Hậu Duệ Phượng Hoàng

Chương 21

Đang cập nhật

2025-03-17 11:31:33

Thuở nhỏ, ta sức khỏe kém cỏi, mẫu hậu sợ ta khó lòng khôn lớn trong cung, nghe theo lời khuyên của phương trượng chùa Trụ Quốc, đưa ta đến biệt viện Trung Ản Sơn tu hành.

 

Vừa hay lúc đó, Lý Mộc Tuyết theo học thầy Cát phu tử, cũng ở Trung Ản Sơn. Ta buồn chán, bèn nhờ mẫu hậu viết thư cho thầy Cát, xin thầy cho ta cùng học.

 

Nói là học, kỳ thực chỉ là tìm việc tiêu khiển. Cát phu tử nhận ta làm nữ đệ tử, đối đãi công bằng, thường xuyên kiểm tra bài vở của ta.

 

Nhờ có đại sư huynh Lý Mộc Tuyết luôn giúp đỡ, ta mới miễn cưỡng vượt qua. Hắn không hay biết ta là công chúa Ninh Dương, ta cũng không biết hắn là trưởng tử Lý gia.

 

Tuổi trẻ bồng bột, ta và hắn đã có những rung động chân thành. Ta thầm mong hắn trở thành phò mã của mình. Hắn cũng hứa hẹn, sau khi hỏi ý kiến song thân sẽ đến cầu thân ta.

 

Nhưng lần ta gặp lại hắn, là vào dịp sinh thần của mẫu hậu. Ta chưa kịp trò chuyện, đã bị mẫu hậu lạnh lùng giới thiệu: "Đây là cháu ngoại của Lý Quý Phi, cũng từng học với Cát phu tử. Ninh Dương, con có quen biết không?"

 

Lý Mộc Tuyết cùng ta im lặng lắc đầu, xem như chưa từng quen nhau. Kể từ đó, ta và hắn không còn nói với nhau lời nào.

 

Từ đó âm dương cách biệt, núi xuân như vẽ, cỏ tựa khói sương mờ. Phò mã của ta có thể là bất kỳ ai, trừ người Lý gia.

 

Thê tử của Lý Mộc Tuyết cũng có thể xuất thân từ bất kỳ gia tộc nào, dù không môn đăng hộ đối, hắn cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.

 

Chỉ riêng công chúa Ninh Dương là không thể.

 

Kiếp trước, phụ hoàng băng hà, Lý gia suy vong, Lý Quần Anh tạo phản bị tru diệt. Ta gặp lại Lý Mộc Tuyết lần cuối trong ngục tối. Hắn thân mang xiềng xích, ta và hắn lặng im không lời.

 

Thành vương bại khấu, Lý Mộc Tuyết chỉ kịp nói một câu: "Điện hạ, xin người bảo trọng."

 

Ta ném cho hắn một lọ độc dược, quay lưng bước đi. Kiếp trước, hắn uống độc tự vẫn sau khi ta rời đi. Nào ngờ kiếp này biến cố khôn lường, ta và hắn lại có cơ hội trùng phùng.

 

Ta bảo A Gia thay ta gửi lời cảm tạ đến Lý Mộc Tuyết, còn ta ngồi yên trong xe ngựa không bước ra.

 

Lý Mộc Tuyết cất giọng sang sảng: "Phục mệnh mà thôi. Nghe tin điện hạ ngang qua, thần đặc biệt dẫn quân đến nghênh đón, cứ ngỡ sẽ kịp trước khi trời tối, nào ngờ dọc đường bị chậm trễ. Kinh động đến hai vị điện hạ, thật là thất lễ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tạ Văn Đoan vội nói: "Sao có thể trách huynh được!"

 

Lý Mộc Tuyết khẽ liếc nhìn xe ngựa của ta, ta vội buông rèm, im lặng.

 

Hắn cũng không tiến đến gần.

Ngoài xe ngựa, Thẩm Tầm Chu cưỡi ngựa đuổi kịp.

 

"Điện hạ và vị Lý đại nhân này là người quen cũ sao?"

 

Ta cong môi: "Coi như là quen cũ, năm xưa ta từng đọc sách ở chỗ Cát phu tử, tính ra nên gọi Lý Mộc Tuyết một tiếng sư huynh."

 

"Thì ra là vậy."

 

Ta ngước mắt nhìn Thẩm Tầm Chu, tâm trạng bàng hoàng tiêu tan vài phần, khẽ cười: "Chỉ là chuyện cũ mà thôi, không cần để trong lòng."

 

Ánh mắt Thẩm Tầm Chu khẽ động, chuyển sang đề tài khác: "Hôm nay thật là hung hiểm, may mà điện hạ thông minh sớm an bài."

 

Ta thầm cười lạnh: "Không phải ta thông minh, là đám người này quen làm rắn đầu đất rồi, không thích che giấu, chuyện g.i.ế.c Thái Tử cũng dám làm."

 

Vội vàng vào thành, sau khi nghỉ ngơi một lát, ta mới bắt đầu kiểm kê thương vong.

 

Cũng may Thẩm Tầm Chu đến kịp thời, thương vong không nặng, nhưng có không ít người bị thương, người nào thương nặng hơn thì ở lại trong thành dưỡng thương.

 

"Làm phiền Lý đại nhân chiếu cố."

 

"Điện hạ quá lời rồi, việc trong bổn phận của Lý mỗ."

 

Tạ Văn Đoan vô cùng đau lòng, Ngụy Tam Bảo đi theo bên cạnh hắn bao nhiêu năm, lại c.h.ế.t thảm như vậy, mặt bị người ta cắt mất. Người g.i.ế.c hắn đao pháp cực kỳ tốt, sống sờ sờ lột da mặt hắn xuống, miếng thịt dày mỏng lớn nhỏ như nhau.

 

Nếu không phải Ngụy Tam Bảo cắn lưỡi, trước khi c.h.ế.t còn có thể giãy giụa thêm chút thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hậu Duệ Phượng Hoàng

Số ký tự: 0