Hành Trình Công Chúa: Yểu Điều Thục An

Chương 9

Lạc Vị Ương

2025-03-30 12:16:39

Lúc ta quay người đi, vẫn không quên dặn hắn một câu:

 

"Vệ Tiêu, có thể mẫu thân ngươi cũng có nỗi khổ riêng."

 

"Trên đời này, vẫn có những chuyện thần thần quỷ quỷ không thể giải thích được."

 

"Nói không chừng, bà ấy đã bị thứ gì đó thao túng."

 

"Nếu một ngày nào đó bà ấy tỉnh ngộ…"

 

"Ngươi không cần tha thứ, nhưng hãy nhớ những lời hôm nay ta nói."

 

Vệ Tiêu chăm chú nhìn ta.

 

Sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, mới đáp lời:

 

"Đa tạ công chúa, thần ghi nhớ rồi."

 

15

 

Vài ngày sau.

 

Vệ Tiêu nhận được văn thư.

 

Lập tức lên đường đến biên ải.

 

Có lẽ trong lòng hắn ôm sát ý.

 

Trên chiến trường, hắn xông pha không ngừng, thân mang thương tích, hết lần này đến lần khác vẫn liều mình xông trận.

 

Những vết thương to nhỏ chằng chịt ấy.

 

Đến cả chó cũng thấy mà hoảng hốt.

 

Mà bản tấu xin phong thế tử cho Vệ Hà, do Quảng Bình hầu dâng lên, bị phụ hoàng ném thẳng ra ngoài.

 

Phụ hoàng nổi giận lôi đình:

 

"Thứ con hoang của thiếp thất mà cũng dám vọng tưởng đoạt vị trí thế tử?"

 

"Nếu ngươi không muốn giữ tước vị hầu, thì trả lại cho trẫm!"

 

"Trẫm sẽ ban cho người xứng đáng!"

 

Chỉ vài lời đã định xong thân phận Vệ Hà: một nghiệt chủng hèn mọn do thiếp thất sinh ra.

 

Ngay sau đó, Quảng Bình hầu bị giáng làm thứ dân.

 

Hoàn toàn bị loại khỏi hàng ngũ quyền quý trong kinh thành.

 

Ngày bảng hiệu phủ hầu bị gỡ xuống, trời còn âm u tăm tối hơn ngày phủ Đoan Vương bị tháo biển.

 

Quảng Bình hầu và phu nhân đánh nhau một trận long trời lở đất.

 

Vệ phụ mắng phu nhân nữ nhân mềm yếu, khiến ông mất đi cả gia nghiệp.

 

Vệ mẫu thì gào lên trách chồng không có chủ kiến, gặp chuyện chỉ biết đổ hết tội cho thê tử.

 

Từ đó hai người chính thức trở mặt.

 

Còn Vệ Hà thì như bị đánh sụp tinh thần.

 

Lảo đảo không tin nổi sự thật.

 

【Sao có thể như vậy?】

 

【Không nên kết cục như thế này chứ!】

 

【Hệ thống, cứu ta với! Ta sẵn sàng trả giá, xin hãy giúp ta…】

 

【Chết tiệt! Tại sao lúc đầu ta lại chọn công chúa? Nếu đổi người khác, ta đã sớm vinh hoa phú quý rồi!】

 

【Tiện nhân! Tất cả là do Tuyết Linh — ả tiện nhân ấy, nếu không phải vì ả, ta đâu có sinh lòng vọng tưởng với công chúa?】

 

Tuyết Linh lần đầu tiên bị đánh.

 

Toàn bộ oán hận, thất bại, phẫn uất của Vệ Hà đều trút hết lên thân thể yếu đuối của nàng.

 

Sau khi phát tiết, hắn uống cạn một vò rượu rồi ngã lăn ra ngủ.

 

Hắn không biết, dưới thân Tuyết Linh m.á.u tràn loang lổ.

 

Đứa con đầu tiên của họ cứ như vậy mà mất đi.

 

Sáng hôm sau.

 

Tuyết Linh vẫn nằm đó, yếu ớt như chiếc lá héo.

Hồng Trần Vô Định

 

Vệ Hà chỉ liếc nàng một cái, vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng nói:

 

"Tự mình dọn dẹp đi, đừng để người khác phải buồn nôn."

 

Tuyết Linh được một nha hoàn đỡ dậy.

 

Nha hoàn thu dọn vết m.á.u khắp nơi, nhưng trong mắt không che giấu được ánh nhìn chán ghét.

 

Còn trong hầu phủ, không một ai quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Khi sức khỏe khá hơn một chút.

 

Nàng một mình ngồi bên giếng, cả đêm không rời, lẩm bẩm:

 

"Công chúa, đây có phải là cái giá của sự phản bội không…"

 

"Ta đúng là đáng kiếp mà!"

 

16

 

Ba năm sau.

 

Vệ Tiêu đánh hết trận này đến trận khác, chiến công hiển hách.

 

Chỉ là hắn không còn tên là Vệ Tiêu nữa.

 

Hắn xin ta xóa bỏ quân tịch, để cái tên "Vệ Tiêu" vĩnh viễn c.h.ế.t đi.

 

Sau đó, hắn bái nhập dưới trướng Thường lão tướng quân, theo ông chinh chiến bốn phương, trở thành nghĩa tử của ông — Thường Nghị.

 

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, từ một tiểu binh vô danh, hắn được phong làm tướng quân.

 

Ngày hắn khải hoàn hồi kinh.

 

Cả thành đều ra đón.

 

Ta đứng trên lầu cao, nhìn khuôn mặt cương nghị ấy, không kìm được mỉm cười.

 

Hắn ngẩng đầu, trông thấy ta.

 

Cũng nở một nụ cười sáng lạn.

 

Hắn chắp tay với ta từ xa.

 

Ta nghĩ một lát, liền vẫy nhẹ chiếc khăn tay đáp lại.

 

Khi hắn vào điện yết kiến phụ hoàng, người rõ ràng đã nhận ra hắn.

 

Thường lão tướng quân không tiếc lời khen:

 

"Khởi bẩm Hoàng thượng, không phải thần tự khen đâu ạ, nhi tử của thần, là đứa con trời ban!"

 

"Trung nghĩa, hiếu thuận, chân thành lại nhân hậu."

 

"Nếu không có nó đuổi địch trăm dặm, đánh úp trại quân địch, thì cái mạng già này của thần đã phơi xác ngoài thảo nguyên từ lâu rồi!"

 

"Thần lớn gan, không dám xin gì cho bản thân, nhưng cầu Hoàng thượng nhất định phải ban thưởng cho nhi tử thần!"

 

Phụ hoàng rất hài lòng.

 

Trận chiến này, bảo toàn được biên cương trong hai mươi năm yên ổn, thưởng gì cũng đáng.

 

Người quay sang chỗ ta đang lén nghe sau rèm, khẽ gọi:

 

"Thục An, ra đây."

 

"Con nói xem, trẫm nên ban thưởng gì cho hắn?"

 

Trong mắt phụ hoàng ánh lên vẻ tinh quái.

 

Ta hiểu rồi.

 

Phụ hoàng nhất định đang nghĩ đến chuyện gì đó "thú vị", nhưng lại ngại nói ra, muốn mượn miệng ta mà nói.

 

Một ý tưởng bỗng loé lên trong đầu, ta mỉm cười:

 

"Phụ hoàng, người đã thu hồi tước vị của Quảng Bình hầu rồi, nghe nói tước vị ấy đến nay vẫn bỏ trống ạ."

 

"Hahaha, hay lắm! Nếu là nữ nhi của trẫm mở miệng xin, thì phong cho ngươi tước Quảng Bình hầu!"

 

"Phải thay trẫm trấn thủ biên cương, bảo vệ quốc môn cho vững nhé!"

 

"Thần nhất định không phụ long ân, dù c.h.ế.t cũng không từ!"

 

Thường Nghị cúi mình hành lễ, dáng vẻ vững chãi như núi ngọc sụp xuống, uy nghi trầm ổn.

 

Tin tức lan ra khắp kinh thành.

 

Vệ phụ nghe được mà sững sờ.

 

Ông ta lập tức đi dò hỏi thân phận của vị "Tân Quảng Bình hầu".

 

Nghe tên là Thường Nghị, ông chỉ ngây ra một lúc, sau đó gào lên như phát cuồng:

 

"Thường Nghị nhất định là Vệ Tiêu!"

 

"Nó nhất định là con trai ta! Không thì sao Hoàng thượng lại phong nó làm Quảng Bình hầu chứ?"

 

"Ta đã nói mà! Sao nó có thể c.h.ế.t dễ dàng được!"

 

"Nhà họ Vệ ta lại có người kế tục rồi! Ha ha ha ha!"

 

Ông ta chen chúc giữa đám đông ngoài phủ.

 

Ngửa đầu nhìn tấm biển "Quảng Bình hầu phủ" được treo trở lại trên cổng.

 

Nhìn thấy Thường Nghị sải bước đi vào nơi từng thuộc về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành Trình Công Chúa: Yểu Điều Thục An

Số ký tự: 0