Gặp Gỡ Định Mệnh ở Mạch Thượng Thôn
Chương 4
Zhihu
2025-03-22 21:16:47
"Ta lớn lên ở thôn Mạch Thượng, không có cơm ngon áo đẹp, vẫn ngày ngày vui vẻ, đến kinh thành, sẽ càng tốt hơn sao?"
Ánh mắt A Tự phức tạp nhìn nàng đang ngồi bên bờ ruộng, không biết nghĩ đến điều gì, chàng ta khẽ nhếch môi: "Không ngờ một nha đầu nhỏ như ngươi lại nhìn xa đến vậy."
"Kinh thành tuy giàu có, nhưng cũng không phải ai cũng vui vẻ."
Thậm chí vì cuộc sống phú quý, không ít người phải gượng cười.
"Hơn nữa, cha mẹ ta từ khi ta sinh ra đã chưa từng quản ta, tuy có quan hệ huyết thống, cũng chỉ hơn người xa lạ một chút mà thôi." Ta chống hai tay lên má, bất lực và lạc lõng: "Mười lăm năm không quản, bây giờ đón ta về, ta luôn cảm thấy có vài chuyện không thể hiểu nổi."
Nhìn vẻ mặt khó hiểu và lạc lõng của nàng gái, A Tự ngước nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, khẽ thở dài: "Đón con gái nuôi dưỡng bên ngoài từ nhỏ trở về, có thể có nguyên nhân gì."
"Chẳng qua cũng chỉ là chuyện hôn sự mà thôi."
Ngày về kinh thành, ta mặc bộ quần áo mới mà bà Lý thức đêm may cho, ngồi trong xe ngựa, lòng đầy lo lắng.
Từ cổng nhà cho đến khi ra khỏi thôn Mạch Thượng, ta vẫn luôn vén rèm nhìn ra ngoài, nhưng mãi vẫn không thấy A Tự.
Nhớ đến tối hôm qua, A Tự thần bí đưa cho ta một chiếc còi.
Ta thổi thử, không có tiếng động gì, nói: "A Tự, cái còi này bị câm rồi."
A Tự liếc nhìn ta một cách ghét bỏ, giải thích: "Cái còi này là do nhà ta đặc chế, ngươi đến kinh thành, nếu có ai bắt nạt ngươi, ngươi cứ thổi cái còi này, thổi một tiếng sẽ có người giúp ngươi trả thù."
"Ai sẽ giúp ta trả thù?" Ta có chút tò mò.
"Thị vệ của ta."
"Hắn ở đâu? Có đi theo ta đến kinh thành không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đúng." A Tự gật đầu. "Bình thường hắn sẽ không xuất hiện, ngươi cũng đừng để ý quá, cất kỹ vào, đừng để người khác phát hiện."
"Vậy ngươi thì sao?" Ta lo lắng hỏi. "Thị vệ của ngươi đi theo ta rồi, ai bảo vệ ngươi?"
"Bên cạnh ta còn có người khác." A Tự cười, xoa đầu ta. "Ngươi, con chim sẻ này ngốc quá, đừng để người khác bắt nạt."
Mắt ta nóng lên, A Tự tốt đẹp như vậy, sau này ta còn có thể gặp lại chàng ta không, nghĩ vậy, ta cũng hỏi ra miệng.
"Sẽ gặp lại thôi." A Tự đảm bảo với ta. "Ngươi còn có thể viết thư cho ta mà, thổi còi hai tiếng, thị vệ sẽ giúp ngươi gửi thư."
"Ta không biết chữ." Mắt ta ngấn lệ.
"Vậy thì học đi." Vẻ mặt A Tự đột nhiên trở nên hung dữ, chàng ta trừng mắt nhìn ta. "Mau học, học cho giỏi, nghe rõ chưa?"
"Ưm ưm." Ta ngậm ngùi gật đầu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nghĩ đến đây, ta khẽ nắm chặt chiếc còi ngọc đeo trên cổ dưới lớp áo, tâm trạng dần thả lỏng, theo tiếng lắc lư của xe ngựa, hướng về kinh thành.
Ta gặp cha, ông ấy rất cao lớn, để râu, ánh mắt nhìn sang khiến người ta run sợ. Trên đường đi, ta đã nghe người đến đón nói rằng cha là một vị tướng quân lớn.
Bên cạnh ông ấy có một vị phu nhân xinh đẹp, ta vốn tưởng đó là mẹ mình, nhưng sau khi nghe cha nói, ta mới biết bà ấy không phải.
"Con lớn lên ở bên ngoài, khác với kinh thành, nhưng bên cạnh con có lão bộc của mẹ con khi còn sống, bà ấy ngay cả việc gặp cha mẹ phải vấn an thế nào cũng không dạy con sao?"
Trực giác mách bảo ta, cha đang nói về bà Lý. Bà Lý rất ít khi nhắc đến mẹ, thỉnh thoảng nhắc đến chỉ thở dài, nói mẹ là một người đáng thương, nhưng nhắc đến cha, thì chẳng bao giờ có lời tốt đẹp, cũng chưa từng dạy ta bất kỳ lễ nghi nào.
Ta không muốn cha không thích bà Lý, liền bắt chước học sinh tư thục hành lễ với thầy đồ, vụng về chắp tay cúi chào.
"Con chào cha, con chào phu nhân."
Một tiếng cười khẽ vang lên, ta lén ngước mắt nhìn, vị phu nhân kia lấy khăn tay che miệng cười khẽ, sắc mặt cha càng khó coi hơn.
Phu nhân dịu dàng nói: "Tướng quân, đại tiểu thư vừa mới về nhà, mọi chuyện không thể vội được, vừa hay Uyển Nhi nhà chúng ta cũng đến tuổi học quy củ, chi bằng mời một ma ma đến, dạy dỗ cùng nhau?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro