Chương 8
Khánh Tiểu Thư
2025-03-08 09:35:35
Ta rất đau lòng.
Nàng chắc chắn không cần ta nữa.
Nàng đúng là một nữ nhân vô trách nhiệm, có được rồi thì không biết quý trọng.
Không chỉ vứt bỏ ta, mà còn vứt bỏ cả bốn đứa con của chúng ta.
Ta càng nghĩ càng thương tâm, cuối cùng lặng lẽ ôm lấy đám long đản, mang hết về Bạch Long Trấn.
Không dám nói cho cha mẹ biết, sợ họ biết xong lại cười nhạo ta, rồi đi tìm Thanh Dao gây chuyện.
Ta thề, ta nhất định phải tìm lại Thanh Dao, bắt nàng chịu trách nhiệm!
Ta tìm khắp nhân gian, rong ruổi vài năm, cuối cùng cũng bắt được mùi hương quen thuộc ở một thị trấn nhỏ.
Ta lập tức giả làm một vị tiên sinh kể chuyện, khắp nơi rao giảng chuyện bạch long bị hắc long bắt cóc, dụ nàng tự xuất hiện.
Không uổng công ta sắp đặt, cuối cùng nàng cũng mắc câu.
Ta bắt lại được nữ nhân vô trách nhiệm này, lôi về Bạch Long Trấn.
“Bảo bối Diệu Thiên, mau thả ta ra!”
Nàng vẫn như trước, vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu, miệng ngọt xớt, nhưng không chịu chịu trách nhiệm.
Ta rất tức giận, muốn giam nàng lại một vạn năm.
Nhưng ta lại không nỡ, vẫn ngày ngày mang cơm tới, sợ nàng đói dù chỉ một chút.
Sự khác thường của ta làm mẫu thân chú ý, bà nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của Thanh Dao, rồi đến tìm nàng gây chuyện.
May mà phụ thân ta rất thông minh, không để tâm đến chuyện hai tộc cách biệt, vui vẻ chấp nhận nàng làm con dâu.
Nhưng Thanh Dao lại không muốn ở lại Bạch Long Trấn, nàng muốn quay về Hắc Long Cốc.
Lúc đó, ta đã hiểu rõ…
Những lời nói yêu thương trước đây của nàng đều là giả dối.
Nàng vốn không hề thật lòng yêu ta, chỉ muốn lừa ta sinh con mà thôi.
Nhìn nàng sắp rời đi, ta không cam lòng.
Cuối cùng, ta đành phải tự trói mình, lẽo đẽo theo nàng quay về.
Ta không tin, nàng thực sự không có chút tình cảm nào với ta.
“Lần này là chính ngươi tự nguyện, tỷ tỷ muốn làm gì cũng được đúng không?”
Nàng cười đầy gian xảo, ôm lấy ta, kéo về Hắc Long Cốc.
Ta như mong muốn, trở về bên cạnh nàng, bắt đầu cuộc sống ấp trứng hằng ngày.
Không sai, Thanh Dao ném hết chuyện ấp trứng cho ta.
“Bảo bối Diệu Thiên, chín quả trứng này đều là con của chúng ta. Ngươi không nỡ để ta ấp trứng một mình suốt nghìn năm đúng không? Ngươi giúp ta một tay nhé!”
Ta nheo mắt nhìn nàng.
“Tỷ tỷ, những lời nàng nói yêu ta, đều là giả sao? Nàng chỉ muốn lừa ta sinh trứng, giờ lại bắt ta ấp trứng?”
Ta rất rõ nàng đang dụ dỗ ta.
“Sao lại thế được? Tỷ tỷ tất nhiên là thích ngươi rồi. Ngươi đẹp như vậy, chính là kiểu người mà tỷ tỷ thích nhất đó!”
Thanh Dao cười híp mắt, nhẹ nhàng hôn ta một cái, dịu dàng nói.
“Ngoan nào, ấp trứng cho tốt nhé.”
Có vẻ như ta lại bị nàng lừa lần nữa.
Mỗi ngày đều giống nhau, chỉ có ấp trứng, ấp trứng, vẫn là ấp trứng…
“Tỷ tỷ, ta không muốn ấp trứng, ta muốn cùng nàng sinh thêm trứng.”
“Ngoan nào, ấp cho tốt đi, tối nay thưởng cho ngươi ngủ cùng tỷ tỷ.”
Chớp mắt, gần một nghìn năm đã trôi qua.
Thanh Dao vừa mới xuống nhân gian dạo một vòng, mua về rất nhiều đồ đạc.
“Bảo bối Diệu Thiên, mau nhìn xem, tỷ tỷ mua quần áo mới cho ngươi rồi đây! Đây là kiểu dáng đang rất thịnh hành ở nhân gian, cực kỳ đẹp! Mau mặc thử cho tỷ tỷ xem nào.”
Ta nhìn đống quần áo quái lạ này, tay chân còn không che hết, không hiểu rốt cuộc nhân gian đang thịnh hành cái gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tỷ tỷ, cái này thực sự có thể mặc được sao?”
Thanh Dao gật đầu chắc nịch.
“Dĩ nhiên là được! Tỷ tỷ đã xem rồi, nhân gian bây giờ chính là mặc như thế này, áo tay ngắn, quần ngắn, mùa hè cực kỳ mát mẻ.”
Nàng còn lôi ra một chiếc váy đỏ.
Chiếc váy ngắn cũn, trên vai chỉ có hai sợi dây nhỏ xíu gắn với áo, khiến cho bờ vai, cánh tay và đôi chân nàng lộ ra hết cả.
Ta đỏ mặt.
“Tỷ tỷ! Sao nàng có thể ăn mặc như vậy?!”
“Giờ nữ tử nhân gian đều mặc như thế, rất đẹp mà!”
Thanh Dao cười híp mắt, xoay một vòng, thân hình mềm mại lộ ra trọn vẹn.
Ta không kìm chế được, ôm lấy Thanh Dao, khẽ hôn lên bờ vai trần của nàng.
Đang định tiếp tục bước tiếp theo, đột nhiên—
"Rắc!"
Một âm thanh trứng vỡ vang lên.
Đứa con đầu tiên của ta và Thanh Dao, cuối cùng cũng nở ra rồi!
Là một tiểu hắc long cái, toàn thân đen tuyền, nhìn giống hệt Thanh Dao.
“Bảo bối nở rồi!”
Hồng Trần Vô Định
Thanh Dao vui sướng ôm con, quên luôn ta, không còn quan tâm đến chuyện nói yêu ta nữa.
Sáu tháng sau, chín quả long đản đều lần lượt nở hết.
Sáu con gái, ba con trai.
Rốt cuộc, long tộc cũng có hậu duệ.
Nhưng nuôi con mới thực sự là ác mộng.
Mấy đứa nhỏ tinh nghịch hơn tưởng tượng rất nhiều, so với trứng thì phiền phức gấp trăm lần.
Chưa được bao lâu, ta và Thanh Dao đã gần như bị hành hạ đến phát điên.
Chín đứa chạy nhảy khắp nơi, trong nhà không một ngày nào được yên tĩnh.
“Tỷ tỷ, chúng ta cho lũ nhỏ đi học đi!”
Ta chợt nhớ đến trường học của nhân gian, cảm thấy đó là một nơi rất thích hợp.
Thanh Dao lập tức giơ tay đồng ý, hôm sau hai ta liền dẫn chín đứa nhỏ xuống nhân gian tìm trường học, để chúng đi học với trẻ con nhân loại.
Trước khi vào trường, ta nghiêm túc dạy bảo lũ nhỏ:
“Từ nay trở đi, các con phải đi học thật ngoan, không được để người ta phát hiện các con là rồng, hiểu chưa?”
Lũ nhỏ đồng thanh trả lời:
“Dạ hiểu, thưa phụ thân!”
Thanh Dao cũng cẩn thận dặn dò:
“Phải chăm chỉ học hành, không được lười biếng, không được trốn học, nghe rõ chưa?”
“Dạ hiểu, thưa mẫu thân!”
Nhìn từng đứa nhóc bước vào cổng trường, ta thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có vài ngày yên bình rồi!
“Tỷ tỷ, cuối cùng chúng ta cũng có thể hưởng thụ thế giới của hai người rồi.”
Thanh Dao nhào vào lòng ta, nức nở than vãn.
“Hu hu hu, sao nuôi con lại mệt như vậy, ta không sinh nữa đâu!”
Ta mỉm cười, hôn lên trán nàng.
“Được rồi, không sinh nữa.”
Cuộc đời này như thế, còn mong gì hơn?
Hoàn.
Nàng chắc chắn không cần ta nữa.
Nàng đúng là một nữ nhân vô trách nhiệm, có được rồi thì không biết quý trọng.
Không chỉ vứt bỏ ta, mà còn vứt bỏ cả bốn đứa con của chúng ta.
Ta càng nghĩ càng thương tâm, cuối cùng lặng lẽ ôm lấy đám long đản, mang hết về Bạch Long Trấn.
Không dám nói cho cha mẹ biết, sợ họ biết xong lại cười nhạo ta, rồi đi tìm Thanh Dao gây chuyện.
Ta thề, ta nhất định phải tìm lại Thanh Dao, bắt nàng chịu trách nhiệm!
Ta tìm khắp nhân gian, rong ruổi vài năm, cuối cùng cũng bắt được mùi hương quen thuộc ở một thị trấn nhỏ.
Ta lập tức giả làm một vị tiên sinh kể chuyện, khắp nơi rao giảng chuyện bạch long bị hắc long bắt cóc, dụ nàng tự xuất hiện.
Không uổng công ta sắp đặt, cuối cùng nàng cũng mắc câu.
Ta bắt lại được nữ nhân vô trách nhiệm này, lôi về Bạch Long Trấn.
“Bảo bối Diệu Thiên, mau thả ta ra!”
Nàng vẫn như trước, vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu, miệng ngọt xớt, nhưng không chịu chịu trách nhiệm.
Ta rất tức giận, muốn giam nàng lại một vạn năm.
Nhưng ta lại không nỡ, vẫn ngày ngày mang cơm tới, sợ nàng đói dù chỉ một chút.
Sự khác thường của ta làm mẫu thân chú ý, bà nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của Thanh Dao, rồi đến tìm nàng gây chuyện.
May mà phụ thân ta rất thông minh, không để tâm đến chuyện hai tộc cách biệt, vui vẻ chấp nhận nàng làm con dâu.
Nhưng Thanh Dao lại không muốn ở lại Bạch Long Trấn, nàng muốn quay về Hắc Long Cốc.
Lúc đó, ta đã hiểu rõ…
Những lời nói yêu thương trước đây của nàng đều là giả dối.
Nàng vốn không hề thật lòng yêu ta, chỉ muốn lừa ta sinh con mà thôi.
Nhìn nàng sắp rời đi, ta không cam lòng.
Cuối cùng, ta đành phải tự trói mình, lẽo đẽo theo nàng quay về.
Ta không tin, nàng thực sự không có chút tình cảm nào với ta.
“Lần này là chính ngươi tự nguyện, tỷ tỷ muốn làm gì cũng được đúng không?”
Nàng cười đầy gian xảo, ôm lấy ta, kéo về Hắc Long Cốc.
Ta như mong muốn, trở về bên cạnh nàng, bắt đầu cuộc sống ấp trứng hằng ngày.
Không sai, Thanh Dao ném hết chuyện ấp trứng cho ta.
“Bảo bối Diệu Thiên, chín quả trứng này đều là con của chúng ta. Ngươi không nỡ để ta ấp trứng một mình suốt nghìn năm đúng không? Ngươi giúp ta một tay nhé!”
Ta nheo mắt nhìn nàng.
“Tỷ tỷ, những lời nàng nói yêu ta, đều là giả sao? Nàng chỉ muốn lừa ta sinh trứng, giờ lại bắt ta ấp trứng?”
Ta rất rõ nàng đang dụ dỗ ta.
“Sao lại thế được? Tỷ tỷ tất nhiên là thích ngươi rồi. Ngươi đẹp như vậy, chính là kiểu người mà tỷ tỷ thích nhất đó!”
Thanh Dao cười híp mắt, nhẹ nhàng hôn ta một cái, dịu dàng nói.
“Ngoan nào, ấp trứng cho tốt nhé.”
Có vẻ như ta lại bị nàng lừa lần nữa.
Mỗi ngày đều giống nhau, chỉ có ấp trứng, ấp trứng, vẫn là ấp trứng…
“Tỷ tỷ, ta không muốn ấp trứng, ta muốn cùng nàng sinh thêm trứng.”
“Ngoan nào, ấp cho tốt đi, tối nay thưởng cho ngươi ngủ cùng tỷ tỷ.”
Chớp mắt, gần một nghìn năm đã trôi qua.
Thanh Dao vừa mới xuống nhân gian dạo một vòng, mua về rất nhiều đồ đạc.
“Bảo bối Diệu Thiên, mau nhìn xem, tỷ tỷ mua quần áo mới cho ngươi rồi đây! Đây là kiểu dáng đang rất thịnh hành ở nhân gian, cực kỳ đẹp! Mau mặc thử cho tỷ tỷ xem nào.”
Ta nhìn đống quần áo quái lạ này, tay chân còn không che hết, không hiểu rốt cuộc nhân gian đang thịnh hành cái gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tỷ tỷ, cái này thực sự có thể mặc được sao?”
Thanh Dao gật đầu chắc nịch.
“Dĩ nhiên là được! Tỷ tỷ đã xem rồi, nhân gian bây giờ chính là mặc như thế này, áo tay ngắn, quần ngắn, mùa hè cực kỳ mát mẻ.”
Nàng còn lôi ra một chiếc váy đỏ.
Chiếc váy ngắn cũn, trên vai chỉ có hai sợi dây nhỏ xíu gắn với áo, khiến cho bờ vai, cánh tay và đôi chân nàng lộ ra hết cả.
Ta đỏ mặt.
“Tỷ tỷ! Sao nàng có thể ăn mặc như vậy?!”
“Giờ nữ tử nhân gian đều mặc như thế, rất đẹp mà!”
Thanh Dao cười híp mắt, xoay một vòng, thân hình mềm mại lộ ra trọn vẹn.
Ta không kìm chế được, ôm lấy Thanh Dao, khẽ hôn lên bờ vai trần của nàng.
Đang định tiếp tục bước tiếp theo, đột nhiên—
"Rắc!"
Một âm thanh trứng vỡ vang lên.
Đứa con đầu tiên của ta và Thanh Dao, cuối cùng cũng nở ra rồi!
Là một tiểu hắc long cái, toàn thân đen tuyền, nhìn giống hệt Thanh Dao.
“Bảo bối nở rồi!”
Hồng Trần Vô Định
Thanh Dao vui sướng ôm con, quên luôn ta, không còn quan tâm đến chuyện nói yêu ta nữa.
Sáu tháng sau, chín quả long đản đều lần lượt nở hết.
Sáu con gái, ba con trai.
Rốt cuộc, long tộc cũng có hậu duệ.
Nhưng nuôi con mới thực sự là ác mộng.
Mấy đứa nhỏ tinh nghịch hơn tưởng tượng rất nhiều, so với trứng thì phiền phức gấp trăm lần.
Chưa được bao lâu, ta và Thanh Dao đã gần như bị hành hạ đến phát điên.
Chín đứa chạy nhảy khắp nơi, trong nhà không một ngày nào được yên tĩnh.
“Tỷ tỷ, chúng ta cho lũ nhỏ đi học đi!”
Ta chợt nhớ đến trường học của nhân gian, cảm thấy đó là một nơi rất thích hợp.
Thanh Dao lập tức giơ tay đồng ý, hôm sau hai ta liền dẫn chín đứa nhỏ xuống nhân gian tìm trường học, để chúng đi học với trẻ con nhân loại.
Trước khi vào trường, ta nghiêm túc dạy bảo lũ nhỏ:
“Từ nay trở đi, các con phải đi học thật ngoan, không được để người ta phát hiện các con là rồng, hiểu chưa?”
Lũ nhỏ đồng thanh trả lời:
“Dạ hiểu, thưa phụ thân!”
Thanh Dao cũng cẩn thận dặn dò:
“Phải chăm chỉ học hành, không được lười biếng, không được trốn học, nghe rõ chưa?”
“Dạ hiểu, thưa mẫu thân!”
Nhìn từng đứa nhóc bước vào cổng trường, ta thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có vài ngày yên bình rồi!
“Tỷ tỷ, cuối cùng chúng ta cũng có thể hưởng thụ thế giới của hai người rồi.”
Thanh Dao nhào vào lòng ta, nức nở than vãn.
“Hu hu hu, sao nuôi con lại mệt như vậy, ta không sinh nữa đâu!”
Ta mỉm cười, hôn lên trán nàng.
“Được rồi, không sinh nữa.”
Cuộc đời này như thế, còn mong gì hơn?
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro