Mặc Hạc
Khuyết Danh
2025-03-23 21:02:22
Chỉ thấy một nam nhân từ đâu xuất hiện, nhấc chân đạp mạnh vào n.g.ự.c Thẩm Nam Tinh.
“Đi c.h.ế.t đi!”
“Đồ cặn bã! Còn dám đến đây cướp người của ta!”
Một cú đá – khiến Thẩm Nam Tinh ngã lăn ra đất.
“Phụ thân! Hay lắm!”
Sau lưng là tiếng reo hò của tiểu tử Thiên Phúc.
Ta nhìn kỹ lại – thiếu niên dịu dàng trong trí nhớ năm nào, giờ đây đang xắn tay áo, gương mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Thẩm Nam Tinh đang nằm sõng soài.
Khi thấy ta nhìn chàng, chàng mới thu lại thần sắc, vội vã lộ vẻ đáng thương nhìn ta.
“Vợ ơi!”
“Ta về rồi đây!”
Người ấy – chính là phu quân mà ta nhung nhớ suốt bao ngày: Mặc Hạc.
19.
Theo lẽ thường, Thừa tướng đương triều bị đánh ngã ngay giữa phố, chuyện này chắc chắn phải đưa lên nha môn.
Nhưng, thứ nhất – xung quanh đây toàn là bằng hữu cũ của phụ thân ta.
Khi quan sai đến hỏi, ai cũng chỉ nói Thừa tướng thân thể yếu nhược, lại còn quỳ giữa trời lạnh để chịu tội, nên mới bị ngất xỉu.
Thứ hai – chuyến ra khơi lần này của Mặc Hạc không phải để làm ăn, mà là… tìm kho báu.
^^
Chàng tiến cống cho Thánh thượng giống khoai lang và khoai tây, có thể nuôi sống cả thiên hạ.
Còn tìm được phương pháp biến cát thành thủy tinh, quý hơn cả luyện kim thành vàng, làm giàu cho quốc khố.
Lại còn phát minh ra thứ vũ khí phát nổ như sấm giữa trời quang, gọi là đạn pháo.
Một bước từ thương nhân, được đặc cách phong làm Quốc công.
Nói thật lòng, ta cũng từng lo chàng vì quá xuất chúng mà bị ganh ghét.
Nhưng Mặc Hạc lại nói – bảo ta cứ yên tâm.
Chàng và Thánh thượng đã cùng uống độc trùng đồng mệnh.
Nếu chàng xảy ra chuyện, người đầu tiên chết… sẽ là Hoàng đế.
Vậy thì Hoàng thượng làm sao dám hại chàng được?
E là người mong chàng sống lâu nhất chính là Thánh thượng kia.
Nghe xong, trong lòng ta vừa kinh hãi, vừa khâm phục.
Cuối cùng, ta chỉ mắng chàng một câu:
“Gan của chàng… mọc ở đâu mà to dữ vậy?!”
Mặc Hạc chỉ cười, lập tức kéo ta vào lòng.
“Nếu ta không to gan, làm sao dám cưới được nàng – con sư tử cái này chứ~”
Nghe vậy, ta không khách khí mà thúc cùi chỏ vào bụng chàng.
Đổi lại là tiếng van xin đáng thương:
“Vợ ơi! Ta sai rồi mà!!”
“Nàng là tim ta! Là gan ta! Là ba phần tư sinh mệnh của ta!”
“Ta chắc chắn kiếp trước đã tu trăm năm mới cưới được nàng!”
“Vợ ơi, ta yêu nàng nhất trần đời!”
Nghe những lời này, mặt ta bỗng chốc nóng bừng.
Dù đã làm phu thê bao lâu, nhưng mỗi lần nghe Mặc Hạc thốt lên ba chữ “ta yêu nàng”, ta vẫn thấy má nóng tai hồng.
“Chàng lại xạo rồi!”
“Cái gì mà tim gan, ba phần tư sinh mệnh… toàn là mấy câu rỗng tuếch của chàng!”
Nhưng chưa kịp mắng hết câu, ta đã bị chàng ôm siết vào lòng.
“Vợ ơi, ta nhớ nàng muốn chết~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rồi, một nụ hôn rơi xuống cổ ta.
Ngoài kia – trăng sáng vằng vặc.
Trong phòng – hai bóng hình quấn quýt không rời.
20. Sau này…
Vì cùng sống tại kinh thành, sau này đôi ba lần, chúng ta lại chạm mặt người Thẩm gia.
Có lần ta cùng Mặc Hạc đi nghe kể chuyện “Lấy Kinh Tây” – chính là do chàng viết.
Ta nghe đến đoạn gay cấn, liền ghé tai hỏi nhỏ, bắt chàng mau kể phần sau.
Mặc Hạc nũng nịu đòi ta hôn một cái mới chịu kể.
Ta không nhịn được hiếu kỳ, liền hôn chàng một cái.
Hôn xong, chàng chỉ tay ra phía đối diện.
Lúc ấy ta mới thấy – trên lầu hai, Thẩm Nam Tinh đang đứng ngây ra, nhìn chúng ta không rời.
Lần khác, cả nhà ta đến tửu lâu Đắc Nguyệt uống trà.
Tiểu muội nghịch ngợm chạy theo một con mèo nhỏ trong lâu, khiến ba người chúng ta phải đuổi theo suốt nửa ngày.
Nào ngờ nó lại va phải Thẩm Lân cũng đang ở đó uống trà.
Thẩm Lân thấy con bé thú vị nên cùng trò chuyện khá lâu.
Mãi đến khi cả nhà ta đến, hắn mới nhận ra – cô bé ấy chính là đứa nhỏ ta từng bế trong lòng năm nào.
Lúc sắp đi, hắn tháo xuống một ngọc bội, bảo là tặng cho tiểu muội, chỉ mong được nghe nó gọi một tiếng “ca ca”.
Nhưng…
“Không được không được! Ca ca lớn ơi, muội không thể gọi huynh là ca ca được đâu!”
Tiểu muội lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.
“Ca ca” là cách xưng hô dành cho người thân trong nhà – chuyện này dù nhà ta không nghiêm ngặt, nhưng tiểu muội vẫn biết giữ phép tắc.
Cuối cùng, Mặc Hạc đành đứng ra:
“Tiểu muội, con có thể gọi ca ca lớn này là ca ca.”
“Vì… hắn cũng xem như người thân của nhà chúng ta.”
Nghe vậy, tiểu muội mới ngoan ngoãn cất tiếng gọi: “Ca ca~”
Chỉ một câu ấy, khiến mắt Thẩm Lân đỏ hoe.
Hắn lập tức quay đầu đi – không ngoái lại nhìn.
Về sau, Thẩm Nam Tinh xin ra trấn giữ biên ải phía Bắc.
Thẩm Lân đi theo, từ đó… không quay về kinh thành nữa.
Còn Mặc Hạc – được Thánh thượng hết sức yêu mến, phủ đệ của ta ngày nào cũng có người mang quà tới.
Nhưng chàng đều phớt lờ, chỉ mê mẩn với những phát minh kỳ lạ, một lòng muốn khiến ta vui vẻ.
Thiên Phúc lớn lên, thuận lợi đỗ Thám hoa, trở thành tài tử số một kinh thành.
Tiểu muội thì thừa hưởng tính cách tinh quái của Mặc Hạc và thiên phú võ nghệ của ông ngoại.
Hai cha con suốt ngày vùi đầu vào mấy món phát minh cổ quái.
Nó bảo – lớn lên sẽ làm Vua Hải Tặc, đi khám phá thế giới ngoài kia.
Còn ta…
Không quản được họ.
Ta chỉ có thể lo cho chính mình.
Dù sao, mỗi người đều có con đường riêng của mình.
Chỉ cần họ có thể sống không thẹn với lòng – thế là đủ rồi.
(̣HẾT)
“Đi c.h.ế.t đi!”
“Đồ cặn bã! Còn dám đến đây cướp người của ta!”
Một cú đá – khiến Thẩm Nam Tinh ngã lăn ra đất.
“Phụ thân! Hay lắm!”
Sau lưng là tiếng reo hò của tiểu tử Thiên Phúc.
Ta nhìn kỹ lại – thiếu niên dịu dàng trong trí nhớ năm nào, giờ đây đang xắn tay áo, gương mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Thẩm Nam Tinh đang nằm sõng soài.
Khi thấy ta nhìn chàng, chàng mới thu lại thần sắc, vội vã lộ vẻ đáng thương nhìn ta.
“Vợ ơi!”
“Ta về rồi đây!”
Người ấy – chính là phu quân mà ta nhung nhớ suốt bao ngày: Mặc Hạc.
19.
Theo lẽ thường, Thừa tướng đương triều bị đánh ngã ngay giữa phố, chuyện này chắc chắn phải đưa lên nha môn.
Nhưng, thứ nhất – xung quanh đây toàn là bằng hữu cũ của phụ thân ta.
Khi quan sai đến hỏi, ai cũng chỉ nói Thừa tướng thân thể yếu nhược, lại còn quỳ giữa trời lạnh để chịu tội, nên mới bị ngất xỉu.
Thứ hai – chuyến ra khơi lần này của Mặc Hạc không phải để làm ăn, mà là… tìm kho báu.
^^
Chàng tiến cống cho Thánh thượng giống khoai lang và khoai tây, có thể nuôi sống cả thiên hạ.
Còn tìm được phương pháp biến cát thành thủy tinh, quý hơn cả luyện kim thành vàng, làm giàu cho quốc khố.
Lại còn phát minh ra thứ vũ khí phát nổ như sấm giữa trời quang, gọi là đạn pháo.
Một bước từ thương nhân, được đặc cách phong làm Quốc công.
Nói thật lòng, ta cũng từng lo chàng vì quá xuất chúng mà bị ganh ghét.
Nhưng Mặc Hạc lại nói – bảo ta cứ yên tâm.
Chàng và Thánh thượng đã cùng uống độc trùng đồng mệnh.
Nếu chàng xảy ra chuyện, người đầu tiên chết… sẽ là Hoàng đế.
Vậy thì Hoàng thượng làm sao dám hại chàng được?
E là người mong chàng sống lâu nhất chính là Thánh thượng kia.
Nghe xong, trong lòng ta vừa kinh hãi, vừa khâm phục.
Cuối cùng, ta chỉ mắng chàng một câu:
“Gan của chàng… mọc ở đâu mà to dữ vậy?!”
Mặc Hạc chỉ cười, lập tức kéo ta vào lòng.
“Nếu ta không to gan, làm sao dám cưới được nàng – con sư tử cái này chứ~”
Nghe vậy, ta không khách khí mà thúc cùi chỏ vào bụng chàng.
Đổi lại là tiếng van xin đáng thương:
“Vợ ơi! Ta sai rồi mà!!”
“Nàng là tim ta! Là gan ta! Là ba phần tư sinh mệnh của ta!”
“Ta chắc chắn kiếp trước đã tu trăm năm mới cưới được nàng!”
“Vợ ơi, ta yêu nàng nhất trần đời!”
Nghe những lời này, mặt ta bỗng chốc nóng bừng.
Dù đã làm phu thê bao lâu, nhưng mỗi lần nghe Mặc Hạc thốt lên ba chữ “ta yêu nàng”, ta vẫn thấy má nóng tai hồng.
“Chàng lại xạo rồi!”
“Cái gì mà tim gan, ba phần tư sinh mệnh… toàn là mấy câu rỗng tuếch của chàng!”
Nhưng chưa kịp mắng hết câu, ta đã bị chàng ôm siết vào lòng.
“Vợ ơi, ta nhớ nàng muốn chết~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rồi, một nụ hôn rơi xuống cổ ta.
Ngoài kia – trăng sáng vằng vặc.
Trong phòng – hai bóng hình quấn quýt không rời.
20. Sau này…
Vì cùng sống tại kinh thành, sau này đôi ba lần, chúng ta lại chạm mặt người Thẩm gia.
Có lần ta cùng Mặc Hạc đi nghe kể chuyện “Lấy Kinh Tây” – chính là do chàng viết.
Ta nghe đến đoạn gay cấn, liền ghé tai hỏi nhỏ, bắt chàng mau kể phần sau.
Mặc Hạc nũng nịu đòi ta hôn một cái mới chịu kể.
Ta không nhịn được hiếu kỳ, liền hôn chàng một cái.
Hôn xong, chàng chỉ tay ra phía đối diện.
Lúc ấy ta mới thấy – trên lầu hai, Thẩm Nam Tinh đang đứng ngây ra, nhìn chúng ta không rời.
Lần khác, cả nhà ta đến tửu lâu Đắc Nguyệt uống trà.
Tiểu muội nghịch ngợm chạy theo một con mèo nhỏ trong lâu, khiến ba người chúng ta phải đuổi theo suốt nửa ngày.
Nào ngờ nó lại va phải Thẩm Lân cũng đang ở đó uống trà.
Thẩm Lân thấy con bé thú vị nên cùng trò chuyện khá lâu.
Mãi đến khi cả nhà ta đến, hắn mới nhận ra – cô bé ấy chính là đứa nhỏ ta từng bế trong lòng năm nào.
Lúc sắp đi, hắn tháo xuống một ngọc bội, bảo là tặng cho tiểu muội, chỉ mong được nghe nó gọi một tiếng “ca ca”.
Nhưng…
“Không được không được! Ca ca lớn ơi, muội không thể gọi huynh là ca ca được đâu!”
Tiểu muội lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.
“Ca ca” là cách xưng hô dành cho người thân trong nhà – chuyện này dù nhà ta không nghiêm ngặt, nhưng tiểu muội vẫn biết giữ phép tắc.
Cuối cùng, Mặc Hạc đành đứng ra:
“Tiểu muội, con có thể gọi ca ca lớn này là ca ca.”
“Vì… hắn cũng xem như người thân của nhà chúng ta.”
Nghe vậy, tiểu muội mới ngoan ngoãn cất tiếng gọi: “Ca ca~”
Chỉ một câu ấy, khiến mắt Thẩm Lân đỏ hoe.
Hắn lập tức quay đầu đi – không ngoái lại nhìn.
Về sau, Thẩm Nam Tinh xin ra trấn giữ biên ải phía Bắc.
Thẩm Lân đi theo, từ đó… không quay về kinh thành nữa.
Còn Mặc Hạc – được Thánh thượng hết sức yêu mến, phủ đệ của ta ngày nào cũng có người mang quà tới.
Nhưng chàng đều phớt lờ, chỉ mê mẩn với những phát minh kỳ lạ, một lòng muốn khiến ta vui vẻ.
Thiên Phúc lớn lên, thuận lợi đỗ Thám hoa, trở thành tài tử số một kinh thành.
Tiểu muội thì thừa hưởng tính cách tinh quái của Mặc Hạc và thiên phú võ nghệ của ông ngoại.
Hai cha con suốt ngày vùi đầu vào mấy món phát minh cổ quái.
Nó bảo – lớn lên sẽ làm Vua Hải Tặc, đi khám phá thế giới ngoài kia.
Còn ta…
Không quản được họ.
Ta chỉ có thể lo cho chính mình.
Dù sao, mỗi người đều có con đường riêng của mình.
Chỉ cần họ có thể sống không thẹn với lòng – thế là đủ rồi.
(̣HẾT)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro