Chương 20
Cacia1996
2025-03-03 11:16:05
Đây là ngày buồn nhất của Harry kể từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu. Tất nhiên, kể từ khi trở lại đường Privet, cậu vẫn luôn cảm thấy 'buồn bực'.
Ngay khi gia đình Dursley đón cậu từ nhà ga về nhà, gần như lập tức, dượng Vernon đã khóa hết tất cả đồ đạc liên quan đến phép thuật của cậu lại. Hedwig bị nhốt trong lồng, không được bay ra ngoài — cô nàng đã phản đối nhiều lần, mỗi lần vỗ cánh đều khiến dượng Vernon nổi giận mắng mỏ. Ban đầu, Harry còn giả vờ dùng phép thuật để dọa Dudley, và cảnh tượng Dudley hoảng hốt chạy tán loạn khiến cậu rất vui. Nhưng lâu dần, dì Petunia nhận ra trò này, thế là họ phạt cậu làm việc nhà — nếu không làm xong thì không được ăn. Lẽ ra thế giới pháp thuật phải nhìn thấy cảnh này mới đúng, xem thử 'Cậu Bé Sống Sót' thực sự đang sống thế nào. Harry tự giễu mình khi quỳ xuống lau sàn.
Harry nhớ Hogwarts da diết — nhớ những chiếc giường bốn cọc mềm mại trong ký túc xá, nhớ những lối đi bí mật mà cậu từng lang thang cùng cặp song sinh nhà Weasley, nhớ những bữa ăn phong phú trong Đại Sảnh Đường, nhớ Quidditch và những chuyến bay lượn, thậm chí còn nhớ cả Khu Rừng Cấm với những ký ức không mấy vui vẻ... Cậu nhớ đến mức lòng đau quặn lại. Ở nhà Dursley, cậu chẳng thể tiếp xúc với bất cứ thứ gì liên quan đến phép thuật, càng không thể tìm hiểu về cách nâng cao sức mạnh của mình. Cảm giác bất lực này khiến Harry vô cùng bực bội. Nếu Voldemort quay lại vào học kỳ tới, ngoài lá bùa hộ mệnh mà cha mẹ cậu đã để lại bằng tình yêu và sinh mạng của họ, cậu chẳng có một biện pháp nào khác.
Suốt kỳ nghỉ hè, Harry không nhận được một lá thư nào, dù chỉ một bức. Có lẽ cả năm học trước đây chỉ là một giấc mơ dài, một khi tỉnh dậy, cậu đã hoàn toàn bị cắt đứt khỏi thế giới đó. Hồi sớm, Dudley đã chế nhạo cậu, nói rằng ở cái 'thế giới ma quái' đó, Harry chẳng có lấy một người bạn. Cậu đã định phản bác, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được lời nào, có lẽ là, nó nói đúng, cậu thật sự chẳng có một người bạn nào cả.
Quay lại ngày hôm nay, đó là sinh nhật thứ mười hai của Harry. Gia đình Dursley ăn mặc vô cùng trang trọng, sàn nhà được lau sạch đến mức sáng bóng như gương, nhà bếp đã chuẩn bị sẵn một bữa tối thịnh soạn, trên bàn là một chiếc bánh kem tinh xảo, thịt nướng trong lò vẫn đang kêu xèo xèo. Nhưng tất cả những thứ này không liên quan gì đến Harry cả — phần của cậu chỉ là một miếng bánh mì khô khó nuốt và ít phô mai.
Tối nay, dượng Vernon sẽ tiếp một vị khách quan trọng. Họ dự định nhốt Harry trên lầu và yêu cầu cậu phải hoàn toàn im lặng, giả vờ như không hề tồn tại. Nhưng Harry còn chưa kịp ăn xong phần ăn ít ỏi của mình, chuông cửa đã vang lên — sớm hơn gần một tiếng so với kế hoạch của dượng. Dì Petunia vội vàng giật lấy miếng bánh mì trong tay Harry và đẩy cậu lên tầng. Dượng Vernon luống cuống chỉnh lại quần áo của mình. Khi bóng Harry vừa khuất sau góc cầu thang, dượng lập tức nở nụ cười niềm nở rồi mở cửa.
"Xin hỏi, Harry Potter có sống ở đây không?" Một giọng nữ êm ái vang lên. Harry nghe thấy tên mình, lập tức dừng bước, nấp vào góc cầu thang để lắng nghe.
"Không có! Bà nhầm rồi!" Dượng Vernon thô lỗ nói, định đóng cửa lại ngay.
"Nhưng đây rõ ràng là số 4 đường Privet mà!" Một giọng nói không vui vang lên. Là Draco! Harry nhận ra ngay lập tức, liền chạy xuống cầu thang.
Draco đứng trước cửa, khoác một chiếc áo chùng đen ngắn, mái tóc bạch kim vẫn được vuốt keo chỉnh tề trên đỉnh đầu, khuôn mặt đầy vẻ sốt ruột. Trong tay hắn là một chiếc hộp quà gói rất đẹp. Phía sau Draco là một quý bà mặc váy dài màu xanh lục sẫm, đội mũ dạ đen, khuôn mặt che một nửa bởi mạng che mặt. Bàn tay đang đặt trên vai Draco đeo một đôi găng tay ren đen — chính là Phu nhân Malfoy.
"Draco! Sao cậu lại đến đây?" Harry không để ý đến vẻ mặt chán ghét của gia đình Dursley, nhảy xuống mấy bậc cầu thang cuối cùng và lao ra cửa.
"Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của cậu sao? Cả kỳ nghỉ hè, một bức thư cũng không trả lời, như thể cậu đã biến mất vậy. Tôi chỉ nghĩ đến việc đến xem cậu có sao không. Các cậu đang chuẩn bị tiệc sinh nhật phải không?" Draco nhìn gia đình Dursley ăn mặc sang trọng, rồi liếc nhìn Harry, người đang mặc một chiếc áo phông rộng, "Nhưng sao cậu lại ăn mặc giống như một con yêu tinh nhà thế?"
"Mày dám! Mày dám đưa những người ở đó về đây sao!" Petunia trong nhà ôm lấy Dudley và hét lên. Vernon tức giận muốn kéo Harry vào trong.
"Xin hãy tôn trọng một chút." Phu nhân Malfoy rút đũa phép và chỉ vào tay Vernon đang kéo Harry, Vernon hoảng sợ hét lên rồi lập tức buông tay.
"Vậy ra đây là nơi cậu sống à." Draco nhìn vào trong nhà, vẻ mặt càng thêm chán ghét, đôi môi mỏng mím lại, hai lông mày gần như nhíu lại, "Salazar à, cậu làm sao có thể chịu đựng được những tên Muggle ngớ ngẩn này chứ."
"Harry, nếu con muốn, con có thể về Thái ấp Malfoy với ta. Ta thấy nơi này thực sự không hợp với con đâu." Phu nhân Malfoy liếc nhìn qua nhà, rồi nhẹ nhàng nói với Harry.
Harry quá khát vọng được rời khỏi nhà Dursley, gần như không do dự mà đồng ý ngay. Chưa kịp để gia đình Dursley phản ứng, phu nhân Malfoy vung đũa phép và niệm một câu thần chú. Cánh cửa của phòng chứa hành lý của Harry bị va mạnh vào, tạo ra tiếng ầm ầm, Dudley hoảng sợ chạy về phía mẹ Petunia, còn Vernon thì tái mặt.
Phu nhân Malfoy không thèm để ý đến gia đình Dursley, lại niệm thêm một câu thần chú nữa, cánh cửa mở ra, hành lý của Harry bay ra ngoài nguyên vẹn, lồng của Hedwig cũng từ trên lầu bay xuống, Harry ôm chặt lấy nó.
"Một quên toàn không."
Phu nhân Malfoy không nói nhiều với gia đình Dursley nữa, chỉnh sửa trí nhớ của họ, Harry cảm thấy động tác của bà như đang chỉ huy một bản nhạc tuyệt vời. Gia đình Dursley đứng bất động, Harry đóng cửa lại và theo mẹ con nhà Malfoy rời khỏi ngôi nhà đó.
.
"Cái này cho cậu." Draco đưa một hộp quà đã cầm sẵn trong tay cho Harry, "Sao cậu không trả lời thư tôi, mẹ tôi đã muốn mời cậu đến thăm lâu rồi, tôi cũng đã gửi cho cậu rất nhiều thư."
Nghe Draco nói vậy, Harry cảm thấy ấm áp trong lòng, Draco đã gửi thư cho cậu, không quên cậu, còn muốn mời cậu đến thăm như những người bạn làm vậy. Tất cả những gì đã xảy ra năm ngoái không phải là tưởng tượng của cậu, Draco thật sự là bạn của cậu.
"Cậu cũng thấy thái độ của họ mà, mình nghĩ họ đã đốt hết thư của mình rồi, khi thư nhập học của Hogwarts đến hồi năm ngoái họ cũng đã làm vậy." Harry nhún vai, nhận lấy hộp quà. Tháng trước, sau khi trở về từ Rừng Cấm, cơn đau đầu kéo dài làm cho cậu không thể tập trung, hoàn toàn quên mất sinh nhật của Draco. Nhớ lại chuyện này, Harry ngượng ngùng nói: "Cảm ơn, sinh nhật của cậu tháng trước sinh nhật mình hoàn toàn quên mất, món quà để khi bắt đầu năm học mình tặng cậu nhé?"
"Bỏ đi, làm gì có chuyện ba tháng sau mới tặng quà sinh nhật, tôi cũng chẳng thiếu gì." Draco vẫy tay không quan tâm.
Lúc này, Phu nhân Malfoy đang đi phía trước bỗng dừng lại, họ đã đến một khu đất vắng. "Được rồi, các nco, có gì để chúng ta về nhà rồi hẵng nói, bây giờ nắm tay ta nhé."
Lúc này đi ở phía trước Malfoy phu nhân ngừng lại, bọn họ tới rồi một chỗ không ai đất trống. "Hảo các nam hài, có nói cái gì chúng ta trở về rồi nói sau, hiện tại dắt lấy tay của ta." Harry cảm thấy hoang mang, đi theo Draco dắt lấy Malfoy phu nhân tay. Harry cảm thấy bối rối, do dự một lát rồi vội vàng nắm lấy tay bà.
Đột nhiên một cơn xoay tròn mạnh mẽ, như thể có một cái móc kéo mạnh sau rốn của Harry khiến cậu bay lên, toàn thân như bay trong gió, không thể nhìn rõ gì. Đến khi gió ngừng, Harry loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
Trước mắt là một biệt thự tráng lệ, xung quanh ngôi nhà là khu vườn được thiết kế tỉ mỉ, mặc dù là mùa hè, nhưng dọc theo bức tường có một hàng hoa thủy tiên nở rực rỡ; trong vườn có vài con công trắng đang đi dạo, cánh cổng sắt dẫn vào con đường chính của ngôi nhà, ở giữa là một đài phun nước. Harry ngồi trên đất, mắt mở to, chưa bao giờ cậu thấy một Thái ấp xa hoa đến thế.
"Này, Potter, là lần đầu dùng Khóa Cảng chứ gì, hay bị nhà tôi làm cho choáng ngợp rồi?" Harry tỉnh lại, Draco đứng trước mặt, cúi xuống nhìn cậu với vẻ trêu chọc.
"Rồng nhỏ, chú ý phép tắc." Phu nhân Malfoy vỗ nhẹ vào Draco, đỡ Harry đứng dậy, "Chúng ta vào nhà thôi, hành lý sẽ có nhà yêu tinh đưa vào, Dobby!"
Harry nghe thấy một tiếng "phập", một sinh vật có tai như dơi, mắt như quả bóng tennis xuất hiện trước mặt họ, nhìn Harry với vẻ mặt hoảng sợ.
"Ha... ngài Harry Potter!" Dobby phát ra tiếng nói chói tai, "Dobby gặp được ngài Harry Potter, Dobby thật sự quá vinh hạnh!"
"Cậu sao lại biết tôi?" Harry nhìn sinh vật kỳ lạ trước mặt đầy tò mò.
"Không ai là không biết ngài Harry Potter, hơn nữa thiếu gia thường xuyên nhắc đến ngài Harry Potter, nói..."
"Dobby!" Draco cắt ngang, "Ai cho phép ngươi nói nhiều như vậy!" Làm bộ như sắp nhấc chân đá nó.
"Thường xuyên nhắc đến mình à, ha!" Harry giữ lấy Draco, cười xấu xa một cách tinh quái, nhìn về phía Draco, "Mình không biết cậu nghĩ về mình như vậy đấy."
"Ai mà nghĩ về cậu! Đừng tự cao tự đại như vậy!" Draco đỏ mặt tía tai, hất tay Harry ra và bước nhanh về phía ngôi nhà.
Ngay khi gia đình Dursley đón cậu từ nhà ga về nhà, gần như lập tức, dượng Vernon đã khóa hết tất cả đồ đạc liên quan đến phép thuật của cậu lại. Hedwig bị nhốt trong lồng, không được bay ra ngoài — cô nàng đã phản đối nhiều lần, mỗi lần vỗ cánh đều khiến dượng Vernon nổi giận mắng mỏ. Ban đầu, Harry còn giả vờ dùng phép thuật để dọa Dudley, và cảnh tượng Dudley hoảng hốt chạy tán loạn khiến cậu rất vui. Nhưng lâu dần, dì Petunia nhận ra trò này, thế là họ phạt cậu làm việc nhà — nếu không làm xong thì không được ăn. Lẽ ra thế giới pháp thuật phải nhìn thấy cảnh này mới đúng, xem thử 'Cậu Bé Sống Sót' thực sự đang sống thế nào. Harry tự giễu mình khi quỳ xuống lau sàn.
Harry nhớ Hogwarts da diết — nhớ những chiếc giường bốn cọc mềm mại trong ký túc xá, nhớ những lối đi bí mật mà cậu từng lang thang cùng cặp song sinh nhà Weasley, nhớ những bữa ăn phong phú trong Đại Sảnh Đường, nhớ Quidditch và những chuyến bay lượn, thậm chí còn nhớ cả Khu Rừng Cấm với những ký ức không mấy vui vẻ... Cậu nhớ đến mức lòng đau quặn lại. Ở nhà Dursley, cậu chẳng thể tiếp xúc với bất cứ thứ gì liên quan đến phép thuật, càng không thể tìm hiểu về cách nâng cao sức mạnh của mình. Cảm giác bất lực này khiến Harry vô cùng bực bội. Nếu Voldemort quay lại vào học kỳ tới, ngoài lá bùa hộ mệnh mà cha mẹ cậu đã để lại bằng tình yêu và sinh mạng của họ, cậu chẳng có một biện pháp nào khác.
Suốt kỳ nghỉ hè, Harry không nhận được một lá thư nào, dù chỉ một bức. Có lẽ cả năm học trước đây chỉ là một giấc mơ dài, một khi tỉnh dậy, cậu đã hoàn toàn bị cắt đứt khỏi thế giới đó. Hồi sớm, Dudley đã chế nhạo cậu, nói rằng ở cái 'thế giới ma quái' đó, Harry chẳng có lấy một người bạn. Cậu đã định phản bác, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được lời nào, có lẽ là, nó nói đúng, cậu thật sự chẳng có một người bạn nào cả.
Quay lại ngày hôm nay, đó là sinh nhật thứ mười hai của Harry. Gia đình Dursley ăn mặc vô cùng trang trọng, sàn nhà được lau sạch đến mức sáng bóng như gương, nhà bếp đã chuẩn bị sẵn một bữa tối thịnh soạn, trên bàn là một chiếc bánh kem tinh xảo, thịt nướng trong lò vẫn đang kêu xèo xèo. Nhưng tất cả những thứ này không liên quan gì đến Harry cả — phần của cậu chỉ là một miếng bánh mì khô khó nuốt và ít phô mai.
Tối nay, dượng Vernon sẽ tiếp một vị khách quan trọng. Họ dự định nhốt Harry trên lầu và yêu cầu cậu phải hoàn toàn im lặng, giả vờ như không hề tồn tại. Nhưng Harry còn chưa kịp ăn xong phần ăn ít ỏi của mình, chuông cửa đã vang lên — sớm hơn gần một tiếng so với kế hoạch của dượng. Dì Petunia vội vàng giật lấy miếng bánh mì trong tay Harry và đẩy cậu lên tầng. Dượng Vernon luống cuống chỉnh lại quần áo của mình. Khi bóng Harry vừa khuất sau góc cầu thang, dượng lập tức nở nụ cười niềm nở rồi mở cửa.
"Xin hỏi, Harry Potter có sống ở đây không?" Một giọng nữ êm ái vang lên. Harry nghe thấy tên mình, lập tức dừng bước, nấp vào góc cầu thang để lắng nghe.
"Không có! Bà nhầm rồi!" Dượng Vernon thô lỗ nói, định đóng cửa lại ngay.
"Nhưng đây rõ ràng là số 4 đường Privet mà!" Một giọng nói không vui vang lên. Là Draco! Harry nhận ra ngay lập tức, liền chạy xuống cầu thang.
Draco đứng trước cửa, khoác một chiếc áo chùng đen ngắn, mái tóc bạch kim vẫn được vuốt keo chỉnh tề trên đỉnh đầu, khuôn mặt đầy vẻ sốt ruột. Trong tay hắn là một chiếc hộp quà gói rất đẹp. Phía sau Draco là một quý bà mặc váy dài màu xanh lục sẫm, đội mũ dạ đen, khuôn mặt che một nửa bởi mạng che mặt. Bàn tay đang đặt trên vai Draco đeo một đôi găng tay ren đen — chính là Phu nhân Malfoy.
"Draco! Sao cậu lại đến đây?" Harry không để ý đến vẻ mặt chán ghét của gia đình Dursley, nhảy xuống mấy bậc cầu thang cuối cùng và lao ra cửa.
"Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của cậu sao? Cả kỳ nghỉ hè, một bức thư cũng không trả lời, như thể cậu đã biến mất vậy. Tôi chỉ nghĩ đến việc đến xem cậu có sao không. Các cậu đang chuẩn bị tiệc sinh nhật phải không?" Draco nhìn gia đình Dursley ăn mặc sang trọng, rồi liếc nhìn Harry, người đang mặc một chiếc áo phông rộng, "Nhưng sao cậu lại ăn mặc giống như một con yêu tinh nhà thế?"
"Mày dám! Mày dám đưa những người ở đó về đây sao!" Petunia trong nhà ôm lấy Dudley và hét lên. Vernon tức giận muốn kéo Harry vào trong.
"Xin hãy tôn trọng một chút." Phu nhân Malfoy rút đũa phép và chỉ vào tay Vernon đang kéo Harry, Vernon hoảng sợ hét lên rồi lập tức buông tay.
"Vậy ra đây là nơi cậu sống à." Draco nhìn vào trong nhà, vẻ mặt càng thêm chán ghét, đôi môi mỏng mím lại, hai lông mày gần như nhíu lại, "Salazar à, cậu làm sao có thể chịu đựng được những tên Muggle ngớ ngẩn này chứ."
"Harry, nếu con muốn, con có thể về Thái ấp Malfoy với ta. Ta thấy nơi này thực sự không hợp với con đâu." Phu nhân Malfoy liếc nhìn qua nhà, rồi nhẹ nhàng nói với Harry.
Harry quá khát vọng được rời khỏi nhà Dursley, gần như không do dự mà đồng ý ngay. Chưa kịp để gia đình Dursley phản ứng, phu nhân Malfoy vung đũa phép và niệm một câu thần chú. Cánh cửa của phòng chứa hành lý của Harry bị va mạnh vào, tạo ra tiếng ầm ầm, Dudley hoảng sợ chạy về phía mẹ Petunia, còn Vernon thì tái mặt.
Phu nhân Malfoy không thèm để ý đến gia đình Dursley, lại niệm thêm một câu thần chú nữa, cánh cửa mở ra, hành lý của Harry bay ra ngoài nguyên vẹn, lồng của Hedwig cũng từ trên lầu bay xuống, Harry ôm chặt lấy nó.
"Một quên toàn không."
Phu nhân Malfoy không nói nhiều với gia đình Dursley nữa, chỉnh sửa trí nhớ của họ, Harry cảm thấy động tác của bà như đang chỉ huy một bản nhạc tuyệt vời. Gia đình Dursley đứng bất động, Harry đóng cửa lại và theo mẹ con nhà Malfoy rời khỏi ngôi nhà đó.
.
"Cái này cho cậu." Draco đưa một hộp quà đã cầm sẵn trong tay cho Harry, "Sao cậu không trả lời thư tôi, mẹ tôi đã muốn mời cậu đến thăm lâu rồi, tôi cũng đã gửi cho cậu rất nhiều thư."
Nghe Draco nói vậy, Harry cảm thấy ấm áp trong lòng, Draco đã gửi thư cho cậu, không quên cậu, còn muốn mời cậu đến thăm như những người bạn làm vậy. Tất cả những gì đã xảy ra năm ngoái không phải là tưởng tượng của cậu, Draco thật sự là bạn của cậu.
"Cậu cũng thấy thái độ của họ mà, mình nghĩ họ đã đốt hết thư của mình rồi, khi thư nhập học của Hogwarts đến hồi năm ngoái họ cũng đã làm vậy." Harry nhún vai, nhận lấy hộp quà. Tháng trước, sau khi trở về từ Rừng Cấm, cơn đau đầu kéo dài làm cho cậu không thể tập trung, hoàn toàn quên mất sinh nhật của Draco. Nhớ lại chuyện này, Harry ngượng ngùng nói: "Cảm ơn, sinh nhật của cậu tháng trước sinh nhật mình hoàn toàn quên mất, món quà để khi bắt đầu năm học mình tặng cậu nhé?"
"Bỏ đi, làm gì có chuyện ba tháng sau mới tặng quà sinh nhật, tôi cũng chẳng thiếu gì." Draco vẫy tay không quan tâm.
Lúc này, Phu nhân Malfoy đang đi phía trước bỗng dừng lại, họ đã đến một khu đất vắng. "Được rồi, các nco, có gì để chúng ta về nhà rồi hẵng nói, bây giờ nắm tay ta nhé."
Lúc này đi ở phía trước Malfoy phu nhân ngừng lại, bọn họ tới rồi một chỗ không ai đất trống. "Hảo các nam hài, có nói cái gì chúng ta trở về rồi nói sau, hiện tại dắt lấy tay của ta." Harry cảm thấy hoang mang, đi theo Draco dắt lấy Malfoy phu nhân tay. Harry cảm thấy bối rối, do dự một lát rồi vội vàng nắm lấy tay bà.
Đột nhiên một cơn xoay tròn mạnh mẽ, như thể có một cái móc kéo mạnh sau rốn của Harry khiến cậu bay lên, toàn thân như bay trong gió, không thể nhìn rõ gì. Đến khi gió ngừng, Harry loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
Trước mắt là một biệt thự tráng lệ, xung quanh ngôi nhà là khu vườn được thiết kế tỉ mỉ, mặc dù là mùa hè, nhưng dọc theo bức tường có một hàng hoa thủy tiên nở rực rỡ; trong vườn có vài con công trắng đang đi dạo, cánh cổng sắt dẫn vào con đường chính của ngôi nhà, ở giữa là một đài phun nước. Harry ngồi trên đất, mắt mở to, chưa bao giờ cậu thấy một Thái ấp xa hoa đến thế.
"Này, Potter, là lần đầu dùng Khóa Cảng chứ gì, hay bị nhà tôi làm cho choáng ngợp rồi?" Harry tỉnh lại, Draco đứng trước mặt, cúi xuống nhìn cậu với vẻ trêu chọc.
"Rồng nhỏ, chú ý phép tắc." Phu nhân Malfoy vỗ nhẹ vào Draco, đỡ Harry đứng dậy, "Chúng ta vào nhà thôi, hành lý sẽ có nhà yêu tinh đưa vào, Dobby!"
Harry nghe thấy một tiếng "phập", một sinh vật có tai như dơi, mắt như quả bóng tennis xuất hiện trước mặt họ, nhìn Harry với vẻ mặt hoảng sợ.
"Ha... ngài Harry Potter!" Dobby phát ra tiếng nói chói tai, "Dobby gặp được ngài Harry Potter, Dobby thật sự quá vinh hạnh!"
"Cậu sao lại biết tôi?" Harry nhìn sinh vật kỳ lạ trước mặt đầy tò mò.
"Không ai là không biết ngài Harry Potter, hơn nữa thiếu gia thường xuyên nhắc đến ngài Harry Potter, nói..."
"Dobby!" Draco cắt ngang, "Ai cho phép ngươi nói nhiều như vậy!" Làm bộ như sắp nhấc chân đá nó.
"Thường xuyên nhắc đến mình à, ha!" Harry giữ lấy Draco, cười xấu xa một cách tinh quái, nhìn về phía Draco, "Mình không biết cậu nghĩ về mình như vậy đấy."
"Ai mà nghĩ về cậu! Đừng tự cao tự đại như vậy!" Draco đỏ mặt tía tai, hất tay Harry ra và bước nhanh về phía ngôi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro