Chương 5
Tính Mạnh Danh Miêu
2025-03-26 14:15:18
Cô ta vừa khóc vừa nói: “Không thể nào… Anh Cố nói sẽ sớm ly hôn để cưới em mà…”
Tôi cười lạnh: “Lời của loại đàn ông cặn bã như thế mà cô cũng tin à? Tùy cô thôi. Nhân tiện nói luôn, mọi chuyện dơ bẩn của hai người, tôi đã có đủ bằng chứng. Khi cần thiết thì… gặp nhau tại tòa.”
“Tôi phải gọi cho anh ấy! Anh ấy lừa tôi! Anh ấy lừa tôi!”
Mạc Tiểu Nhã lắp bắp, túm lấy điện thoại từ trên tủ giày cạnh đó.
Tôi cười nhạt: “Cũng chưa chắc là anh ta lừa cô đâu, chỉ là tôi không dễ chơi thôi.”
“Đã làm kẻ thứ ba thì cũng phải có thủ đoạn ép người ta một chút, muốn lên làm chính thất, đâu có dễ vậy.”
“Mạc Tiểu Nhã, tôi chờ cô tấn công tới đấy.”
Giọng điệu tôi đầy khiêu khích. Nói xong, tôi mặc kệ cô ta, bước xuống lầu, rảo bước nhẹ nhàng về nhà.
Vật cực tất phản — tôi tin rằng, cơn cuồng phong từ phía Mạc Tiểu Nhã sẽ sớm khiến Cố Thành trở tay không kịp.
Quả nhiên, tôi vừa về đến nhà không lâu, điện thoại của Cố Thành đã gọi tới.
8
Vừa bắt máy, tiếng gào thét chói tai đã vang lên, tôi lập tức bấm nút ghi âm.
“Lâm Vãn, cô bị điên à? Có oán khí gì thì trút lên tôi, cô đi gây khó dễ cho cô ấy làm gì, cô còn là người không hả?”
“Cô ấy đang mang thai, nếu đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”
“Cô biết rồi thì sao? Ai bảo cô không sinh được con trai, cô định để nhà họ Cố tôi tuyệt hậu à?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Những năm qua, tôi đã đối xử với mẹ con cô coi như quá nhân từ rồi, đừng có được voi đòi tiên!”
“……”
Tôi đặt điện thoại lên bàn ăn, tâm trạng vui vẻ vừa bóc tôm hùm đất, vừa ăn từng con một — cay tê thơm ngọt, sướng không thể tả.
Cố Thành, muốn chửi thì chửi nhiều vào, càng nhiều càng tốt.
Khi con người ta rơi vào trạng thái cực kỳ sốc và tức giận, rất dễ mất lý trí.
Huống hồ bây giờ anh ta đang cố an ủi tình nhân, tỏ ra mình là một người đàn ông “chính trực, đàng hoàng”.
Đặc biệt là khi anh ta vẫn nghĩ, đối tượng trút giận chính là con ngốc năm xưa mặc anh ta điều khiển.
Ra tay trước, hành động mạnh mẽ, chính là chiêu bài đắc thắng của anh ta.
Nghe những lời lẽ đê tiện đó, cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là vợ chồng trở mặt, thù sâu như biển.
Cuối cùng, anh ta mắng đã đời.
Có vẻ như bỗng nhiên phát hiện — tôi không hề đáp lại lấy một lời, thậm chí không hề khóc.
Điều đó rõ ràng không nằm trong dự tính của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta lập tức gào lên: “Lâm Vãn! Lâm Vãn! Cô đang nghe đấy à? Tôi nói bao nhiêu như thế, cô không thèm hé một câu?”
Tôi lạnh lùng nói: “Cố Thành, anh mắng tiếp đi. Anh không nhìn rõ tình hình à? Bây giờ là anh bị bắt gian, chỉ cần tôi muốn, hoàn toàn có thể khiến anh vào tù ngồi vài ngày.”
“Đừng tưởng lớn tiếng là tôi sợ. Người cần cầu xin bây giờ là anh, tôi chẳng muốn phí lời thêm với anh nữa.”
Nói xong, tôi lập tức cúp máy.
Ngay sau đó, anh ta gọi liên tục, nhưng tôi đều tắt máy.
Khoảng một tiếng sau, tiếng ổ khóa cửa vang lên.
9
Cố Thành bước vào nhà, viền mắt đỏ hoe, cả khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Còn tôi thì đứng dậy, vẻ mặt cảnh giác.
Anh ta ngồi phịch xuống ghế sofa, trông rất sa sút, nhưng ánh mắt thì vẫn trừng trừng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cũng không chịu yếu thế, cầm chặt điện thoại, đứng tựa vào cửa phòng ngủ, lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh ta sĩ diện, ngoài cứng trong mềm, tôi biết anh ta không có gan làm bậy.
Trong một tiếng đồng hồ vừa rồi, chắc chắn anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, tìm cách giải quyết tốt nhất cho bản thân.
Có khi còn hối hận vì đã mắng tôi như thế qua điện thoại.
Một lúc lâu sau, anh ta châm một điếu thuốc, giọng trầm thấp nói:
“Lâm Vãn, ly hôn đi.”
Anh ta chủ động đề nghị, tôi cảm thấy hài lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tức giận.
“Dựa vào cái gì? Đây là nhà của tôi, là cuộc hôn nhân của tôi, tôi không sai gì cả, tại sao phải nhường đường cho các người?”
Anh ta lạnh lùng nói: “Hiện tại, ly hôn là cách tốt nhất.”
“Tốt nhất cho anh thì có.”
“Tôi không còn tình cảm với cô nữa, cô có kéo dài cũng vô ích.”
“Anh tưởng tôi còn tình cảm với anh chắc? Tôi chỉ là không muốn để các người được toại nguyện, tôi muốn hai con chim sẻ bẩn thỉu các người không có được tổ ấm, vì các người làm tôi buồn nôn.”
Cố Thành nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau như thể xì hơi xẹp xuống, bắt đầu dịu giọng.
“Lâm Vãn, chuyện này là anh sai, anh xin lỗi em. Sự việc đến nước này rồi, không còn đường quay lại nữa… Anh không thể trơ mắt nhìn hai đứa trẻ không có cha.”
“Thế còn Đồng Đồng thì sao? Anh lại có thể trơ mắt nhìn con bé không có cha à? Cố Thành, anh còn là người không đấy?”
“Anh cũng hết cách rồi. Nói đi, Lâm Vãn, em muốn thế nào mới chịu ly hôn?”
Cuối cùng cũng hỏi đúng điều tôi chờ đợi nhất.
Tôi cười lạnh: “Lời của loại đàn ông cặn bã như thế mà cô cũng tin à? Tùy cô thôi. Nhân tiện nói luôn, mọi chuyện dơ bẩn của hai người, tôi đã có đủ bằng chứng. Khi cần thiết thì… gặp nhau tại tòa.”
“Tôi phải gọi cho anh ấy! Anh ấy lừa tôi! Anh ấy lừa tôi!”
Mạc Tiểu Nhã lắp bắp, túm lấy điện thoại từ trên tủ giày cạnh đó.
Tôi cười nhạt: “Cũng chưa chắc là anh ta lừa cô đâu, chỉ là tôi không dễ chơi thôi.”
“Đã làm kẻ thứ ba thì cũng phải có thủ đoạn ép người ta một chút, muốn lên làm chính thất, đâu có dễ vậy.”
“Mạc Tiểu Nhã, tôi chờ cô tấn công tới đấy.”
Giọng điệu tôi đầy khiêu khích. Nói xong, tôi mặc kệ cô ta, bước xuống lầu, rảo bước nhẹ nhàng về nhà.
Vật cực tất phản — tôi tin rằng, cơn cuồng phong từ phía Mạc Tiểu Nhã sẽ sớm khiến Cố Thành trở tay không kịp.
Quả nhiên, tôi vừa về đến nhà không lâu, điện thoại của Cố Thành đã gọi tới.
8
Vừa bắt máy, tiếng gào thét chói tai đã vang lên, tôi lập tức bấm nút ghi âm.
“Lâm Vãn, cô bị điên à? Có oán khí gì thì trút lên tôi, cô đi gây khó dễ cho cô ấy làm gì, cô còn là người không hả?”
“Cô ấy đang mang thai, nếu đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”
“Cô biết rồi thì sao? Ai bảo cô không sinh được con trai, cô định để nhà họ Cố tôi tuyệt hậu à?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Những năm qua, tôi đã đối xử với mẹ con cô coi như quá nhân từ rồi, đừng có được voi đòi tiên!”
“……”
Tôi đặt điện thoại lên bàn ăn, tâm trạng vui vẻ vừa bóc tôm hùm đất, vừa ăn từng con một — cay tê thơm ngọt, sướng không thể tả.
Cố Thành, muốn chửi thì chửi nhiều vào, càng nhiều càng tốt.
Khi con người ta rơi vào trạng thái cực kỳ sốc và tức giận, rất dễ mất lý trí.
Huống hồ bây giờ anh ta đang cố an ủi tình nhân, tỏ ra mình là một người đàn ông “chính trực, đàng hoàng”.
Đặc biệt là khi anh ta vẫn nghĩ, đối tượng trút giận chính là con ngốc năm xưa mặc anh ta điều khiển.
Ra tay trước, hành động mạnh mẽ, chính là chiêu bài đắc thắng của anh ta.
Nghe những lời lẽ đê tiện đó, cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là vợ chồng trở mặt, thù sâu như biển.
Cuối cùng, anh ta mắng đã đời.
Có vẻ như bỗng nhiên phát hiện — tôi không hề đáp lại lấy một lời, thậm chí không hề khóc.
Điều đó rõ ràng không nằm trong dự tính của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta lập tức gào lên: “Lâm Vãn! Lâm Vãn! Cô đang nghe đấy à? Tôi nói bao nhiêu như thế, cô không thèm hé một câu?”
Tôi lạnh lùng nói: “Cố Thành, anh mắng tiếp đi. Anh không nhìn rõ tình hình à? Bây giờ là anh bị bắt gian, chỉ cần tôi muốn, hoàn toàn có thể khiến anh vào tù ngồi vài ngày.”
“Đừng tưởng lớn tiếng là tôi sợ. Người cần cầu xin bây giờ là anh, tôi chẳng muốn phí lời thêm với anh nữa.”
Nói xong, tôi lập tức cúp máy.
Ngay sau đó, anh ta gọi liên tục, nhưng tôi đều tắt máy.
Khoảng một tiếng sau, tiếng ổ khóa cửa vang lên.
9
Cố Thành bước vào nhà, viền mắt đỏ hoe, cả khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Còn tôi thì đứng dậy, vẻ mặt cảnh giác.
Anh ta ngồi phịch xuống ghế sofa, trông rất sa sút, nhưng ánh mắt thì vẫn trừng trừng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cũng không chịu yếu thế, cầm chặt điện thoại, đứng tựa vào cửa phòng ngủ, lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh ta sĩ diện, ngoài cứng trong mềm, tôi biết anh ta không có gan làm bậy.
Trong một tiếng đồng hồ vừa rồi, chắc chắn anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, tìm cách giải quyết tốt nhất cho bản thân.
Có khi còn hối hận vì đã mắng tôi như thế qua điện thoại.
Một lúc lâu sau, anh ta châm một điếu thuốc, giọng trầm thấp nói:
“Lâm Vãn, ly hôn đi.”
Anh ta chủ động đề nghị, tôi cảm thấy hài lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tức giận.
“Dựa vào cái gì? Đây là nhà của tôi, là cuộc hôn nhân của tôi, tôi không sai gì cả, tại sao phải nhường đường cho các người?”
Anh ta lạnh lùng nói: “Hiện tại, ly hôn là cách tốt nhất.”
“Tốt nhất cho anh thì có.”
“Tôi không còn tình cảm với cô nữa, cô có kéo dài cũng vô ích.”
“Anh tưởng tôi còn tình cảm với anh chắc? Tôi chỉ là không muốn để các người được toại nguyện, tôi muốn hai con chim sẻ bẩn thỉu các người không có được tổ ấm, vì các người làm tôi buồn nôn.”
Cố Thành nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau như thể xì hơi xẹp xuống, bắt đầu dịu giọng.
“Lâm Vãn, chuyện này là anh sai, anh xin lỗi em. Sự việc đến nước này rồi, không còn đường quay lại nữa… Anh không thể trơ mắt nhìn hai đứa trẻ không có cha.”
“Thế còn Đồng Đồng thì sao? Anh lại có thể trơ mắt nhìn con bé không có cha à? Cố Thành, anh còn là người không đấy?”
“Anh cũng hết cách rồi. Nói đi, Lâm Vãn, em muốn thế nào mới chịu ly hôn?”
Cuối cùng cũng hỏi đúng điều tôi chờ đợi nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro