Hành Trình Công Chúa: Yểu Điều Thục An

Chương 6

Lạc Vị Ương

2025-03-30 12:16:39

Nàng kéo lấy Vệ Hà, vừa nổi lên khỏi mặt nước liền hướng về phía ta, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.

 

Rồi chậm rãi kéo hắn bơi về bờ.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta phất tay, ra hiệu cho thị vệ ngừng dùng sào đánh xuống.

 

Hai người dưới sự giúp đỡ của đám người, lảo đảo lên bờ.

 

Tuyết Linh kéo Vệ Hà quỳ gối trước mặt ta.

 

Áo nàng ướt sũng, gương mặt nhỏ nhắn tím tái vì lạnh.

 

Nhưng trên mặt nàng lại là nét mặt không hề hối hận.

 

Ta từng cho nàng một tháng để khiến Vệ Hà cưới nàng.

 

Quả nhiên nàng không khiến ta thất vọng.

 

Vừa giành được thiện cảm của Quảng Bình hầu phu nhân.

 

Vừa trước mặt bao nhiêu người, khiến phu nhân kia không cách nào chối từ.

 

Quả là giỏi tính toán.

 

Chỉ mong những ngày sau hôn nhân của nàng là điều nàng thực lòng mong muốn.

 

Sau khi mọi người rút lui.

 

Ta sai người nhắn lời đến vị tiểu thư đích nữ con của quan tứ phẩm kia:

 

Sẽ đích thân giúp nàng tìm một mối lương duyên tốt.

 

Nếu đã có người trong lòng, cũng có thể đến cầu ta đích thân xin chỉ ban hôn.

 

Coi như là phần bù đắp của ta cho nàng.

 

Về đến cung.

 

Sương Vi rốt cuộc không nhịn nổi, tát cho Tuyết Linh một cái.

 

Nàng vừa khóc vừa mắng:

 

"Ngươi rồi sẽ hối hận đấy."

 

"Chúc Tuyết Linh ngươi... đồ đại ngốc kia!"

 

Tặc tặc.

 

Nha đầu tốt của ta, tức đến mức phải văng tục rồi.

 

10

 

Chuyện xảy ra trong buổi yến tiệc nhanh chóng lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

 

Đoan Vương cuối cùng cũng bị vạch trần trước ánh sáng.

 

Trong mộng.

 

Đoan Vương luôn giấu mình rất giỏi.

 

Mãi đến cuối cùng, khi chân tướng bại lộ, hắn mới lộ rõ bộ mặt thật.

 

Suốt quá trình, hắn vẫn luôn đóng vai người chịu ủy khuất, phong độ bao dung, luôn “tha thứ” cho những lỗi lầm mà ta, một công chúa "nông nổi" gây ra.

 

Nhưng lần này, hắn không dễ dàng thoát thân.

 

Phụ hoàng thực sự hạ lệnh cho người lục soát phủ Đoan Vương.

 

Không tìm được vật tà quái, không thấy phù chú nguyền rủa.

 

Nhưng lại lục ra một quyển danh sách.

 

Trong đó ghi rõ những nội gián mà Đoan Vương đã cài vào khắp các phủ đệ.

 

Bao gồm phủ của ta, phủ Thái tử, thậm chí cả trong hậu cung cũng có.

 

Chuyện này đã chạm vào điều kiêng kỵ nhất của phụ hoàng.

 

Phụ hoàng từ trước đến nay vẫn luôn cho rằng vị trí Thái tử đã vô cùng vững chắc.

 

Cũng luôn tin tưởng các hoàng tử của mình đều hiền lành an phận, hòa thuận yêu thương nhau.

 

Chưa từng ngờ đến chuyện huynh đệ tương tàn.

 

Không ngờ, Đoan Vương lại cho người một “món quà bất ngờ” đến thế.

 

Phụ hoàng tức giận đến mức, trực tiếp đập quyển danh sách vào đầu Đoan Vương.

 

Đáng tiếc, đầu hắn không vỡ.

 

Phụ hoàng thấy chưa hả giận, liền ném tiếp một chén trà vào mặt hắn.

 

Đoan Vương không dám né tránh.

 

Cuối cùng, hắn m.á.u me đầy đầu mà rời khỏi điện, bị giam lỏng nửa năm, cắt bổng lộc ba năm.

 

Với một Vương gia, hình phạt ấy không coi là quá nặng.

 

Nhưng lại là một tín hiệu rõ ràng: Vị trí Thái tử đã định, kẻ nào dám manh động thì Đoan Vương chính là tấm gương trước mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc bị dẫn đi, Đoan Vương quay đầu, nhìn ta thật sâu.

 

Ta khẽ mỉm cười với hắn:

 

"Đoan Vương ca ca, huynh đừng sợ. Muội sẽ thay huynh cầu xin phụ hoàng, người sẽ không nỡ giam huynh quá lâu đâu."

 

Hắn cũng cười lại một cái, rồi sải bước rời đi.

 

Ồ hô!

 

Cũng có khí phách đó chứ.

 

Chỉ tiếc phụ hoàng không đập c.h.ế.t hắn luôn!

 

Phụ hoàng gọi ta vào.

 

Vừa bước chân vào điện, ta đã thấy chén trà, bình rượu vỡ đầy đất.

 

Người đang ngồi trên long ỷ, vẻ mặt giận dữ lẫn mệt mỏi, đầy phiền muộn.

 

Ta suy nghĩ một chút, liền tiến lên xoa bóp thái dương cho người.

 

Chỉ cần người không trút giận lên ta.

 

Thì người vẫn là vị phụ hoàng tốt của ta.

 

Phụ hoàng nhắm mắt lại, hơi thở sắc lạnh dần tan, cả người cũng chùng xuống, cuối cùng cũng giống một người cha hơn là một đế vương.

 

Hồi lâu sau, người phất tay.

 

Ta ngoan ngoãn lui sang một bên, yên lặng ngồi nhìn.

 

Phụ hoàng thở dài:

 

"Phụ hoàng có phải đã sai rồi không?"

 

"Lão nhị vì sao lại làm ra những chuyện như vậy?"

 

"Ngày trước nó ngoan ngoãn thế kia, trẫm mới phong cho nó chữ 'Đoan'."

 

"Không biết nó có hiểu ý nghĩa của phong hiệu này không…"

 

Trong lòng ta ngổn ngang trăm mối.

 

Ngoan ngoãn sao?

 

Lúc g.i.ế.c ta trong mộng, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười ôn hòa nhã nhặn kia đấy.

 

Ta suy nghĩ một lát, bèn nói thẳng:

 

"Phụ hoàng, trong số các hoàng tử, chỉ có nhị ca được ban phong hiệu."

 

"Người đối với huynh ấy, vốn đã có thiên vị khác thường."

 

Thân hình phụ hoàng khựng lại.

 

Ngay sau đó, người gọi thái giám cầm bút tiến vào.

 

"Viết chiếu thư phế bỏ phong hiệu Đoan Vương."

 

"Đổi phong địa của nó từ Trần địa sang Lương Châu."

 

Trần địa là vùng đất phồn thịnh, đủ nuôi sống cả họ nhà hắn mấy trăm năm.

 

Thế nhưng Lương Châu thì lại khác.

 

Nghèo khổ vô cùng.

 

Năm nào cũng cần triều đình phát ngân lương cứu tế.

 

Nhị ca lần này coi như xong thật rồi.

 

Ta vui sướng đến mức khóe môi nhướng cao.

 

Phụ hoàng trách ta một câu:

 

"Con thật là hả hê trên nỗi đau người khác."

 

"Đổ thêm dầu vào lửa."

 

"Con gây ra chuyện lớn thế này, chẳng nể tình huynh muội chút nào."

 

"Con cũng bị phạt, cắt bổng lộc ba tháng."

 

"Còn chuyện của phủ Quảng Bình hầu…"

 

Người trầm ngâm.

 

E là từ bản danh sách kia, người đã đoán ra.

 

Lần trước, Vệ Hà có thể thuận lợi xông vào chỗ ta lễ Phật, tuyệt đối không phải sự trùng hợp.

 

Là tên thị vệ kia cố ý buông lỏng cảnh giới.

 

Mà tên thị vệ đó, là người của Đoan Vương.

 

Mưu đồ thật sự của Đoan Vương… Là tính toán đến hôn sự của ta.

 

Sắc mặt phụ hoàng lập tức trầm xuống:

 

"Phủ Quảng Bình hầu thật đúng là to gan lớn mật."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành Trình Công Chúa: Yểu Điều Thục An

Số ký tự: 0