Em Như Mùa Hạ

Chương 6

Xoài Chua Sữa Chua

2025-03-23 15:03:30

Lâm Hạ ngã quỵ xuống đất.

 

Giang Thanh Dã thờ ơ đứng dậy rời đi.

 

Thân phận và địa vị hoàn toàn không tương xứng, một cô gái ngây thơ bước chân vào giới hào môn đầy toan tính, Lâm Hạ không thể nào chống đỡ nổi.

 

Hiện thực không phải truyện cổ tích.

 

Cinderella có thể cưới hoàng tử và hạnh phúc trọn đời, vì bản thân cô vốn là con gái của một bá tước.

 

Còn Lâm Hạ, ngoài tình yêu mù quáng, cô chẳng có gì cả.

 

Chỉ cần một chiêu đơn giản của Thẩm Uyển Dung cũng có thể khiến cô không ngóc đầu lên nổi.

 

Những bộ váy cao cấp bị hắt rượu vang, những chiếc túi da quý hiếm bị cào rách, đôi giày cao gót hàng hiệu bị giẫm nát.

 

Đắt đỏ nhưng mong manh.

 

Giống như tình cảm của Giang Thanh Dã.

 

Lâm Hạ không thể với tới.

 

10

 

Giang Nguyễn vẫn đang mắng chửi.

 

"Cái loại rác rưởi ai cũng có thể giẫm đạp, vậy mà anh ta còn hoài niệm cái gì? Diễn trò cho ai xem chứ? Đầu óc có vấn đề à?"

 

"Loại tiện nhân này c.h.ế.t rồi thì thôi, nếu còn sống, tôi nhất định sẽ tát c.h.ế.t cô ta! Biết mình là hạng người gì không?"

 

Chị gái à, đây chẳng phải là bắt nạt sao?

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi nghe mà tức giận, không nhịn được mà đứng thẳng dậy.

 

"Rào—"

 

Tiếng nước xả từ bồn cầu tự động vang lên.

 

Cuộc trò chuyện lập tức im bặt, Giang Nguyễn lao tới, đập mạnh vào cửa.

 

"Ai trốn trong đó? Dám nghe lén tôi nói chuyện? Cút ra ngay!"

 

Hỏng rồi.

 

Tôi chần chừ vài giây, sau đó nặn ra một nụ cười, mở cửa bước ra.

 

"Xin lỗi nhé, tôi chỉ đi vệ sinh, không cố ý nghe các cô—"

 

"Lâm Hạ!"

 

Giang Nguyễn hét lên thất thanh.

 

Cô ta lùi về sau mấy bước, hoảng hốt chỉ thẳng vào mặt tôi, quay sang hỏi Thẩm Uyển Dung.

 

"Chị Thẩm, có phải tôi nhìn nhầm không? Chị xem đi, có phải cô ta là Lâm Hạ không?"

 

Sắc mặt Thẩm Uyển Dung lập tức tái nhợt, m.á.u rút hết khỏi gương mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cô ta loạng choạng bám lấy cánh tay Giang Nguyễn, thân thể run lên bần bật, nước mắt từng giọt to rơi xuống má.

 

"Tôi biết mà, tôi biết mà! Hôm nay Giang Thanh Dã có gì đó rất khác thường, thì ra là vì cô— các người—"

 

Cô ta vừa khóc vừa lắp bắp, không nói nên lời.

 

Giang Nguyễn nổi giận, giơ chiếc túi xách lên định đập vào tôi.

 

"Quả nhiên là tai họa sống dai! Đồ tiện nhân, cô đi c.h.ế.t đi!"

 

Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy tôi, như thể rơi vào một vùng nước sâu.

 

Xung quanh dường như có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo, những lời chế giễu và cười cợt như những cơn sóng dữ dội, không ngừng nhấn chìm tôi.

 

Tôi sắp không thở nổi.

 

Một bàn tay lớn vươn đến trước mắt tôi, khuôn mặt ôn hòa của Hứa Thụ xuất hiện.

 

"Tiểu Hạ, đừng sợ, có anh ở đây rồi. Không ai có thể làm hại em."

 

"Đừng trốn trong tủ nữa, ra ngoài đi, được không?"

 

11

 

Khoảng thời gian vừa tỉnh lại trong bệnh viện, không biết vì sao tôi có phản ứng căng thẳng cực kỳ nghiêm trọng.

 

Tôi sợ đám đông, sợ người khác nói chuyện, thậm chí sợ ánh sáng.

 

Tôi luôn có thói quen trốn vào trong tủ quần áo, co người lại thành một khối.

 

Là Hứa Thụ đã nắm lấy tay tôi, cùng tôi bước ra khỏi bóng tối.

 

Anh ấy nói tôi không hề yếu đuối, không phải là vô dụng, tôi chỉ đơn giản là một người lương thiện mà thôi.

 

Người lương thiện, thà để lưỡi d.a.o hướng về phía mình, cũng không muốn làm tổn thương người khác.

 

Tận sâu trong tiềm thức, tôi luôn cảm thấy mình kém hơn người khác, không được trân trọng, là kẻ có thể bị hy sinh bất cứ lúc nào.

 

Hứa Thụ ôm chặt lấy tôi, liên tục nói rằng tôi có ý nghĩa quan trọng với anh ấy như thế nào.

 

"Tiểu Hạ, em là người quan trọng nhất với anh. Nếu có ai bắt nạt em, anh sẽ rất đau lòng."

 

"Nếu sự lương thiện không được tôn trọng, vậy thì hãy học cách khiến nó mọc ra gai, được không?"

 

Anh ấy dẫn tôi đi chợ, dạy tôi mặc cả, dạy tôi tranh cãi với người bán hàng.

 

Anh ấy dạy tôi cách phản kháng, cách đánh trả.

 

Đôi khi, khi hai người có quan điểm khác nhau, anh ấy sẽ dí sát mặt vào tôi, cười cợt khiêu khích:

 

"Đánh anh đi?"

 

"Đánh anh, anh sẽ nghe theo em."

 

Tôi bị anh ấy chọc tức, có lần thực sự giơ tay tát anh ấy một cái.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Em Như Mùa Hạ

Số ký tự: 0