Gả Cho Thứ Tử Là Vị Quyền Thần Tương Lai
Chương 5
Hạ Hạ
2025-02-28 09:45:12
Cảnh tượng gia đình không được che.c yên lành trong mơ thường xuyên ám ảnh ta, khiến ta đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ.
Chỉ sợ người nhà bị cuốn vào vòng xoáy.
"Sao tay nàng lại lạnh thế này?"
Lục Trì Nghiễn ủ tay ta trong lòng bàn tay hắn: "Nương tử, nàng đã nói phu thê là một thể, sau này ta đương nhiên sẽ cùng nàng phụng dưỡng phụ mẫu, kính yêu huynh trưởng."
Ánh mắt hắn dịu dàng, không còn vẻ lạnh nhạt ban đầu, cũng không đáng sợ như trong mơ.
Khiến ta cảm thấy yên lòng.
Sau ngày về nhà mẹ đẻ, Lục Trì Nghiễn liền chuyên tâm đọc sách trong viện.
Sau khi rơi xuống nước, Lục Dương Cẩn bị cảm lạnh, sốt cao không hạ, nằm liệt giường. Lục phu nhân tức giận đến gây sự hai lần, ta đều sai người chắn ở ngoài.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Bà ta đứng ngoài tường mắng chửi không ngừng, ta nghe mà bực bội, liền bảo Thu Vân đánh bà ta một trận rồi đuổi về.
Lục Trì Nghiễn ngẩng đầu lên khỏi quyển sách: "Nương tử tức giận sao?"
"Đương nhiên."
Ta không phải bánh bao chay, mặc người ta nhào nặn mà không đánh trả.
"Về danh nghĩa, bà ta là mẹ chồng của nương tử, nếu đánh mẹ chồng, truyền ra ngoài e là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nương tử."
Hắn bưng trà đưa cho ta: "Nếu nương tử muốn trút giận, khiến bà ta một thời gian không đến gây phiền phức được, ta có một kế."
"Kế gì?"
Lục Trì Nghiễn cười bí hiểm: "Nương tử chờ ta một lát."
Một lúc sau, hắn cầm một bọc vải đen, lại lấy thêm một miếng vải.
"Nương tử đi theo ta."
Ta càng thêm tò mò.
Lục Trì Nghiễn đi đến bên tường nơi Lục phu nhân đang mắng chửi, ném bọc vải trong tay lên cây trong sân.
Vật đó mắc kẹt giữa cành cây, miếng vải đen bọc bên ngoài rơi xuống, lộ ra hình dáng bên trong.
Thì ra là một tổ ong vò vẽ.
Ta kinh ngạc: "Chàng..."
"Nương tử đừng nói gì." Lục Trì Nghiễn khẽ nói, kéo ta ngồi xuống, dùng miếng vải che lên người.
Hành động của hắn nhanh nhẹn, vẻ mặt cũng thoải mái, không hề có chút lo lắng nào.
Tổ ong bị người ta đập phá, cả đàn ong bay ra, vo ve bay về phía bên kia tường.
Cùng lúc đó là tiếng hét thất thanh của Lục phu nhân, tiếng bước chân, tiếng xua đuổi hỗn loạn, ta không nhịn được cười thành tiếng.
Lục Trì Nghiễn cũng cong khóe môi, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Ta hơi ngạc nhiên.
Tuy hắn luôn cười với ta, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy hắn vui vẻ như vậy.
"Nương tử hết giận chưa?"
Lục Trì Nghiễn cười tươi như một chú cún con đang vẫy đuôi, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Mặt ta không khỏi nóng bừng, cúi đầu xuống: "Hơi ngột ngạt."
"Hơi ngột ngạt thật."
Lục Trì Nghiễn đến gần ta: "Khiến hai má nương tử ửng hồng như hoa lựu, xinh đẹp như ráng mây."
Ta vô cùng bối rối, trong lòng như có tiếng trống dồn dập, vội vàng đổi chủ đề: "Ta không nghe thấy tiếng nữa, có phải bọn họ đã chạy xa rồi không?"
Lục Trì Nghiễn nghiêng tai nghe ngóng: "Đúng là đã chạy xa rồi."
"Ta ra ngoài xem, nương tử đừng cử động, cẩn thận bị ong đốt."
Ta vội vàng kéo hắn lại: "Vậy chàng thì sao?"
"Ta có thuốc, ong không dám đến gần."
5
Lục Trì Nghiễn đốt tổ ong đi, rồi xóa sạch dấu vết.
Thật là chu toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ga-cho-thu-tu-la-vi-quyen-than-tuong-lai/chuong-5.html.]
Vốn nghe nói Lục Trì Nghiễn ở Lục gia luôn nhẫn nhục chịu đựng, đánh không trả đòn, mắng không cãi lại.
Ta hỏi hắn: "Chàng rõ ràng có cách khiến Lục phu nhân có khổ mà không nói nên lời, trước đây sao lại phải nhẫn nhịn mọi chuyện?"
"Trước kia ta không để tâm, dù sao cũng chỉ là vài câu nói, không đáng để bận lòng."
Lục Trì Nghiễn lại cầm bút lên: "Nhưng nếu nương tử phải chịu uất ức cùng ta, thì đó chính là sự thất trách của một người phu quân như ta."
Hai chữ "phu quân" hắn nói rất nhẹ, rất nhanh, dường như vẫn còn ngại ngùng.
Nếu hắn lạnh lùng, ta sẽ khiêm tốn.
Nếu hắn e lệ, ta đương nhiên sẽ trêu chọc.
"Phu quân anh minh thần võ, vậy tổ ong đó lấy từ đâu ra?"
Trong mắt Lục Trì Nghiễn lóe lên tia né tránh khó phát hiện: "Một tiểu viện cách đây không xa."
Không nói đến việc hắn làm sao biết được nơi đó và tổ ong, chỉ riêng việc trong chốc lát đã lấy được tổ ong lại còn có cả thuốc phòng ong, thì biết chuyện này không hề đơn giản.
Ta biết Lục Trì Nghiễn còn có thân phận khác, nhưng nếu hỏi nhiều khiến hắn nghi ngờ, e rằng sẽ rước họa vào thân, nên đành nói: "Thì ra là vậy."
Ta không truy hỏi đến cùng, Lục Trì Nghiễn ngược lại hỏi: "Nương tử không còn gì muốn hỏi nữa sao?"
Ta rõ ràng còn muốn hỏi, biết thêm về hắn một phần, biết đâu có thể tránh được tai họa sau này.
Nhưng ta không dám nóng vội, suy đoán tâm ý của hắn rồi cẩn thận nói: "Phu quân có cách của phu quân, ta đương nhiên sẽ không hỏi nhiều."
Lục Trì Nghiễn nhìn chằm chằm vào ta, đôi mắt dần dần tối lại như ngọn nến sắp tắt.
Hắn ngồi bên bàn đọc sách viết chữ, còn ta ngồi bên cửa sổ ngắm hoa cẩm chướng, tâm hồn lơ đãng.
Buổi tối khi dùng bữa, Thu Vân hỏi tại sao hai người lại giận dỗi nhau, ta không biết trả lời thế nào.
Có lẽ là câu trả lời chiều nay của ta khiến Lục Trì Nghiễn không hài lòng.
Ta sợ nói nhiều lại phản tác dụng, chỉ nói về món ăn, Lục Trì Nghiễn ậm ừ cho qua chuyện.
Cho đến tận lúc lên giường đi ngủ, vẫn lạnh nhạt xa cách.
Ta nằm nghiêng quay vào trong, trong lòng suy nghĩ làm sao để chuyện này trôi qua, phu thê bất hòa là chuyện nhỏ, nếu vì vậy mà giấc mơ kia tái hiện, ta mới thật sự hối hận không kịp.
Lục Trì Nghiễn đột nhiên xoay người, vòng tay ôm lấy ta.
Lưng ta bỗng nhiên chạm vào lồng n.g.ự.c ấm áp của hắn, tim ta đập nhanh hơn.
Lục Trì Nghiễn vùi mặt vào cổ ta: "Nương tử nhìn ta như thế nào?"
"Ý chàng là sao?"
Ta thật sự không hiểu: "Chàng là phu quân của ta."
"Vậy nương tử biết ta có điều giấu giếm, sao không hỏi?"
"Ai cũng có chuyện không muốn nói ra, sao chuyện gì cũng phải đào bới đến cùng?"
Nói đến đây, ta dần dần hiểu ra.
Lục Trì Nghiễn không phải tức giận vì ta hỏi nhiều, mà là vì ta không hỏi.
