Gặp Gỡ Định Mệnh ở Mạch Thượng Thôn
Chương 3
Zhihu
2025-03-22 21:16:47
Đúng như lời bà Lý nói, sống được ngày nào hay ngày đó, không có gì vui hơn một bữa cơm no bụng mà trong lòng không vướng bận.
"Cứu mạng! Cứu mạng, có ai không..." Ta nằm trong hố, yếu ớt kêu cứu.
Bà Lý tối đó nói, cha mẹ có gửi thư về, nói muốn đón ta về, có lẽ sẽ không trở lại thôn Mạch Thượng nữa.
So với cha mẹ chưa từng gặp mặt, ta đương nhiên không muốn rời khỏi thôn làng mà mình đã lớn lên từ nhỏ.
Nhưng bà Lý rất vui, bà ấy nói với ta, đợi người đến đón thì phải cười tươi một chút, ngoan ngoãn im lặng một chút, bà Lý tuổi đã cao, ta cũng không nỡ nói những lời bà ấy không thích nghe để bà ấy phiền lòng.
Mãi đến khi bà Lý ngủ say, ta muốn ra ngoài hóng gió một chút, lại không ngờ rơi vào bẫy của người thợ săn, may mà là một cái bẫy chưa hoàn thành, bên trong không cắm tre nhọn, nếu không giờ này ta không c.h.ế.t cũng tàn phế.
Chỉ là tự mình trèo mãi mà không lên được, đêm hôm khuya khoắt thế này, làm gì có ai, chẳng lẽ thật sự phải ở đây qua đêm sao!
Nghĩ đến đây, trong lòng ta càng khó chịu hơn.
"Ôi chao! Đêm hôm khuya khoắt thế này, là con chim sẻ nhà ai rơi xuống hố vậy?" Một giọng nói mang theo ý cười vang lên.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Mắt ta sáng lên, lập tức ngồi dậy nhìn cái đầu đang nhô ra phía trên miệng hố: "A Tự!"
A Tự ở phía trên miệng hố, cố nhịn cười hỏi: "Chim sẻ ngốc, đêm hôm khuya khoắt thế này, ở trong hố có vui không?"
"Vui cái gì chứ, ta trèo không lên..." Ta tủi thân bĩu môi. "A Tự, cứu mạng!"
"Cứu mạng, cứu mạng..."
"Biết rồi, biết rồi." A Tự ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt vô cùng phiền chán. "Cứu cứu cứu, đừng có gào nữa."
Lời vừa dứt, A Tự từ trên miệng hố nhảy xuống, tư thế vừa tao nhã vừa đẹp mắt.
Áo trắng bay phấp phới, dưới ánh trăng, những đường vân bạc đẹp mắt trên vạt áo như phát sáng.
Ta há miệng, nhìn A Tự vừa rơi xuống bên cạnh mình hết lần này đến lần khác, nhanh nhẹn đứng dậy xoay một vòng quanh chàng ta: "A Tự! Ngươi biết võ công sao!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thì ra A Tự chính là đại hiệp mà người kể chuyện ở chợ hay kể!
"Ngươi làm thế nào vậy? A Tự, ngươi giỏi quá! Có thể dạy ta không? Bay xuống như đại hiệp vậy! A Tự, dạy ta đi mà..."
A Tự cầm chiếc quạt xếp không rời tay, cổ tay khẽ lật, nhẹ nhàng gõ vào trán ta một cái: "Yên lặng."
Eo chợt thắt lại, hương thơm nhàn nhạt phảng phất quanh mũi, ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị A Tự ôm lên mặt đất.
Sau khi đứng vững, ta mới hoàn hồn, mặt hơi nóng lên, có chút ngại ngùng không dám nhìn A Tự.
Người A Tự thơm quá.
"Nói đi." A Tự buông tay, đứng trước mặt ta.
"Hả?"
A Tự hất cằm: "Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, ở trong hố mọc râu à?"
Trăng thanh gió mát, đêm dịu êm.
Bên bờ ruộng hai bóng người, một ngồi một đứng.
"Cho nên, ngươi không muốn về?" A Tự tựa vào cây hỏi.
"Có thể gặp lại cha mẹ, đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng..." Ta vẻ mặt rối rắm không biết nên nói ra những suy nghĩ trong lòng như thế nào.
"...ta có chút không muốn rời khỏi thôn Mạch Thượng."
"Chim sẻ ngốc!" A Tự hừ một tiếng. "Nói ngươi ngốc, ngươi thật sự ngốc! Kinh thành phồn hoa phú quý, không phải tốt hơn cái thôn này gấp trăm ngàn lần sao!"
"Ta không ngốc!" Ta bất mãn phản bác.
A Tự bĩu môi, không tiếp tục nói móc nữa.
Ta thở dài, chậm rãi nói ra nỗi lo lắng trong lòng: "Bà Lý nói, đợi khi về kinh thành, ta có lẽ sẽ không bao giờ trở lại thôn Mạch Thượng nữa, phải giống như một tiểu thư kinh thành, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, học thêu thùa, đọc sách, có người hầu hạ, cơm ngon áo đẹp."
"Ta cũng biết, kinh thành phồn hoa hơn thôn Mạch Thượng, nhưng ta đến kinh thành, cuộc sống của ta nhất định sẽ tốt hơn ở thôn Mạch Thượng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro