Chương 19
Cacia1996
2025-03-03 11:16:05
Harry đã xin bà Pomfrey để tham gia tiệc cuối năm vào ngày hôm sau. Dù rằng bà cảm thấy Harry vẫn cần tĩnh dưỡng, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, nhưng vẫn yêu cầu cậu dành cả ngày nghỉ ngơi ở bệnh xá. Lúc này, có người tới thăm cậu.
Draco ôm một quyển sách thật dày bước vào, ném nó lên trên giường bệnh.
"Cái này cho cậu!"
Là một quyển album rất tinh xảo. Harry mở ra xem thì ngây ngẩn cả người. Bên trong đầy ắp các bức ảnh chụp, người bên trong cười với cậu, vẫy tay, tất cả đều là ba và mẹ cậu.
"Đây là?" Harry kinh ngạc, Draco lấy ở đâu ra nhiều ảnh ba mẹ cậu vậy chứ.
Draco đứng ở mép giường, ngưỡng cằm ngạo mạn nói: "Là ông người hầu Hagrid viết thư cho bạn ba mẹ cậu, xin bọn họ ảnh chụp, ổng nói cậu chưa từng gặp ba mẹ bao giờ."
"Draco! Không được gọi bác Hagrid như vậy! Mà, nếu là bác Hagrid làm thì sao kêu cậu đưa tôi?"
"Đương nhiên là tôi rồi, vì ý tướng này là tôi nghĩ ra! Tôi phát hiện ảnh ba mẹ cậu trong phòng hồ sơ ở thư viện," Draco lấy lại cuốn album mở ra, chỉ vào hai tờ giấy như là giấy chứng nhận, "Đây là nhờ tôi học theo giáo sư Snape dùng bùa Nhân Bản để sao chép đó. Với lại, cậu cho rằng ổng còn dám tới gặp cậu à! Uống say nên để lộ tin tức về con chó ba đầu ra ngoài, lão Quirrell vốn dĩ không thể đối phó với con quái vật đó. Tôi đã sớm nói với cậu còn gì, ổng cứ hay uống rượu rồi làm mấy chuyện mất kiểm soát, tôi nói bọn họ phải đuổi ổng đi mới phải!"
"Malfoy! Cậu không thể! Trời ơi cậu sẽ không nói những lời này với bác ấy chứ!"
"Đương nhiên đương nhiên, ổng là bạn cậu, tôi thật không rõ cậu sao lại muốn làm bạn với ổng."
"Bác ấy là người dẫn tôi đến với thế giới Phù thuỷ, bác ấy cũng là phù thuỷ đầu tiên tôi gặp được, lúc ở Hẻm Xéo cũng là bác ấy dẫn tôi..."
Draco không tình nguyện hừ một tiếng, không trả lời cậu.
Harry gãi đầu, nhìn hai bức ảnh có vẻ khác biệt so với những tấm còn lại. Bùa Nhân Bản không phải bài học năm nhất, Draco chắc đã tốn không ít công sức để học nó. Thật là, ai lại thể hiện lòng tốt theo cách hống hách như vậy chứ.
"Phải rồi, cậu không cần trả lại trái Snitch à?" Harry quyết định đổi chủ đề.
"Không cần, tôi bảo cha tôi đổi cái mới cho trường rồi. Cậu cho rằng tôi cũng nhỏ mọn giống cậu à." Draco nhướn mày vẻ khinh khỉnh, dường như khó chịu vì Harry không hiểu rõ về mình.
"Sao mà cái gì cha cậu cũng giải quyết được thế."
"Tôi cho rằng việc cha tôi là thành viên Hội đồng Quản trị cũng không phải một bí mật gì."
Harry im tiếng.
"Được rồi, cậu cứu tôi một lần, tôi trả lại. Cậu tặng tôi Snitch, tôi cũng tặng lại. Hơn nữa, Snitch của tôi là loại vô địch, giá trị hơn cái của cậu nhiều." Draco lại lấy giọng kiêu ngạo nói.
"Thực ra á, tôi đã cứu cậu hai lần. Lần trong Rừng Cấm cũng tính chứ." Harry nhắc nhở khẽ khàng.
"Vậy chứ hồi khai giảng cậy làm trò với đám Weasley từ chối bắt tay với tôi thì sao!"
"Trời ơi sao cậu có thể ấu trĩ tới vậy!" Harry thật sự là nhịn không được trợn mắt xem thường, "Nếu mà cậu để ý tới vậy, thì được rồi." Harry vươn tay phải lên, "Tôi là Harry, Harry Potter, cậu nguyện ý làm bạn với tôi chứ?"
"Làm bạn với tôi là vinh hạnh của cậu đấy, Potter." Draco làm lơ sự xem thường của Harry, đắc ý nói, cũng vươn tay phải bắt lấy bàn tay trước mắt.
"Cậu vẫn phải xin lỗi bác Hagrid, cậu là bạn của tôi, thế bác Hagrid cũng là bạn của cậu."
"Tôi mới không xin lỗi ổng, phải xin lỗi chính cậu ấy, à, quên nói, lúc tôi tới đây thì ổng đang khóc thảm thiết trong cái túp lều rách nát của mình đấy."
"Malfoy!!!!"
Draco bỏ chạy mất.
.
Tới buổi tối, chờ bà Pomfrey kiểm tra toàn thân xong, Harry mới có thể đi xuống lầu tham gia tiệc, khi cậu một mình đi tới Đại Sảnh Đường, bên trong đã ngồi kín người.
Cả sảnh được trang trí lộng lẫy với hai màu đỏ-vàng của Gryffindor. Bức tường phía sau bàn giáo viên treo một tấm rèm khổng lồ thêu hình sư tử Gryffindor. Xem ra Slytherin đã không giữ được chuỗi bảy năm liên tiếp vô địch rồi, kém Gryffindor tận chín mươi điểm.
Khoảnh khắc Harry bước vào, Đại Sảnh Đường bỗng trở nên im phăng phắc, rồi ngay sau đó, tiếng trò chuyện bùng lên. Harry vội vã đi đến ngồi giữa Draco và Goyle, giả vờ không thấy những ánh mắt đang đổ dồn về mình. Lúc này, vị trí chỗ ngồi của họ lại giống hệt ngày khai giảng. Blaise, ngồi phía bên kia Draco, cười gian rồi thúc nhẹ vào hắn. May thay, các giáo sư nhanh chóng tiến vào, tiếng ồn ào trong Đại Sảnh Đường dần lắng xuống.
Dumbledore đứng ở trên vui vẻ phát biểu. Khi cụ nhắc đến Cúp Nhà, bàn nhà Gryffindor reo hò vang dội, các nhà khác cũng vui mừng khi thấy Slytherin mất chức vô địch. Draco tức tối lầm bầm nguyền rủa cách trang trí sảnh và con sư tử ngu ngốc trên bức tường sau bàn giáo viên.
"Đúng vậy, chúc mừng Gryffindor. Các trò đã làm rất tốt năm nay. Nhưng có một vài sự kiện gần đây cũng cần được tính vào." Dumbledore mỉm cười, gật đầu. Harry có cảm giác ông đang nhìn mình.
Cả sảnh lại rơi vào im lặng.
"Thứ nhất, Hermione Granger."Bàn tiệc Gryffindor vỗ tay một cách nhiệt liệt, "Với kiến thức vững chắc và phản ứng nhanh nhạy, trò đã dũng cảm đối mặt với hiểm nguy, cứu đồng đội khỏi nguy nan. Gryffindor được cộng 50 điểm." Bàn tiệc Gryffindor vỡ òa trong tiếng reo hò, suýt chút nữa làm tung nóc hội trường. Draco tức tối, nhại lại giọng Hermione: "'Nhưng mà không có củi!' Cậu nghe xem! Cái này mà gọi là phản ứng nhanh nhạy sao? Tôi có nên cảm ơn cô ta vì không lấy đũa phép làm củi nhóm lửa không?" Harry bật cười, nhéo cậu ta một cái. Hermione đỏ bừng mặt, vùi đầu vào tay.
Mãi cho đến khi Gryffindor yên lặng trở lại.
"Thứ hai, trò Draco Malfoy." Draco nhìn lên phía bàn giáo sư, ngồi thẳng dậy. Bàn Slytherin bắt đầu rì rầm bàn tán. "Khi đối mặt với ngọn lửa, trò ấy đã bình tĩnh suy nghĩ, vận dụng kiến thức độc dược vượt xa độ tuổi của mình, phân biệt chính xác và đưa ra quyết định đúng đắn, đồng thời giữ vững bản lĩnh trước cám dỗ. Slytherin được cộng 70 điểm!" Dumbledore vừa dứt lời, đến lượt bàn Slytherin bùng nổ, Harry vui vẻ vỗ tay, các nhà khác cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Và thứ ba," Dumbledore tiếp tục, "trò Harry Potter." Cả Sảnh lập tức lặng ngắt như tờ. "Trò ấy đã thể hiện lòng dũng cảm phi thường và sự gan dạ vượt trội. Vì vậy, ta quyết định thưởng cho nhà Slytherin thêm 70 điểm."
Tiếng hò reo vang dội như sấm, Flint dẫn đầu một nhóm học sinh lớp lớn nâng bổng Harry và Draco lên. Từ trên cao, Harry có thể nhìn ra toàn bộ Đại Sảnh Đường và nhìn về phía bàn nhà Gryffindor. Cậu thấy Hermione và cặp song sinh Weasley cũng đang vỗ tay nồng nhiệt, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí không mấy vui vẻ của những người khác trong nhà Gryffindor.
"Điều này có nghĩa là—" Dumbledore phải dùng đũa phép khuếch đại giọng nói để át đi tiếng hò reo như sấm dậy của bàn Slytherin, "chúng ta cần thực hiện một vài thay đổi nhỏ trong trang trí nơi này."
Cụ vỗ tay một cái, ngay lập tức một nửa dải lụa đỏ-vàng biến thành xanh-bạc, bên cạnh lá cờ lớn của Gryffindor xuất hiện một con rắn Slytherin trông cũng uy nghiêm không kém. Dù kết quả là đồng hạng, nhưng ít nhất Slytherin đã bảo vệ được chuỗi bảy năm vô địch của họ. Harry nhìn lên bàn giáo viên, thấy Snape đang bắt tay với cô McGonagall, cả hai đều có biểu cảm hơi khó tả. Khi Snape quay lại, ánh mắt ông chạm vào Harry. Cậu hiểu rằng thái độ của Snape với mình chẳng hề thay đổi. Nhưng điều đó thì sao chứ? Cuộc sống vốn dĩ không thể hoàn hảo, dù sao đi nữa, Snape cũng là viện trưởng của cậu, sẽ không thật sự làm gì quá đáng, cùng lắm là vài câu mỉa mai vài câu mà thôi.
Kết quả kỳ thi đã có, và đương nhiên Hermione đứng nhất. Ngoài môn Độc dược ra, điểm số của Harry cũng khá tốt. Điều khiến cậu bất ngờ là Draco lại đứng thứ tư, chỉ sau Hermione và hai học sinh nhà Ravenclaw. Harry cứ tưởng Draco là một công tử ham chơi, nhưng có vẻ cậu đã đánh giá sai. Nhìn lại cả học kỳ vừa qua, Draco chẳng khác nào một bách khoa toàn thư sống, chuyện gì cũng biết, ngay cả thông tin về Nicolas Flamel mà Hermione cũng không tìm ra thì Draco lại rõ rành rành. Nhưng dường như cậu ấy không vui lắm, có lẽ là vì không cam tâm đứng sau Hermione chăng?
Trên chuyến tàu trở về, Harry len lỏi đến ngồi cạnh Hagrid, an ủi bác thật lâu và bác ông đừng để bụng những lời cay nghiệt của Draco. Harry còn chỉ ra một khía cạnh tích cực: chính nhờ chuyện đó mà Slytherin mới giữ được chiếc Cúp Nhà.
Trước khi rời sân ga, Harry ôm tạm biệt Hermione, chào tạm biệt Draco, và hứa sẽ gửi thư cho nhau trong kỳ nghỉ hè — tất nhiên là gửi riêng từng người. Dù bây giờ Draco không còn suốt ngày châm chọc Hermione nữa, nhưng mối quan hệ giữa hai người họ cũng chưa đến mức có thể viết thư qua lại. Nhưng thế này cũng đã đủ làm Harry hài lòng.
Harry lại gặp mẹ của Draco, bà vẫn dịu dàng như trước. Bà mời cậu đến thăm Thái ấp Malfoy vào kỳ nghỉ hè. Không xa đó, một người đàn ông cao lớn, nghiêm nghị đang đứng, tay cầm một cây gậy có đầu rắn, mái tóc dài màu bạch kim được cột gọn sau đầu. Harry biết đó chính là cha của Draco.
Cuối cùng, Harry trò chuyện với cặp song sinh Weasley rồi cùng họ rời khỏi sân ga. Một giọng nói cao vút vang lên: "Mẹ ơi, nhìn kìa! Harry Potter!" Đó là Ginny, cô em gái nhà Weasley. Cặp song sinh bảo cậu rằng đó là em gái út của họ. Cô bé chỉ tay về phía Harry, đôi mắt sáng lấp lánh. Bà Weasley vội ấn tay Ginny xuống, trách nhẹ con bé vì hành động thiếu lịch sự, rồi mỉm cười chào hỏi Harry. Cậu cảm ơn bà vì chiếc áo len Giáng sinh. Ron thì vừa trợn mắt vừa giậm chân, cuối cùng bị hai anh trai lôi đi.
Khi nhà Dursley nhìn thấy Harry đi ra với con cú vắt vẻo trên tay, sắc mặt họ vẫn khó chịu như mọi khi. Nhưng lần này, trông thấy Harry ung dung như vậy, họ lại lộ rõ vẻ hoảng hốt. Harry chợt nhớ ra — gia đình Dursley không hề biết rằng học sinh không được phép sử dụng phép thuật ngoài trường học. Có lẽ, mùa hè này cậu sẽ có cơ hội chọc ghẹo Dudley cho thỏa thích.
Draco ôm một quyển sách thật dày bước vào, ném nó lên trên giường bệnh.
"Cái này cho cậu!"
Là một quyển album rất tinh xảo. Harry mở ra xem thì ngây ngẩn cả người. Bên trong đầy ắp các bức ảnh chụp, người bên trong cười với cậu, vẫy tay, tất cả đều là ba và mẹ cậu.
"Đây là?" Harry kinh ngạc, Draco lấy ở đâu ra nhiều ảnh ba mẹ cậu vậy chứ.
Draco đứng ở mép giường, ngưỡng cằm ngạo mạn nói: "Là ông người hầu Hagrid viết thư cho bạn ba mẹ cậu, xin bọn họ ảnh chụp, ổng nói cậu chưa từng gặp ba mẹ bao giờ."
"Draco! Không được gọi bác Hagrid như vậy! Mà, nếu là bác Hagrid làm thì sao kêu cậu đưa tôi?"
"Đương nhiên là tôi rồi, vì ý tướng này là tôi nghĩ ra! Tôi phát hiện ảnh ba mẹ cậu trong phòng hồ sơ ở thư viện," Draco lấy lại cuốn album mở ra, chỉ vào hai tờ giấy như là giấy chứng nhận, "Đây là nhờ tôi học theo giáo sư Snape dùng bùa Nhân Bản để sao chép đó. Với lại, cậu cho rằng ổng còn dám tới gặp cậu à! Uống say nên để lộ tin tức về con chó ba đầu ra ngoài, lão Quirrell vốn dĩ không thể đối phó với con quái vật đó. Tôi đã sớm nói với cậu còn gì, ổng cứ hay uống rượu rồi làm mấy chuyện mất kiểm soát, tôi nói bọn họ phải đuổi ổng đi mới phải!"
"Malfoy! Cậu không thể! Trời ơi cậu sẽ không nói những lời này với bác ấy chứ!"
"Đương nhiên đương nhiên, ổng là bạn cậu, tôi thật không rõ cậu sao lại muốn làm bạn với ổng."
"Bác ấy là người dẫn tôi đến với thế giới Phù thuỷ, bác ấy cũng là phù thuỷ đầu tiên tôi gặp được, lúc ở Hẻm Xéo cũng là bác ấy dẫn tôi..."
Draco không tình nguyện hừ một tiếng, không trả lời cậu.
Harry gãi đầu, nhìn hai bức ảnh có vẻ khác biệt so với những tấm còn lại. Bùa Nhân Bản không phải bài học năm nhất, Draco chắc đã tốn không ít công sức để học nó. Thật là, ai lại thể hiện lòng tốt theo cách hống hách như vậy chứ.
"Phải rồi, cậu không cần trả lại trái Snitch à?" Harry quyết định đổi chủ đề.
"Không cần, tôi bảo cha tôi đổi cái mới cho trường rồi. Cậu cho rằng tôi cũng nhỏ mọn giống cậu à." Draco nhướn mày vẻ khinh khỉnh, dường như khó chịu vì Harry không hiểu rõ về mình.
"Sao mà cái gì cha cậu cũng giải quyết được thế."
"Tôi cho rằng việc cha tôi là thành viên Hội đồng Quản trị cũng không phải một bí mật gì."
Harry im tiếng.
"Được rồi, cậu cứu tôi một lần, tôi trả lại. Cậu tặng tôi Snitch, tôi cũng tặng lại. Hơn nữa, Snitch của tôi là loại vô địch, giá trị hơn cái của cậu nhiều." Draco lại lấy giọng kiêu ngạo nói.
"Thực ra á, tôi đã cứu cậu hai lần. Lần trong Rừng Cấm cũng tính chứ." Harry nhắc nhở khẽ khàng.
"Vậy chứ hồi khai giảng cậy làm trò với đám Weasley từ chối bắt tay với tôi thì sao!"
"Trời ơi sao cậu có thể ấu trĩ tới vậy!" Harry thật sự là nhịn không được trợn mắt xem thường, "Nếu mà cậu để ý tới vậy, thì được rồi." Harry vươn tay phải lên, "Tôi là Harry, Harry Potter, cậu nguyện ý làm bạn với tôi chứ?"
"Làm bạn với tôi là vinh hạnh của cậu đấy, Potter." Draco làm lơ sự xem thường của Harry, đắc ý nói, cũng vươn tay phải bắt lấy bàn tay trước mắt.
"Cậu vẫn phải xin lỗi bác Hagrid, cậu là bạn của tôi, thế bác Hagrid cũng là bạn của cậu."
"Tôi mới không xin lỗi ổng, phải xin lỗi chính cậu ấy, à, quên nói, lúc tôi tới đây thì ổng đang khóc thảm thiết trong cái túp lều rách nát của mình đấy."
"Malfoy!!!!"
Draco bỏ chạy mất.
.
Tới buổi tối, chờ bà Pomfrey kiểm tra toàn thân xong, Harry mới có thể đi xuống lầu tham gia tiệc, khi cậu một mình đi tới Đại Sảnh Đường, bên trong đã ngồi kín người.
Cả sảnh được trang trí lộng lẫy với hai màu đỏ-vàng của Gryffindor. Bức tường phía sau bàn giáo viên treo một tấm rèm khổng lồ thêu hình sư tử Gryffindor. Xem ra Slytherin đã không giữ được chuỗi bảy năm liên tiếp vô địch rồi, kém Gryffindor tận chín mươi điểm.
Khoảnh khắc Harry bước vào, Đại Sảnh Đường bỗng trở nên im phăng phắc, rồi ngay sau đó, tiếng trò chuyện bùng lên. Harry vội vã đi đến ngồi giữa Draco và Goyle, giả vờ không thấy những ánh mắt đang đổ dồn về mình. Lúc này, vị trí chỗ ngồi của họ lại giống hệt ngày khai giảng. Blaise, ngồi phía bên kia Draco, cười gian rồi thúc nhẹ vào hắn. May thay, các giáo sư nhanh chóng tiến vào, tiếng ồn ào trong Đại Sảnh Đường dần lắng xuống.
Dumbledore đứng ở trên vui vẻ phát biểu. Khi cụ nhắc đến Cúp Nhà, bàn nhà Gryffindor reo hò vang dội, các nhà khác cũng vui mừng khi thấy Slytherin mất chức vô địch. Draco tức tối lầm bầm nguyền rủa cách trang trí sảnh và con sư tử ngu ngốc trên bức tường sau bàn giáo viên.
"Đúng vậy, chúc mừng Gryffindor. Các trò đã làm rất tốt năm nay. Nhưng có một vài sự kiện gần đây cũng cần được tính vào." Dumbledore mỉm cười, gật đầu. Harry có cảm giác ông đang nhìn mình.
Cả sảnh lại rơi vào im lặng.
"Thứ nhất, Hermione Granger."Bàn tiệc Gryffindor vỗ tay một cách nhiệt liệt, "Với kiến thức vững chắc và phản ứng nhanh nhạy, trò đã dũng cảm đối mặt với hiểm nguy, cứu đồng đội khỏi nguy nan. Gryffindor được cộng 50 điểm." Bàn tiệc Gryffindor vỡ òa trong tiếng reo hò, suýt chút nữa làm tung nóc hội trường. Draco tức tối, nhại lại giọng Hermione: "'Nhưng mà không có củi!' Cậu nghe xem! Cái này mà gọi là phản ứng nhanh nhạy sao? Tôi có nên cảm ơn cô ta vì không lấy đũa phép làm củi nhóm lửa không?" Harry bật cười, nhéo cậu ta một cái. Hermione đỏ bừng mặt, vùi đầu vào tay.
Mãi cho đến khi Gryffindor yên lặng trở lại.
"Thứ hai, trò Draco Malfoy." Draco nhìn lên phía bàn giáo sư, ngồi thẳng dậy. Bàn Slytherin bắt đầu rì rầm bàn tán. "Khi đối mặt với ngọn lửa, trò ấy đã bình tĩnh suy nghĩ, vận dụng kiến thức độc dược vượt xa độ tuổi của mình, phân biệt chính xác và đưa ra quyết định đúng đắn, đồng thời giữ vững bản lĩnh trước cám dỗ. Slytherin được cộng 70 điểm!" Dumbledore vừa dứt lời, đến lượt bàn Slytherin bùng nổ, Harry vui vẻ vỗ tay, các nhà khác cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Và thứ ba," Dumbledore tiếp tục, "trò Harry Potter." Cả Sảnh lập tức lặng ngắt như tờ. "Trò ấy đã thể hiện lòng dũng cảm phi thường và sự gan dạ vượt trội. Vì vậy, ta quyết định thưởng cho nhà Slytherin thêm 70 điểm."
Tiếng hò reo vang dội như sấm, Flint dẫn đầu một nhóm học sinh lớp lớn nâng bổng Harry và Draco lên. Từ trên cao, Harry có thể nhìn ra toàn bộ Đại Sảnh Đường và nhìn về phía bàn nhà Gryffindor. Cậu thấy Hermione và cặp song sinh Weasley cũng đang vỗ tay nồng nhiệt, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí không mấy vui vẻ của những người khác trong nhà Gryffindor.
"Điều này có nghĩa là—" Dumbledore phải dùng đũa phép khuếch đại giọng nói để át đi tiếng hò reo như sấm dậy của bàn Slytherin, "chúng ta cần thực hiện một vài thay đổi nhỏ trong trang trí nơi này."
Cụ vỗ tay một cái, ngay lập tức một nửa dải lụa đỏ-vàng biến thành xanh-bạc, bên cạnh lá cờ lớn của Gryffindor xuất hiện một con rắn Slytherin trông cũng uy nghiêm không kém. Dù kết quả là đồng hạng, nhưng ít nhất Slytherin đã bảo vệ được chuỗi bảy năm vô địch của họ. Harry nhìn lên bàn giáo viên, thấy Snape đang bắt tay với cô McGonagall, cả hai đều có biểu cảm hơi khó tả. Khi Snape quay lại, ánh mắt ông chạm vào Harry. Cậu hiểu rằng thái độ của Snape với mình chẳng hề thay đổi. Nhưng điều đó thì sao chứ? Cuộc sống vốn dĩ không thể hoàn hảo, dù sao đi nữa, Snape cũng là viện trưởng của cậu, sẽ không thật sự làm gì quá đáng, cùng lắm là vài câu mỉa mai vài câu mà thôi.
Kết quả kỳ thi đã có, và đương nhiên Hermione đứng nhất. Ngoài môn Độc dược ra, điểm số của Harry cũng khá tốt. Điều khiến cậu bất ngờ là Draco lại đứng thứ tư, chỉ sau Hermione và hai học sinh nhà Ravenclaw. Harry cứ tưởng Draco là một công tử ham chơi, nhưng có vẻ cậu đã đánh giá sai. Nhìn lại cả học kỳ vừa qua, Draco chẳng khác nào một bách khoa toàn thư sống, chuyện gì cũng biết, ngay cả thông tin về Nicolas Flamel mà Hermione cũng không tìm ra thì Draco lại rõ rành rành. Nhưng dường như cậu ấy không vui lắm, có lẽ là vì không cam tâm đứng sau Hermione chăng?
Trên chuyến tàu trở về, Harry len lỏi đến ngồi cạnh Hagrid, an ủi bác thật lâu và bác ông đừng để bụng những lời cay nghiệt của Draco. Harry còn chỉ ra một khía cạnh tích cực: chính nhờ chuyện đó mà Slytherin mới giữ được chiếc Cúp Nhà.
Trước khi rời sân ga, Harry ôm tạm biệt Hermione, chào tạm biệt Draco, và hứa sẽ gửi thư cho nhau trong kỳ nghỉ hè — tất nhiên là gửi riêng từng người. Dù bây giờ Draco không còn suốt ngày châm chọc Hermione nữa, nhưng mối quan hệ giữa hai người họ cũng chưa đến mức có thể viết thư qua lại. Nhưng thế này cũng đã đủ làm Harry hài lòng.
Harry lại gặp mẹ của Draco, bà vẫn dịu dàng như trước. Bà mời cậu đến thăm Thái ấp Malfoy vào kỳ nghỉ hè. Không xa đó, một người đàn ông cao lớn, nghiêm nghị đang đứng, tay cầm một cây gậy có đầu rắn, mái tóc dài màu bạch kim được cột gọn sau đầu. Harry biết đó chính là cha của Draco.
Cuối cùng, Harry trò chuyện với cặp song sinh Weasley rồi cùng họ rời khỏi sân ga. Một giọng nói cao vút vang lên: "Mẹ ơi, nhìn kìa! Harry Potter!" Đó là Ginny, cô em gái nhà Weasley. Cặp song sinh bảo cậu rằng đó là em gái út của họ. Cô bé chỉ tay về phía Harry, đôi mắt sáng lấp lánh. Bà Weasley vội ấn tay Ginny xuống, trách nhẹ con bé vì hành động thiếu lịch sự, rồi mỉm cười chào hỏi Harry. Cậu cảm ơn bà vì chiếc áo len Giáng sinh. Ron thì vừa trợn mắt vừa giậm chân, cuối cùng bị hai anh trai lôi đi.
Khi nhà Dursley nhìn thấy Harry đi ra với con cú vắt vẻo trên tay, sắc mặt họ vẫn khó chịu như mọi khi. Nhưng lần này, trông thấy Harry ung dung như vậy, họ lại lộ rõ vẻ hoảng hốt. Harry chợt nhớ ra — gia đình Dursley không hề biết rằng học sinh không được phép sử dụng phép thuật ngoài trường học. Có lẽ, mùa hè này cậu sẽ có cơ hội chọc ghẹo Dudley cho thỏa thích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro