Diệu Thiên – Ph...
Khánh Tiểu Thư
2025-03-08 09:35:35
Nhiều năm sau, khi trận chiến thần ma nổ ra, cả hai tộc đều tham chiến, vừa hợp tác vừa âm thầm ganh đua.
Cuối cùng, hắc long gần như tử trận toàn bộ, bạch long cũng chỉ còn lại vài người như hiện nay.
Phụ thân Diệu Thiên luôn mong muốn có thêm nhiều hậu duệ, nhưng dù ngàn năm trôi qua, ông cũng chỉ có mỗi một đứa con là Diệu Thiên, điều này khiến ông vô cùng sốt ruột.
Giờ ta một lần sinh ra đến chín quả long đản, chuyện này đối với ông chẳng khác nào tin mừng từ trên trời rơi xuống.
Bao nhiêu thù hận quá khứ, trong mắt ông, đều không quan trọng bằng chuyện duy trì huyết mạch long tộc.
Ta vẫn quyết định rời khỏi Bạch Long Trấn, bởi vì Hắc Long Cốc mới là nhà của ta.
Dù rằng bây giờ nơi đó hoang tàn đổ nát, chỉ còn lại mình ta, nhưng chỉ cần ta trở về, thì nơi đó mới thật sự là Hắc Long Cốc.
Trước khi ta đi, phụ thân Diệu Thiên không ngăn cản mà còn tiễn ta một đoạn đường, tặng ta một số linh thạch và bảo vật, nói rằng đó là lễ vật dành cho ta và các con, dặn dò ta về sau nhất định phải sống tốt, đừng để ý đến lời của Bạch phu nhân.
Vừa bước chân ra khỏi Bạch Long Trấn, ta liền nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp chạy theo sau.
Diệu Thiên đuổi đến nơi, cả người đầy vẻ ấm ức, giọng nói có chút tủi thân.
“Tỷ tỷ, nàng lúc nào cũng như vậy, muốn đi là đi, chẳng thèm quan tâm đến ta.”
Ta khẽ cười lạnh trong lòng.
Tên này vừa mới nhốt ta cả tháng trời, giờ lại bày ra bộ dạng đáng thương làm gì?
Ta đã không còn tin hắn là tiểu bạch long ngây thơ vô tội nữa rồi.
“Vậy chứ còn cách nào khác? Ngươi định để ta ở lại, rồi tiếp tục giam ta chắc?”
Ta nheo mắt nhìn hắn, khóe môi mang theo ý cười châm chọc.
Diệu Thiên chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ta, giọng nói nhỏ dần.
“Tỷ tỷ, ta sai rồi. Lúc đó ta chỉ quá tức giận, giận vì nàng không cần ta.”
Ta kiêu ngạo ngẩng đầu.
“Thái độ nhận sai này không ổn lắm đâu.”
Diệu Thiên lập tức lấy ra Khốn Tiên Tỏa, tự trói chặt chính mình, sau đó ngẩng đầu nhìn ta với đôi mắt sáng lấp lánh.
“Tỷ tỷ, ta đã tự trói rồi, nàng muốn làm gì ta cũng được.”
Ta nheo mắt, vui vẻ cong môi:
“Tốt lắm, vậy tỷ tỷ lại trói ngươi về thôi. Lần này là chính ngươi tự nguyện, vậy tỷ tỷ muốn làm gì cũng được đúng không?”
Diệu Thiên – Phiên ngoại
Ta tên là Diệu Thiên, là bảo bối duy nhất của Bạch Long Trấn.
Trước khi ta ra đời, đã rất lâu rồi trong tộc không có tiểu long nào được sinh ra.
Phụ mẫu vô cùng nâng niu ta, ngày nào cũng trông chừng chặt chẽ, chỉ sợ ta vô tình đi lạc mất.
Sống như vậy thật sự rất nhàm chán, ta luôn muốn rời khỏi Bạch Long Trấn, đi ra ngoài xem thế giới rộng lớn ra sao.
Một ngày nọ, khi đang lang thang trong trấn, ta ngửi thấy một mùi hương lạ, không thuộc về bất kỳ ai trong Bạch Long Trấn.
Là một nữ yêu chưa từng gặp qua.
Dung mạo rất đáng yêu.
Ta giả vờ đi ngang qua, sau đó đột nhiên dừng bước, tò mò hỏi:
“Ngươi tên gì?”
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, đáp lời ta.
“Ta tên Thanh Dao.”
Một nữ yêu vừa đáng yêu vừa xinh đẹp.
Ta lập tức bị mê hoặc.
Ta muốn ra ngoài chơi, liền bảo nàng dẫn ta theo.
Nàng suy nghĩ một chút, rất nhanh gật đầu đồng ý.
Nàng biến ta thành một con tiểu bạch thỏ, ôm trong lòng mang ra khỏi Bạch Long Trấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rất lạ, người nàng thơm lắm.
Chúng ta ở nhân gian chơi rất vui, còn cùng nhau ăn một bữa thịnh soạn.
Chỉ là… ta không ngờ, nàng lại là một đại lừa đảo!
Nàng bỏ mê dược vào trong cơm, khiến ta bị nàng bắt cóc.
Ta rất tức giận, nhưng không nỡ mắng nàng.
Nàng nói, trói ta về là để ta làm phu quân của nàng.
Mắt nhìn người của nàng cũng tốt đấy chứ!
Thật ra, nếu nàng chịu nói chuyện đàng hoàng với ta, ta cũng có thể cân nhắc.
Nhưng nàng lại không hỏi ta, trực tiếp cởi quần ta ra!
Ta đường đường là thiếu chủ của Bạch Long tộc, lại bị một nữ sắc lang lột quần.
Ta cảm thấy không còn mặt mũi để sống nữa!
Chưa cưới hỏi, sao có thể làm vậy với ta?
Nếu không phải ta chưa trưởng thành, có lẽ nàng đã lao tới ăn sạch ta luôn rồi!
Sau này ta mới biết, nàng không phải xà yêu, mà là một đại hắc long.
Ta thật không ngờ trên đời vẫn còn hắc long, hơn nữa còn đáng yêu như thế.
Ta nghĩ, không thể để nàng dễ dàng đạt được mục đích.
“Bảo bối Diệu Thiên, ăn cơm nào!”
Thanh Dao cười híp mắt, bưng một đĩa cá long đỏ au đặt trước mặt ta.
Hồng Trần Vô Định
Còn là món hầm sốt nâu hiếm có.
Ta kiêu ngạo xoay mặt đi.
Ta không ăn, nàng liền ăn hết, không chừa cho ta chút nào.
Hừ, nàng tưởng dùng cách này theo đuổi ta, ta sẽ đồng ý sao?
Nhưng mà… ta đói thật.
Dù sao thì tay nghề nấu ăn của nàng cũng không quá tệ, ta vẫn ăn sạch sẽ.
Không sao, ta hiểu mà.
Nàng quá thích ta, sợ ta bị những con rồng khác cướp mất, nên mới bắt cóc ta.
Ta còn chưa trưởng thành, nàng đã muốn làm thê tử của ta, quả thật quá chủ động.
Nàng ngày nào cũng dỗ dành ta, nói rất nhiều lời yêu thương.
Còn thường xuyên hôn ta, còn ngủ chung với ta.
Ai mà chịu nổi chứ?
Ta quyết định, chờ sau khi ta độ thiên kiếp trưởng thành, sẽ bắt nàng về Bạch Long Trấn, để nàng làm thê tử của ta!
Nhưng kế hoạch thay đổi.
Nàng lại một lần nữa trói ta, còn muốn cùng ta động phòng.
Ta vốn định từ chối, nhưng nàng quá mức chủ động, ta thật sự không chống đỡ nổi.
Cuối cùng vẫn là nàng thắng.
Lần đầu tiên của ta, vẫn là bị nàng cướp mất.
Ta rõ ràng có chống cự mà!
Nhưng mỹ sắc hại ta rồi!
Thanh Dao sinh cho ta chín quả long đản, năm quả hắc đản, bốn quả bạch đản, quả nào cũng cực kỳ đáng yêu.
Ta bị bệnh thích phân loại phát tác, liền xếp chúng theo màu sắc riêng biệt.
Không ngờ, Thanh Dao lại giận dữ, lén lút ôm năm quả hắc đản chạy mất, bỏ lại ta và bốn quả bạch đản trong Hắc Long Cốc.
Ta ở lại Hắc Long Cốc đợi mãi, đợi mãi, đợi suốt mấy tháng trời, nhưng vẫn không thấy Thanh Dao quay lại.
Cuối cùng, hắc long gần như tử trận toàn bộ, bạch long cũng chỉ còn lại vài người như hiện nay.
Phụ thân Diệu Thiên luôn mong muốn có thêm nhiều hậu duệ, nhưng dù ngàn năm trôi qua, ông cũng chỉ có mỗi một đứa con là Diệu Thiên, điều này khiến ông vô cùng sốt ruột.
Giờ ta một lần sinh ra đến chín quả long đản, chuyện này đối với ông chẳng khác nào tin mừng từ trên trời rơi xuống.
Bao nhiêu thù hận quá khứ, trong mắt ông, đều không quan trọng bằng chuyện duy trì huyết mạch long tộc.
Ta vẫn quyết định rời khỏi Bạch Long Trấn, bởi vì Hắc Long Cốc mới là nhà của ta.
Dù rằng bây giờ nơi đó hoang tàn đổ nát, chỉ còn lại mình ta, nhưng chỉ cần ta trở về, thì nơi đó mới thật sự là Hắc Long Cốc.
Trước khi ta đi, phụ thân Diệu Thiên không ngăn cản mà còn tiễn ta một đoạn đường, tặng ta một số linh thạch và bảo vật, nói rằng đó là lễ vật dành cho ta và các con, dặn dò ta về sau nhất định phải sống tốt, đừng để ý đến lời của Bạch phu nhân.
Vừa bước chân ra khỏi Bạch Long Trấn, ta liền nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp chạy theo sau.
Diệu Thiên đuổi đến nơi, cả người đầy vẻ ấm ức, giọng nói có chút tủi thân.
“Tỷ tỷ, nàng lúc nào cũng như vậy, muốn đi là đi, chẳng thèm quan tâm đến ta.”
Ta khẽ cười lạnh trong lòng.
Tên này vừa mới nhốt ta cả tháng trời, giờ lại bày ra bộ dạng đáng thương làm gì?
Ta đã không còn tin hắn là tiểu bạch long ngây thơ vô tội nữa rồi.
“Vậy chứ còn cách nào khác? Ngươi định để ta ở lại, rồi tiếp tục giam ta chắc?”
Ta nheo mắt nhìn hắn, khóe môi mang theo ý cười châm chọc.
Diệu Thiên chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ta, giọng nói nhỏ dần.
“Tỷ tỷ, ta sai rồi. Lúc đó ta chỉ quá tức giận, giận vì nàng không cần ta.”
Ta kiêu ngạo ngẩng đầu.
“Thái độ nhận sai này không ổn lắm đâu.”
Diệu Thiên lập tức lấy ra Khốn Tiên Tỏa, tự trói chặt chính mình, sau đó ngẩng đầu nhìn ta với đôi mắt sáng lấp lánh.
“Tỷ tỷ, ta đã tự trói rồi, nàng muốn làm gì ta cũng được.”
Ta nheo mắt, vui vẻ cong môi:
“Tốt lắm, vậy tỷ tỷ lại trói ngươi về thôi. Lần này là chính ngươi tự nguyện, vậy tỷ tỷ muốn làm gì cũng được đúng không?”
Diệu Thiên – Phiên ngoại
Ta tên là Diệu Thiên, là bảo bối duy nhất của Bạch Long Trấn.
Trước khi ta ra đời, đã rất lâu rồi trong tộc không có tiểu long nào được sinh ra.
Phụ mẫu vô cùng nâng niu ta, ngày nào cũng trông chừng chặt chẽ, chỉ sợ ta vô tình đi lạc mất.
Sống như vậy thật sự rất nhàm chán, ta luôn muốn rời khỏi Bạch Long Trấn, đi ra ngoài xem thế giới rộng lớn ra sao.
Một ngày nọ, khi đang lang thang trong trấn, ta ngửi thấy một mùi hương lạ, không thuộc về bất kỳ ai trong Bạch Long Trấn.
Là một nữ yêu chưa từng gặp qua.
Dung mạo rất đáng yêu.
Ta giả vờ đi ngang qua, sau đó đột nhiên dừng bước, tò mò hỏi:
“Ngươi tên gì?”
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, đáp lời ta.
“Ta tên Thanh Dao.”
Một nữ yêu vừa đáng yêu vừa xinh đẹp.
Ta lập tức bị mê hoặc.
Ta muốn ra ngoài chơi, liền bảo nàng dẫn ta theo.
Nàng suy nghĩ một chút, rất nhanh gật đầu đồng ý.
Nàng biến ta thành một con tiểu bạch thỏ, ôm trong lòng mang ra khỏi Bạch Long Trấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rất lạ, người nàng thơm lắm.
Chúng ta ở nhân gian chơi rất vui, còn cùng nhau ăn một bữa thịnh soạn.
Chỉ là… ta không ngờ, nàng lại là một đại lừa đảo!
Nàng bỏ mê dược vào trong cơm, khiến ta bị nàng bắt cóc.
Ta rất tức giận, nhưng không nỡ mắng nàng.
Nàng nói, trói ta về là để ta làm phu quân của nàng.
Mắt nhìn người của nàng cũng tốt đấy chứ!
Thật ra, nếu nàng chịu nói chuyện đàng hoàng với ta, ta cũng có thể cân nhắc.
Nhưng nàng lại không hỏi ta, trực tiếp cởi quần ta ra!
Ta đường đường là thiếu chủ của Bạch Long tộc, lại bị một nữ sắc lang lột quần.
Ta cảm thấy không còn mặt mũi để sống nữa!
Chưa cưới hỏi, sao có thể làm vậy với ta?
Nếu không phải ta chưa trưởng thành, có lẽ nàng đã lao tới ăn sạch ta luôn rồi!
Sau này ta mới biết, nàng không phải xà yêu, mà là một đại hắc long.
Ta thật không ngờ trên đời vẫn còn hắc long, hơn nữa còn đáng yêu như thế.
Ta nghĩ, không thể để nàng dễ dàng đạt được mục đích.
“Bảo bối Diệu Thiên, ăn cơm nào!”
Thanh Dao cười híp mắt, bưng một đĩa cá long đỏ au đặt trước mặt ta.
Hồng Trần Vô Định
Còn là món hầm sốt nâu hiếm có.
Ta kiêu ngạo xoay mặt đi.
Ta không ăn, nàng liền ăn hết, không chừa cho ta chút nào.
Hừ, nàng tưởng dùng cách này theo đuổi ta, ta sẽ đồng ý sao?
Nhưng mà… ta đói thật.
Dù sao thì tay nghề nấu ăn của nàng cũng không quá tệ, ta vẫn ăn sạch sẽ.
Không sao, ta hiểu mà.
Nàng quá thích ta, sợ ta bị những con rồng khác cướp mất, nên mới bắt cóc ta.
Ta còn chưa trưởng thành, nàng đã muốn làm thê tử của ta, quả thật quá chủ động.
Nàng ngày nào cũng dỗ dành ta, nói rất nhiều lời yêu thương.
Còn thường xuyên hôn ta, còn ngủ chung với ta.
Ai mà chịu nổi chứ?
Ta quyết định, chờ sau khi ta độ thiên kiếp trưởng thành, sẽ bắt nàng về Bạch Long Trấn, để nàng làm thê tử của ta!
Nhưng kế hoạch thay đổi.
Nàng lại một lần nữa trói ta, còn muốn cùng ta động phòng.
Ta vốn định từ chối, nhưng nàng quá mức chủ động, ta thật sự không chống đỡ nổi.
Cuối cùng vẫn là nàng thắng.
Lần đầu tiên của ta, vẫn là bị nàng cướp mất.
Ta rõ ràng có chống cự mà!
Nhưng mỹ sắc hại ta rồi!
Thanh Dao sinh cho ta chín quả long đản, năm quả hắc đản, bốn quả bạch đản, quả nào cũng cực kỳ đáng yêu.
Ta bị bệnh thích phân loại phát tác, liền xếp chúng theo màu sắc riêng biệt.
Không ngờ, Thanh Dao lại giận dữ, lén lút ôm năm quả hắc đản chạy mất, bỏ lại ta và bốn quả bạch đản trong Hắc Long Cốc.
Ta ở lại Hắc Long Cốc đợi mãi, đợi mãi, đợi suốt mấy tháng trời, nhưng vẫn không thấy Thanh Dao quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro