Chương 20
Đang cập nhật
2025-03-17 11:31:33
Tiếng đánh nhau vang dội khắp nơi, A Gia mặt lạnh tanh, rút thanh kiếm mềm bên hông ra bảo vệ ta.
Đám người kia được huấn luyện bài bản, tuy miệng nói là vì tiền, nhưng lại không hề động lòng trước đống vàng bạc châu báu rơi vãi trên đất, mà chỉ một lòng muốn g.i.ế.c người.
"Các ngươi là ai? Nếu chỉ vì tiền, thì lấy tiền rồi đi đi, ta sẽ không làm khó các ngươi."
Tên cầm đầu cười khẩy: "Có người đã mua mạng của ngươi!"
Hộ vệ của ta và Tạ Văn Đoan đều là những cao thủ, nhưng quân số ít hơn, trong lúc giao tranh lại có người bị thương, nên dần đuối sức, không thể cầm cự được lâu nữa.
"Hoàng tỷ, có phải Tạ Văn Triết muốn g.i.ế.c ta không!"
Tạ Văn Đoan tóc tai rối bời, mặt mũi kinh hoàng. Đám hộ vệ liều mình bảo vệ xung quanh, không cho kẻ địch tiến vào miếu.
Thấy tấn công trực diện không thành, bọn chúng liền nổi lửa bên ngoài, muốn thiêu sống chúng ta trong miếu.
Ngay lúc đó, tiếng bước chân bên ngoài lại vang lên dồn dập, tiếng giao tranh càng trở nên dữ dội.
Tạ Văn Đoan hoảng loạn tột độ, muốn sai Ngụy Tam Bảo dẫn hắn ta xông ra ngoài.
Ta đứng bên cạnh khuyên nhủ: "Phía sau có một cái lỗ thủng, kẻ địch chắc chắn không mò tới được. Tam Bảo, ngươi mau dẫn Văn Đoan đi trước từ đường đó. Còn núi xanh, lo gì không có củi đốt. Văn Đoan thân phận cao quý, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì. Có ta ở lại đây, bọn chúng nhất thời cũng không phát hiện ra."
Tạ Văn Đoan nghe vậy, liền thúc giục Ngụy Tam Bảo chui ra khỏi lỗ. Ngụy Tam Bảo vội vàng di chuyển về phía ta chỉ. Thân hình mập mạp của hắn ta thò ra khỏi lỗ, chỉ một lát sau đã hét lên thảm thiết. Lớp mỡ trên người hắn run rẩy, nhưng lại bị mắc kẹt ở miệng hang, không thể nhúc nhích.
Tạ Văn Đoan sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, hoảng hốt hỏi: "Ngụy Tam Bảo?!"
Ngụy Tam Bảo chỉ rên rỉ thảm thiết, tiếng kêu thê lương không giống tiếng người. Một lát sau, hắn ta ngừng giãy giụa, hai chân duỗi thẳng, tắt thở.
Chết quá nhanh.
Chứng kiến cái c.h.ế.t thảm khốc của Ngụy Tam Bảo, Tạ Văn Đoan sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm: "Ta là Thái tử, ai dám làm ta bị thương!"
"Ninh Dương điện hạ, người có bị thương không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào. Ta ngẩng đầu, thấy giữa cảnh tượng hỗn loạn, Thẩm Tầm Chu cưỡi ngựa trắng, một mình một kiếm, vừa giao chiến vừa lo lắng nhìn vào trong miếu.
Yên bạc chiếu ánh ngựa trắng, vun vút tựa sao băng. Dù cho cảnh binh đao loạn lạc, lòng ta vẫn không khỏi thầm thán phục trước phong thái hơn người ấy.
"Không sao!"
"Điện hạ cẩn thận, lửa vẫn chưa bùng lên, người và Thái Tử hãy trốn kỹ, chớ manh động."
Dặn dò xong, Thẩm Tầm Chu dẫn quân xông vào tiếp ứng.
Với viện binh hùng hậu của Thẩm Tầm Chu, thế trận nhanh chóng đảo chiều, quân giặc liên tiếp bại lui. Tạ Văn Đoan thoát khỏi cơn nguy khốn, mắt ánh lên vẻ mừng rỡ: "Tỷ tỷ, viện binh đến rồi sao?"
"Là Thẩm Tầm Chu."
"Tốt quá rồi, lần này xong việc, ta nhất định sẽ tâu với phụ hoàng, ban thưởng thật hậu hĩnh cho hắn!"
Ta khẽ cúi đầu, che giấu cảm xúc.
"Phải ban thưởng hậu hĩnh cho Thẩm lang quân mới phải."
Chốc lát sau, một toán quân khác từ xa kéo đến. Người dẫn đầu là một công tử áo xanh, tả xung hữu đột giữa vòng vây quân địch, tay kiếm vung lên, tiến vào miếu hoang.
"Thần Lý Mộc Tuyết cứu giá chậm trễ, mong điện hạ thứ tội."
"Miễn lễ!"
Qua ánh lửa tàn, ta và hắn nhìn nhau từ xa. Bao năm xa cách, cố nhân trùng phùng. Đích trưởng công tử Lý gia, con trai của Lý Quần Anh, cháu ngoại của Lý Quý Phi, Lý Mộc Tuyết.
Sau khi nghỉ ngơi, Thẩm Tầm Chu giữ lại mấy tên tù binh giao cho người của ta, nhường xe ngựa sang trọng của mình cho ta.
Phía trước, Lý Mộc Tuyết dẫn đường, đưa chúng ta trở về kinh thành.
Bình minh hé rạng, ta vén rèm xe, nhìn theo bóng lưng Lý Mộc Tuyết. Bốn năm trước, hắn rời kinh nhậm chức phương xa. Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, gặp lại nhau đã là chuyện của sinh tử.
Đám người kia được huấn luyện bài bản, tuy miệng nói là vì tiền, nhưng lại không hề động lòng trước đống vàng bạc châu báu rơi vãi trên đất, mà chỉ một lòng muốn g.i.ế.c người.
"Các ngươi là ai? Nếu chỉ vì tiền, thì lấy tiền rồi đi đi, ta sẽ không làm khó các ngươi."
Tên cầm đầu cười khẩy: "Có người đã mua mạng của ngươi!"
Hộ vệ của ta và Tạ Văn Đoan đều là những cao thủ, nhưng quân số ít hơn, trong lúc giao tranh lại có người bị thương, nên dần đuối sức, không thể cầm cự được lâu nữa.
"Hoàng tỷ, có phải Tạ Văn Triết muốn g.i.ế.c ta không!"
Tạ Văn Đoan tóc tai rối bời, mặt mũi kinh hoàng. Đám hộ vệ liều mình bảo vệ xung quanh, không cho kẻ địch tiến vào miếu.
Thấy tấn công trực diện không thành, bọn chúng liền nổi lửa bên ngoài, muốn thiêu sống chúng ta trong miếu.
Ngay lúc đó, tiếng bước chân bên ngoài lại vang lên dồn dập, tiếng giao tranh càng trở nên dữ dội.
Tạ Văn Đoan hoảng loạn tột độ, muốn sai Ngụy Tam Bảo dẫn hắn ta xông ra ngoài.
Ta đứng bên cạnh khuyên nhủ: "Phía sau có một cái lỗ thủng, kẻ địch chắc chắn không mò tới được. Tam Bảo, ngươi mau dẫn Văn Đoan đi trước từ đường đó. Còn núi xanh, lo gì không có củi đốt. Văn Đoan thân phận cao quý, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì. Có ta ở lại đây, bọn chúng nhất thời cũng không phát hiện ra."
Tạ Văn Đoan nghe vậy, liền thúc giục Ngụy Tam Bảo chui ra khỏi lỗ. Ngụy Tam Bảo vội vàng di chuyển về phía ta chỉ. Thân hình mập mạp của hắn ta thò ra khỏi lỗ, chỉ một lát sau đã hét lên thảm thiết. Lớp mỡ trên người hắn run rẩy, nhưng lại bị mắc kẹt ở miệng hang, không thể nhúc nhích.
Tạ Văn Đoan sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, hoảng hốt hỏi: "Ngụy Tam Bảo?!"
Ngụy Tam Bảo chỉ rên rỉ thảm thiết, tiếng kêu thê lương không giống tiếng người. Một lát sau, hắn ta ngừng giãy giụa, hai chân duỗi thẳng, tắt thở.
Chết quá nhanh.
Chứng kiến cái c.h.ế.t thảm khốc của Ngụy Tam Bảo, Tạ Văn Đoan sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm: "Ta là Thái tử, ai dám làm ta bị thương!"
"Ninh Dương điện hạ, người có bị thương không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào. Ta ngẩng đầu, thấy giữa cảnh tượng hỗn loạn, Thẩm Tầm Chu cưỡi ngựa trắng, một mình một kiếm, vừa giao chiến vừa lo lắng nhìn vào trong miếu.
Yên bạc chiếu ánh ngựa trắng, vun vút tựa sao băng. Dù cho cảnh binh đao loạn lạc, lòng ta vẫn không khỏi thầm thán phục trước phong thái hơn người ấy.
"Không sao!"
"Điện hạ cẩn thận, lửa vẫn chưa bùng lên, người và Thái Tử hãy trốn kỹ, chớ manh động."
Dặn dò xong, Thẩm Tầm Chu dẫn quân xông vào tiếp ứng.
Với viện binh hùng hậu của Thẩm Tầm Chu, thế trận nhanh chóng đảo chiều, quân giặc liên tiếp bại lui. Tạ Văn Đoan thoát khỏi cơn nguy khốn, mắt ánh lên vẻ mừng rỡ: "Tỷ tỷ, viện binh đến rồi sao?"
"Là Thẩm Tầm Chu."
"Tốt quá rồi, lần này xong việc, ta nhất định sẽ tâu với phụ hoàng, ban thưởng thật hậu hĩnh cho hắn!"
Ta khẽ cúi đầu, che giấu cảm xúc.
"Phải ban thưởng hậu hĩnh cho Thẩm lang quân mới phải."
Chốc lát sau, một toán quân khác từ xa kéo đến. Người dẫn đầu là một công tử áo xanh, tả xung hữu đột giữa vòng vây quân địch, tay kiếm vung lên, tiến vào miếu hoang.
"Thần Lý Mộc Tuyết cứu giá chậm trễ, mong điện hạ thứ tội."
"Miễn lễ!"
Qua ánh lửa tàn, ta và hắn nhìn nhau từ xa. Bao năm xa cách, cố nhân trùng phùng. Đích trưởng công tử Lý gia, con trai của Lý Quần Anh, cháu ngoại của Lý Quý Phi, Lý Mộc Tuyết.
Sau khi nghỉ ngơi, Thẩm Tầm Chu giữ lại mấy tên tù binh giao cho người của ta, nhường xe ngựa sang trọng của mình cho ta.
Phía trước, Lý Mộc Tuyết dẫn đường, đưa chúng ta trở về kinh thành.
Bình minh hé rạng, ta vén rèm xe, nhìn theo bóng lưng Lý Mộc Tuyết. Bốn năm trước, hắn rời kinh nhậm chức phương xa. Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, gặp lại nhau đã là chuyện của sinh tử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro