu, bò lăn lóc khắp nơi.
"Để đoạn tuyệt hậu hoạn cho người, bà ấy cầm kéo định đ.â.m c.h.ế.t ta. Nhưng ta đã đ.â.m bà ấy hơn bảy mươi nhát, khiến bà ấy mặt mũi không còn nguyên dạng.
"Thật tiếc, bà ấy vì người mà hy sinh, vậy mà người lại chưa từng thực hiện lời hứa, chôn cất cho bà ấy. Cuối cùng, ta chỉ đành ném xác bà ấy vào hoang mạc, để cát lún nuốt chửng."
Ánh mắt Giang phu nhân lóe lên sự hung hãn, bà ta gào lên, vươn tay muốn túm lấy ta:
"Tiện nhân, ngươi thật độc ác!"
Ta khẽ mỉm cười, đáp lại:
"Chẳng phải ta học từ người sao? A Mụ nhớ người đến thế, dù sao bà ấy cũng nuôi ta bao năm. Ta giúp bà ấy sớm gặp người dưới hoàng tuyền, chẳng phải trọn vẹn một tâm nguyện hay sao?"
Sau khi Giang gia bị xử trảm, ta đổi sang họ Tô.
Lục Vân Hạc đặt cho ta cái tên Tô Mỹ Cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn nói, Giang Tự Uyển đã sống quá khổ sở nửa đời trước, mong rằng nửa đời sau của ta sẽ toàn là cảnh đẹp.
Ta từng hỏi Lục Vân Hạc, từ khi nào hắn động lòng, vì sao hắn lại yêu một người như ta?
Lục Vân Hạc xoa đầu ta, dịu dàng nói:
"Người tốt sẽ có người thương, còn những kẻ như chúng ta, đầy tay m.á.u tanh, cũng nên yêu lấy nhau."
Ta hừ một tiếng, chỉ vào miếng ngọc bội trên thắt lưng hắn, hỏi:
"Nhưng chẳng phải ban đầu ngươi muốn g.i.ế.c ta sao?"
Lục Vân Hạc ngẩn ra, rồi chạm vào miếng ngọc bội, giải thích:
"Đây là thẻ lệnh của Dạ Tiêu Ty. Có thẻ lệnh là còn người, nếu kẻ khác lấy được, người đó sẽ bị xem là kẻ thù của Dạ Tiêu Ty, tất cả sẽ tìm cách báo thù g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đó.
"Nhưng nếu người giữ thẻ tự tới Như Ý lâu để đổi bạc, tức là thông báo với mọi người rằng thủ lĩnh đã chết, cần chọn người mới, và người báo tin sẽ được xem như ân nhân, được ban thưởng tiền bạc hoặc một nguyện vọng."
Ta giật mình hiểu ra, hóa ra là ta nhỏ nhen, đã nghĩ sai.
Lục Vân Hạc khẽ nhếch môi cười, kéo ta vào lòng:
"Hóa ra nàng sợ ta g.i.ế.c nàng, nên không dám nói thật, tự mình xoay xở?"
Ta không phủ nhận, nằm trong lòng hắn, nghịch ngợm gò má hắn.
"Sau khi theo ngươi về kinh, ta đã biết không thể sống yên ở Giang phủ.
"Đã vậy, thay vì chờ bị giết, chi bằng ta tự tìm đường thoát.
"Để cô nương hồng y đưa thẻ lệnh cho Giang Tiêu, là vì biết ý nghĩa đặc biệt của vật này với ngươi. Ngươi nhất định sẽ tra rõ.
"Hơn nữa, Thái tử khi đó đã có ý g.i.ế.c Giang Tiêu, nếu các ngươi liên thủ, Giang gia nhất định không còn đường xoay chuyển."
"Vậy còn nàng?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro