Giữ Phúc Khí Cho Bản Thân

Chương 6

Tính Mạnh Danh Miêu

2025-03-26 14:15:18

Tôi cười.

 

“Căn nhà này và quyền nuôi con thuộc về tôi, anh đưa thêm mười vạn làm phí nuôi dưỡng Đồng Đồng. Ngày mai tôi sẽ lập tức ký đơn ly hôn với anh.”

 

Tôi đã sắp xếp và chuẩn bị kỹ càng là để vắt kiệt những gì còn lại của anh ta.

 

Anh ta lập tức nổi đóa, hét lên: “Lâm Vãn, sao cô không đi cướp luôn đi?”

 

“Sao hả? Vậy mà cũng tiếc à? Vì cái gia đình nhỏ bé của anh, nên mạnh mẽ chút đi. Là đàn ông thì phải có bản lĩnh chứ.”

 

“Nhà thì cho cô, tôi ở đâu? Cô đúng là quá tham lam!”

 

“Anh có thể về nhà mẹ anh, hoặc dọn đến ở với người mới, tùy anh. Anh ở đâu tôi không quan tâm, cũng không muốn biết. Tôi chỉ quan tâm tôi và Đồng Đồng sẽ ở đâu. Cố Thành, nghĩ cho kỹ đi — người sai là anh. Nếu lôi nhau ra tòa, thì người trắng tay chính là anh đấy.”

 

“Cô…”

 

Đúng lúc này, điện thoại của Cố Thành vang lên.

 

Anh ta liếc nhìn tôi, bắt máy. Chỉ sau một giây, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.

 

“Tiểu Nhã! Tiểu Nhã! Em đừng làm bậy! Anh tới ngay, đừng kích động…”

 

Sắc mặt Cố Thành tái nhợt, vội vã định chạy ra ngoài.

 

Nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu Nhã đòi tự tử. Lâm Vãn, tốt nhất là cô cầu trời khấn Phật cho cô ấy đừng làm chuyện dại dột.”

 

“Hứ, liên quan gì đến tôi?”

 

Tôi lập tức mắng lại, trong lòng hả hê — cuối cùng con giáp thứ mười ba cũng biết dùng chút thủ đoạn rồi.

 

Nhưng mà, không có học thức, tầm nhìn hạn hẹp, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện được làm chính thất.

 

Đã vậy, để tôi cho Cố Thành thêm một viên thuốc an thần nữa.

 

Tôi liền gọi với theo bóng lưng anh ta: 

 

“Họ Cố kia, anh chẳng phải sợ sau này tôi không cho anh số vé số nữa sao? Yên tâm đi, tôi không mua vé số, cũng chẳng tin mấy thứ đó. Ly hôn rồi, anh muốn số nào, tôi đều gửi cho anh.”

 

Anh ta khựng lại một bước, rồi vội vàng rời đi.

 

10

 

Đêm đó, Cố Thành không về nhà.

 

Sáng sớm, tôi nhận được cuộc gọi từ anh ta: 

 

“Lâm Vãn, làm theo lời em nói đi. Em soạn thảo thỏa thuận, mười giờ chúng ta đến làm thủ tục đúng hẹn.”

 

“Được, mang đầy đủ giấy tờ. Làm xong thủ tục, hôm nay anh phải bàn giao xong nhà và tiền.”

 

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, tối hôm đó, tôi ép Cố Thành phải dọn ra khỏi căn nhà của tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn, trong lòng vui như mở hội.

 

Cuối cùng cũng cắt đứt mọi quan hệ với anh ta.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thật ra, tôi có thể thu thập thêm bằng chứng để kiện ly hôn, bắt Cố Thành phải ra đi tay trắng.

 

Nhưng việc đó sẽ tiêu tốn quá nhiều thời gian và sức lực.

 

Tôi không chờ được, còn rất nhiều việc quan trọng đang chờ tôi làm.

 

Hôm sau, tôi mang theo vé số, trang bị kín mít đến nhận thưởng.

 

Sau khi trừ thuế, còn lại bốn mươi triệu tệ.

 

Ngay sau đó, tôi dọn về nhà ba mẹ, rồi rao bán căn nhà cũ kia.

 

Tôi sẽ không cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Cố Thành, nhưng cũng không muốn để anh ta tìm ra được tôi.

 

Sau đó, tôi để ba tôi yên tâm chăm sóc mẹ tôi, còn thuê thêm một người giúp việc chuyên chăm sóc.

 

Còn tôi thì đi khắp nơi tìm nhà phù hợp, hễ có thời gian rảnh là chạy đến bệnh viện thăm họ.

 

Không còn lo lắng về tiền bạc, mẹ tôi không còn u uất, tích cực hợp tác điều trị.

 

Trên mặt ba tôi cũng đã có nụ cười, tinh thần của cả hai tốt lên chưa từng thấy.

 

Nửa tháng sau, chúng tôi dọn về nhà mới.

 

Đó là một căn nhà cũ nhưng còn tương đối mới, không cần phải sửa sang gì, chỉ thay một vài món đồ nội thất, rồi thuê dịch vụ dọn dẹp đến làm vệ sinh kỹ lưỡng một lượt.

 

Con gái tôi vào học tiểu học, việc chuyển trường không khó.

 

Tôi cũng đã tìm cách chuyển bé đến một ngôi trường gần nhà. Con bé có khả năng thích nghi rất tốt, chẳng bao lâu đã thích ngôi trường có điều kiện và cơ sở vật chất tốt hơn hẳn này.

 

Về chuyện tôi ly hôn với ba của bé, con bé chỉ buồn vài ngày.

 

Nó nói: 

 

“Chỉ cần được ở bên mẹ, con đã là một đứa trẻ hạnh phúc rồi. Huống hồ bây giờ ngày nào cũng được ở với ông bà ngoại, con càng hạnh phúc hơn.”

 

Đồng Đồng là bé gái, từ lúc sinh ra ông bà nội chưa từng chăm sóc.

 

Chúng tôi không sống cùng nhau, họ cũng chẳng bao giờ đến thăm cháu.

 

Chúng tôi dẫn Đồng Đồng về thăm, họ cũng chỉ hờ hững, rất ít khi có cử chỉ thân thiết với con bé, lúc nào cũng chỉ thúc giục sinh thêm đứa nữa.

 

Điều đó khiến Đồng Đồng chẳng có bao nhiêu tình cảm với họ.

 

Chuyện này, tôi đã nói với Cố Thành không biết bao nhiêu lần, anh ta luôn nói rằng họ đã lớn tuổi, tư tưởng cố chấp, bảo tôi đừng nghĩ nhiều, dù sao cũng không sống cùng, nhẫn nhịn chút là qua.

 

Kiếp trước, tôi đã sống nhẫn nhịn như vậy.

 

Còn bây giờ, cuối cùng tôi cũng đã rời xa cái gia đình bỉ ổi, vô tình đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giữ Phúc Khí Cho Bản Thân

Số ký tự: 0