Hắn ôm chặt hơn, giọng nói có chút tủi thân: "Ta nghĩ ta và nương tử nên tâm đầu ý hợp, không giấu giếm điều gì, nếu nương tử cứ câu nệ lễ nghi như vậy, trong lòng sẽ có khoảng cách. Nương tử nhà người ta, dù phu quân có giấu nửa đồng tiền cũng phải lôi ra."
Ta không khỏi bật cười, hắn ba hoa chích chòe, lại biến thành lỗi của ta, không nhìn ra được tấm chân tình của hắn.
Đây cũng chính là cơ hội.
Ta xoay người nhìn hắn: "Nếu phu quân muốn nói rõ sự thật, vậy ta sẽ lắng nghe."
Ánh mắt Lục Trì Nghiễn trong sáng: "Những chuyện này, rất ít người biết."
"Mẫu thân ta từng có bằng hữu giang hồ, đều là những cao thủ võ công cái thế anh hùng. Ta tám tuổi mới biết sự tồn tại của họ, từ đó đi theo họ học tập, học đủ thứ trên đời. Tư chất ta không tốt lắm, võ công bình thường, chỉ khinh công và ám khí hơi khá một chút."
"Nơi lấy tổ ong hôm nay, chính là chỗ của một vị sư phụ chuyên nuôi côn trùng độc, rắn rết. Nơi đó cách ta không xa, ta có thể đi về trong chốc lát."
"Lục phu nhân ngày thường thích mật ong, yến sào, trâm cài son phấn, trên người toàn mùi thơm ngọt, nên ta mới dùng cách này."
Thì ra là vậy, thảo nào sau này hắn bước vào quan trường, trong thời gian ngắn đã có thể xây dựng mạng lưới tin tức khắp thiên hạ, từ giang hồ đến triều đình, đây chẳng phải là một trợ lực rất lớn cho hắn sao.
"Nương tử, ta nhất định sẽ không để nàng phải chịu uất ức." Lục Trì Nghiễn nhẹ nhàng chạm trán vào trán ta, vô cùng chân thành. "Sau này tất cả vinh hoa phú quý ta đều sẽ cho nàng, cho nên nàng, nàng đừng..."
"Đừng làm gì?"
"Không có gì." Vừa nói muốn thành thật, giờ lại ấp úng, còn đỏ mặt một cách đáng ngờ.
"Sau này nương tử sẽ biết."
Chỉ sợ người nhà bị cuốn vào vòng xoáy.
"Sao tay nàng lại lạnh thế này?"
Lục Trì Nghiễn ủ tay ta trong lòng bàn tay hắn: "Nương tử, nàng đã nói phu thê là một thể, sau này ta đương nhiên sẽ cùng nàng phụng dưỡng phụ mẫu, kính yêu huynh trưởng."
Ánh mắt hắn dịu dàng, không còn vẻ lạnh nhạt ban đầu, cũng không đáng sợ như trong mơ.
Khiến ta cảm thấy yên lòng.
Sau ngày về nhà mẹ đẻ, Lục Trì Nghiễn liền chuyên tâm đọc sách trong viện.
Sau khi rơi xuống nước, Lục Dương Cẩn bị cảm lạnh, sốt cao không hạ, nằm liệt giường. Lục phu nhân tức giận đến gây sự hai lần, ta đều sai người chắn ở ngoài.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Bà ta đứng ngoài tường mắng chửi không ngừng, ta nghe mà bực bội, liền bảo Thu Vân đánh bà ta một trận rồi đuổi về.
Lục Trì Nghiễn ngẩng đầu lên khỏi quyển sách: "Nương tử tức giận sao?"
"Đương nhiên."
Ta không phải bánh bao chay, mặc người ta nhào nặn mà không đánh trả.
"Về danh nghĩa, bà ta là mẹ chồng của nương tử, nếu đánh mẹ chồng, truyền ra ngoài e là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nương tử."
Hắn bưng trà đưa cho ta: "Nếu nương tử muốn trút giận, khiến bà ta một thời gian không đến gây phiền phức được, ta có một kế."
"Kế gì?"
Lục Trì Nghiễn cười bí hiểm: "Nương tử chờ ta một lát."
Một lúc sau, hắn cầm một bọc vải đen, lại lấy thêm một miếng vải.
"Nương tử đi theo ta."
Ta càng thêm tò mò.
Lục Trì Nghiễn đi đến bên tường nơi Lục phu nhân đang mắng chửi, ném bọc vải trong tay lên cây trong sân.
Vật đó mắc kẹt giữa cành cây, miếng vải đen bọc bên ngoài rơi xuống, lộ ra hình dáng bên trong.
Thì ra là một tổ ong vò vẽ.
Ta kinh ngạc: "Chàng..."
"Nương tử đừng nói gì." Lục Trì Nghiễn khẽ nói, kéo ta ngồi xuống, dùng miếng vải che lên người.
Hành động của hắn nhanh nhẹn, vẻ mặt cũng thoải mái, không hề có chút lo lắng nào.
Tổ ong bị người ta đập phá, cả đàn ong bay ra, vo ve bay về phía bên kia tường.
Cùng lúc đó là tiếng hét thất thanh của Lục phu nhân, tiếng bước chân, tiếng xua đuổi hỗn loạn, ta không nhịn được cười thành tiếng.
Lục Trì Nghiễn cũng cong khóe môi, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Ta hơi ngạc nhiên.
Tuy hắn luôn cười với ta, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy hắn vui vẻ như vậy.
"Nương tử hết giận chưa?"
Lục Trì Nghiễn cười tươi như một chú cún con đang vẫy đuôi, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Mặt ta không khỏi nóng bừng, cúi đầu xuống: "Hơi ngột ngạt."
"Hơi ngột ngạt thật."
Lục Trì Nghiễn đến gần ta: "Khiến hai má nương tử ửng hồng như hoa lựu, xinh đẹp như ráng mây."
Ta vô cùng bối rối, trong lòng như có tiếng trống dồn dập, vội vàng đổi chủ đề: "Ta không nghe thấy tiếng nữa, có phải bọn họ đã chạy xa rồi không?"
Lục Trì Nghiễn nghiêng tai nghe ngóng: "Đúng là đã chạy xa rồi."
"Ta ra ngoài xem, nương tử đừng cử động, cẩn thận bị ong đốt."
Ta vội vàng kéo hắn lại: "Vậy chàng thì sao?"
"Ta có thuốc, ong không dám đến gần."
5
Lục Trì Nghiễn đốt tổ ong đi, rồi xóa sạch dấu vết.
Thật là chu toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ga-cho-thu-tu-la-vi-quyen-than-tuong-lai/chuong-5.html.]
Vốn nghe nói Lục Trì Nghiễn ở Lục gia luôn nhẫn nhục chịu đựng, đánh không trả đòn, mắng không cãi lại.
Ta hỏi hắn: "Chàng rõ ràng có cách khiến Lục phu nhân có khổ mà không nói nên lời, trước đây sao lại phải nhẫn nhịn mọi chuyện?"
"Trước kia ta không để tâm, dù sao cũng chỉ là vài câu nói, không đáng để bận lòng."
Lục Trì Nghiễn lại cầm bút lên: "Nhưng nếu nương tử phải chịu uất ức cùng ta, thì đó chính là sự thất trách của một người phu quân như ta."
Hai chữ "phu quân" hắn nói rất nhẹ, rất nhanh, dường như vẫn còn ngại ngùng.
Nếu hắn lạnh lùng, ta sẽ khiêm tốn.
Nếu hắn e lệ, ta đương nhiên sẽ trêu chọc.
"Phu quân anh minh thần võ, vậy tổ ong đó lấy từ đâu ra?"
Trong mắt Lục Trì Nghiễn lóe lên tia né tránh khó phát hiện: "Một tiểu viện cách đây không xa."
Không nói đến việc hắn làm sao biết được nơi đó và tổ ong, chỉ riêng việc trong chốc lát đã lấy được tổ ong lại còn có cả thuốc phòng ong, thì biết chuyện này không hề đơn giản.
Ta biết Lục Trì Nghiễn còn có thân phận khác, nhưng nếu hỏi nhiều khiến hắn nghi ngờ, e rằng sẽ rước họa vào thân, nên đành nói: "Thì ra là vậy."
Ta không truy hỏi đến cùng, Lục Trì Nghiễn ngược lại hỏi: "Nương tử không còn gì muốn hỏi nữa sao?"
Ta rõ ràng còn muốn hỏi, biết thêm về hắn một phần, biết đâu có thể tránh được tai họa sau này.
Nhưng ta không dám nóng vội, suy đoán tâm ý của hắn rồi cẩn thận nói: "Phu quân có cách của phu quân, ta đương nhiên sẽ không hỏi nhiều."
Lục Trì Nghiễn nhìn chằm chằm vào ta, đôi mắt dần dần tối lại như ngọn nến sắp tắt.
Hắn ngồi bên bàn đọc sách viết chữ, còn ta ngồi bên cửa sổ ngắm hoa cẩm chướng, tâm hồn lơ đãng.
Buổi tối khi dùng bữa, Thu Vân hỏi tại sao hai người lại giận dỗi nhau, ta không biết trả lời thế nào.
Có lẽ là câu trả lời chiều nay của ta khiến Lục Trì Nghiễn không hài lòng.
Ta sợ nói nhiều lại phản tác dụng, chỉ nói về món ăn, Lục Trì Nghiễn ậm ừ cho qua chuyện.
Cho đến tận lúc lên giường đi ngủ, vẫn lạnh nhạt xa cách.
Ta nằm nghiêng quay vào trong, trong lòng suy nghĩ làm sao để chuyện này trôi qua, phu thê bất hòa là chuyện nhỏ, nếu vì vậy mà giấc mơ kia tái hiện, ta mới thật sự hối hận không kịp.
Lục Trì Nghiễn đột nhiên xoay người, vòng tay ôm lấy ta.
Lưng ta bỗng nhiên chạm vào lồng n.g.ự.c ấm áp của hắn, tim ta đập nhanh hơn.
Lục Trì Nghiễn vùi mặt vào cổ ta: "Nương tử nhìn ta như thế nào?"
"Ý chàng là sao?"
Ta thật sự không hiểu: "Chàng là phu quân của ta."
"Vậy nương tử biết ta có điều giấu giếm, sao không hỏi?"
"Ai cũng có chuyện không muốn nói ra, sao chuyện gì cũng phải đào bới đến cùng?"
Nói đến đây, ta dần dần hiểu ra.
Lục Trì Nghiễn không phải tức giận vì ta hỏi nhiều, mà là vì ta không hỏi.
Hắn ôm chặt hơn, giọng nói có chút tủi thân: "Ta nghĩ ta và nương tử nên tâm đầu ý hợp, không giấu giếm điều gì, nếu nương tử cứ câu nệ lễ nghi như vậy, trong lòng sẽ có khoảng cách. Nương tử nhà người ta, dù phu quân có giấu nửa đồng tiền cũng phải lôi ra."
Ta không khỏi bật cười, hắn ba hoa chích chòe, lại biến thành lỗi của ta, không nhìn ra được tấm chân tình của hắn.
Đây cũng chính là cơ hội.
Ta xoay người nhìn hắn: "Nếu phu quân muốn nói rõ sự thật, vậy ta sẽ lắng nghe."
Ánh mắt Lục Trì Nghiễn trong sáng: "Những chuyện này, rất ít người biết."
"Mẫu thân ta từng có bằng hữu giang hồ, đều là những cao thủ võ công cái thế anh hùng. Ta tám tuổi mới biết sự tồn tại của họ, từ đó đi theo họ học tập, học đủ thứ trên đời. Tư chất ta không tốt lắm, võ công bình thường, chỉ khinh công và ám khí hơi khá một chút."
"Nơi lấy tổ ong hôm nay, chính là chỗ của một vị sư phụ chuyên nuôi côn trùng độc, rắn rết. Nơi đó cách ta không xa, ta có thể đi về trong chốc lát."
"Lục phu nhân ngày thường thích mật ong, yến sào, trâm cài son phấn, trên người toàn mùi thơm ngọt, nên ta mới dùng cách này."
Thì ra là vậy, thảo nào sau này hắn bước vào quan trường, trong thời gian ngắn đã có thể xây dựng mạng lưới tin tức khắp thiên hạ, từ giang hồ đến triều đình, đây chẳng phải là một trợ lực rất lớn cho hắn sao.
"Nương tử, ta nhất định sẽ không để nàng phải chịu uất ức." Lục Trì Nghiễn nhẹ nhàng chạm trán vào trán ta, vô cùng chân thành. "Sau này tất cả vinh hoa phú quý ta đều sẽ cho nàng, cho nên nàng, nàng đừng..."
"Đừng làm gì?"
"Không có gì." Vừa nói muốn thành thật, giờ lại ấp úng, còn đỏ mặt một cách đáng ngờ.
"Sau này nương tử sẽ biết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro